Mạt Thế Chi Cô Thành
Chương 16: Mai phục (thượng)
“Hiện tại hai người rời đi cũng không an toàn, còn không bằng lại nghỉ ngơi một đêm, nếu như hôm nay đám người truy đuổi hai người không tới, hai người cũng có thể yên tâm rời đi, tôi ở đây cũng sẽ không có việc gì.”
“Việc này…”
Từ Hoa có chút do dự. Từ Long bên cạnh lại kêu lên: “Đúng vậy, đúng vậy, chị, chúng ta đã hai ngày không có nghỉ ngơi tốt rồi, hôm nay cũng nên ở lại thêm một đêm. Hơn nữa Thần ca cũng rất vất vả mới có người làm bạn, nếu chúng ta rời đi, khẳng định anh ấy lại cô đơn tịch mịch lắm.”
Kiều Vũ Thần vỗ trán, hắn thật sự hận, hận không thể tát trên mặt Từ Long một cái để hắn dừng lại. Cái gì gọi là cô đơn, tịch mịch chứ, đại khái cũng có thể có loại cảm giác này, nhưng cũng không cần hắn nói thành lời như vậy đâu.
Thằng này điển hình là kiểu bình thường thì im lặng, đến khi lên tiếng nhất định sẽ gây sốc.
Cái lời nói kia, không phải khiến người cười chết mà là sốc chết.
Từ Hoa nghe lời em trai nói cũng dở khóc dở cười, đối với đứa em trai này cô cũng thật là không biết phải làm sao, đành phải cười áy náy với Kiều Vũ Thần.
“Vậy được rồi, chúng tôi sẽ quấy rầy ở đây thêm một đêm, buổi tối tôi sẽ canh gác, phòng người bọn Lâm Hạo đột kích.”
Kiều Vũ Thần vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần, ngày mai hai người còn phải rời đi, hôm nay cứ thoải mái nghỉ ngơi đi.”
“Qúa tốt rồi, cám ơn Thần ca, hôm nay có thể ngủ một giấc an ổn rồi, cảm giác dường như đã mười năm không được ngủ thật tốt.” Từ Long cười thật tâm nói.
Kiều Vũ Thần nhìn Từ Long, cũng cười chân thành, nhìn thấy mọi chuyện đã quyết định như vậy, Từ Hoa cũng không cách nào phản bác, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ: “Sau nửa đêm lại ra ngoài nhìn xem một chút, cũng không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
Giống như bị hiệu quả quá trâu bò của thuốc trị liệu đặc hiệu khiến cho hai chị em Từ Long quên mất kế hoạch muốn phục kích của Kiều Vũ Thần đã từng nói.
Khi màn đêm buông xuống, Kiều Vũ Thần lại đem ra một đống thức ăn, mượn ánh sáng của ngọn nến, ba người lại ăn một bữa phong phú.
Sau đó hai chị em đi vào hai căn phòng khác nhau để nghỉ ngơi, còn Kiều Vũ Thần lại lặng lẽ ra cửa, nương vào ánh trăng mờ ảo, hắn đi đến cửa tiểu khu, nhìn cánh cửa và bức tường kim loại lạnh lẽo bên ngoài.
Trong lòng cảm thán không thôi, chỉ với hai ngày ngắn ngủi, lại có biến hóa lớn như vậy. Người không biết đến nơi này, nhất định sẽ cảm thật phải cần thật nhiều năm mới có thể xây dựng được một căn cứ như vậy.
Mà người đang suy nghĩ như vậy lại ngồi xổm cách đó không xa.
Bên trong một loạt cửa hàng bên ngoài tiểu khu, Lâm Hạo đang cầm kính viễn vọng nhìn cánh cửa và bức tường kim loại.
“Hạo ca, sẽ không có một đội quân sống sót ở đây chứ?” một đàn em lắm miệng nói ra.
Lâm Hạo chậm rãi để ống nhòm xuống, ánh trắng chiếu lên mặt hắn, đọng lên trên vết sẹo, khiến ánh mắt Lâm Hạo càng thêm khủng bố.
“Bọn mày có nghe qua thông tin thành Du Dương có người sống sao?”
“Đúng, đúng vậy, chưa từng nghe qua đâu. Thế nhưng mà, nhưng mà tại sao ở đây lại có một cánh cửa và bức tường kim loại chắc chắn như vậy chứ, nhìn chỗ đó quả thật rất chắc chắn, lại còn, còn rất an toàn nữa.” Ánh mắt tên đàn em lắm miệng tràn đầy khao khát.
Không chỉ tên lắm miệng này, mà ngay cả bảy người khác đi theo Lâm Hạo cũng đều dùng ánh mắt như vậy nhìn về phía tiểu khu.
Phải biết rằng, ở tận thế có thể có một cánh cổng và bức tường chắc chắn như vậy, tất nhiên tính mạng sẽ được bảo đảm hơn. Nếu như đem toàn bộ thành Du Dương đều xây dựng như vậy, thì nơi này đúng là một cái thùng sắt đấy.
Chuyện bọn đàn em nghĩ tới, Lâm Hạo tất nhiên cũng sẽ nghĩ ra được, bọn hắn đều lớn lên ở các thành phố lân cận, tất nhiên biết được ưu thế của thành Du Dương.
Thành Du Dương, phía bắc dựa vào núi, phía nam có biển, nếu như có thể đem cả hai mặt đó xây dựng như một thùng sắt kiên cố, như vậy những zombie trên đường sẽ không tạo được uy hiếp gì.
Nghĩ tới đây, Lâm Hạo càng thêm quyết tâm muốn cướp lấy chỗ này, thuận tiện nhìn xem người xây dựng những điều này có ở đấy không, nếu có liền trực tiếp hợp nhất, như vậy hắn có thể chính thức ở đây bám rễ, chính thức trở thành lão đai rồi.
“Xem ra trong này ít nhất có hai người, nói không chừng còn hơn nữa…, hỏa lực của chúng ta rất nhiều, một chút nữa chúng ta đi gõ cửa, thừa cơ giết thẳng vào, chiếm lĩnh nơi này.” Lâm Hạo nói kế hoạch với đám đàn em.
“Hạo, Hạo ca, Dị năng Giả lúc ban ngày, không biết…” tên lắm miệng lại lên tiếng đưa ra vấn đề.
“Mã Đức, mày nói nhiều quá, ban ngày không phải tao đã nói rồi sao, tên Dị năng Giả kia khẳng định đã tiêu hao hết dị năng, chúng ta còn sợ cái rắm, một con hổ đã không còn nanh vuốt, còn không phải để cho chúng ta đạp vào mặt sao.” Lâm Hạo hung dữ nói.
Đàn em lắm miệng cũng không nói thêm gì, nhưng mà trong bụng vẫn tự suy nghĩ lấy: “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tên Dị năng Giả kia có thật sự là không được hay không?”
Tất nhiên có đánh chết hắn cũng không dám hỏi cái nghi vấn này ra, bởi vì lúc này biểu tình của Lâm Hạo thật sự là muốn ăn thịt người rồi.
“Chúng ta nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, đợi nửa đêm, lúc bọn hắn ngủ say, chúng ta lại hành động.” Lâm Hạo nói với đám đàn em.
Sau đó, hắn kêu tên đàn em lắm miệng kia, “Mày, canh gác ở cửa ra vào, trông cho cẩn thận, buổi tối zombie nhiều.”
Vẻ mặt tên lắm miệng đầy phiền muộn, nhưng hắn không dám trái lời, bọn hắn cũng có chút chịu không nổi, vì truy đuổi hai chị em Từ Long, bọn hắn cũng không hề nghỉ ngơi, nếu không phải có nhiều người thay phiên nhau, bọn hắn đã sớm mệt mỏi không thể tiếp tục truy đuổi.
Mà tên này bình thường cũng rất biết cách vuốt mông ngựa, cũng không biết từ khi bắt đầu truy đuổi hai chị em Từ Long lại trúng phải tà gì, bắt đầu nói những chuyện không may mắn, bởi vì vậy, trên đường Lâm Hạo đều an bài để hắn đi canh gác. Việc này khiến cho tên lắm miệng dường như là không được ngủ.
Nếu không phải thân thể tên lắm miệng đủ cứng rắn, sơ rằng đã chết trên đường. Ở tận thế, chuyện canh gác không phải là việc nhẹ nhàng, người lúc nào cũng phải căng cứng, bởi vì không biết lúc nào sẽ có một dị sinh vật nhảy đến bên người.
Một khi ngủ quên, vậy ngươi chính là tội nhân, nếu may mắn thì trước khi toàn bộ chết hết sẽ có một vài người may mắn chạy thoát, còn không thì cứ chờ bị đoàn diệt mà thôi.
Ben ngoài tiểu khu, Lâm Hạo đã bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức, mà bên trong, Kiều Vũ Thần lại đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào cánh cửa kim loại, trong tay cầm cây súng tiểu liên P-90.
Mặc dù khi có người ở bên ngoài kêu cửa, trong đầu hắn sẽ xuất hiện hình ảnh, nhưng hắn cũng không quay về ngủ, hắn muốn thủ ở chỗ này, để phản ứng ngay lập tức.
Thời gian cứ trôi qua từng ly từng tí, trong đầu Kiều Vũ Thần liên tục xuất hiện những hình ảnh đám zombie bị cản trở bên ngoài bức tường. Kiều Vũ Thần nhìn vài lần, liền trực tiếp dùng y thức che lại bộ phận hình ảnh kia.
Khoảng chừng 11 giờ đêm, trong phòng, Từ Hoa mặc xong quần áo, cầm lấy khẩu MP5 vác lên lưng, trong tay cầm một chiếc áo khoát mùa thu, là một chiếc áo mùa thu cho nam.
Vào mùa này ban đêm sẽ không lạnh, thế nhưng từ sau khi tận thế, cho dù là mùa gì, nhiệt độ vào ban đêm đều rất thấp, vào mùa đông, nhiệt độ còn thấp hơn rất nhiều. Hơn hai năm qua, vào mùa đông đã không biết có bao nhiêu người đã chết cóng.
Từ Hoa nhẹ chân đi ra, mượn ánh sáng mông lung của ánh trăng, từ xa đã thấy Kiều Vũ Thần đang ngồi trên mặt đất, toàn thân dựa vào bức tường kim loại, vừa muốn di chuyển đi qua, cô nghiêng mắt nhìn đến một loạt vách tường bằng kim loại.
Từ Hoa lập tức chết đứng tại chỗ, cái miệng khẽ nhếch lên, nhưng trong lòng lại vô cùng sôi trào: “Trời ơi, cái này ở đâu tới vậy? Mình, mình là đang mơ sao?”
Lại nhìn hướng cửa ra vào, Kiều Vũ Thần xác thực đang ngồi ở đó, Từ Hoa duỗi bàn tay trắng nõn của mình ra, dùng sức đánh vào má của mình.
“Ui da, đau quá.
“Vậy là không phải nằm mơ. Làm sao có thể? Điều này sao có thể chứ? Ai có thể đủ sức để làm loại chuyện này? Rõ ràng ở đây ban ngày là bức tường gạch trét xi măng, vì sao mình ngủ một giấc dậy lại biến thành như vậy?”
Từ Hoa tự nhiên không thể tin nổi loại kỳ tích này, tuy cô biết Kiều Vũ Thần có chút đặc biệt, nhưng cũng không thể nào nghĩ đây là chuyện Kiều Vũ Thần có thể làm được.
Đè nén kinh ngạc trong lòng, Từ Hoa mở chân đi bộ về hướng Kiều Vũ Thần.
Ban đêm yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng gầm rú của zombie bên ngoài, trong tiểu khu càng thêm tĩnh lặng, tiếng bước chân của Từ Hoa tuy nhỏ, nhưng Kiều Vũ Thần vẫn có thể nghe thấy.
Mặc dù biết không thể vô cớ có kẻ địch hoặc zombie tiến vào tiểu khu, nhưng Kiều Vũ Thần vẫn hết sức cảnh giác giương súng lên, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
“Ai?” Kiều Vũ Thần thấp giọng dò hỏi,
“Là tôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!