Độc Thê Không Dễ Làm - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Độc Thê Không Dễ Làm


Chương 13


trên đường đến hội thưởng hoa của Sương Bình Công Chúa, A Bảo và Lý Minh Nghi, Lý Minh Sương, Lý Minh Nguyệt ngồi chung một xe. đã là ngày xuân ấm áp nên các tiểu cô nương bên trong xe đã đổi lại y phục mà phường thêu mang đến để càng làm rạng rở khí xuân, năm nay thịnh hành trên đầu điểm thêm trang sức, nỗ lực kìm nén thân thể, rất sợ không cẩn thận liền làm rối trang sứ trên đầu hoặc vò nhàu cả y phục.

so với ba nàng kia nghiêm chỉnh thì A Bảo trực tiếp dựa lưng vào vách xe, quan sát dáng vẻ cũng như tuổi tác của ba đường muội của mình. Bởi Lý Minh Hà và Lý Minh Nghi đã đính hôn, tháng sau Lý Minh Hà sẽ xuất giá, nghe nói người đính hôn với nàng là đích thứ tử của phó chỉ huy sứ binh mã ngũ thành, tuy không phải gả cho trưởng tử, nhưng so với thứ nữ chi nhất của Lý Minh Hà vẫn là xứng đôi, chỉ là hội thưởng hoa này hai người chưa có cơ hội cùng đi chung. Lý Minh Sương là thứ nữ chi thứ hai, Lý Minh Nguyệt là đích nữ của chính thê chi thứ ba, năm nay đã đủ tuổi cập kê, Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân đều suy tính mang nàng đi trãi nghiệm, đến lúc đó cũng là một việc tốt.

Lý Minh Sương và Lý Minh Nguyệt đều có chút khẩn trương, nắm chặt khăn tay, so với họ, Lý Minh Nghi tuy cũng khẩn trương, nhưng nàng biết mình là đích nữ chi nhất cảu Uy Viễn phủ, tương lai bất kể thế nào có gả đi thì cũng không lo lắng, nhưng có cỏ vài phần thấp thỏm, trong lòng cũng có chút mong mỏi muốn đến tiệc thưởng hoa.

“Ngũ tỷ tỷ, tỷ không khẩn trương sao?” Lý Minh Nghi thắt lưng cứng đờ thấy hơi mệt một chút, thấy A Bảo tùy ý dựa vào vách xe, cũng thả lỏng thân thể, dựa vào A Bảo, như vậy cũng chảng phải lo lắng trang sức trên đầu rối tung lên.

A Bảo thấy ba nha đầu đều chăm chú nhìn mình, dường như chính mình không khẩn trương chính là chuyện vô cùng lạ—— nếu là nàng biết ở trong lòng ba nàng ấy, nàng lớn tuổi nhất nhưng hận là khó xuất giá nhất, không chừng sẽ ộc máu. Nhìn ba gương mặt trẻ con đang nhìn mình, A Bảo lập tức lấyvẻ mặt nghiêm trang nói: “không, tỷ cũng rất khẩn trương.”

“…”

Lý Minh Nghi và Lý Minh Nguyệt lộ vẻ hụt hẫng, một lát miễn cưỡng nói: “thật không, nhìn không ra.” A Bảo chỉ cần nghiêm kinh, chính là thời gian đùa giỡn các nàng, sau một giờ các nàng đùa giỡn không ít

A Bảo cười phì một tiếng, kéo kéo tay mũm mĩm của hai đường muội, lại vỗ vỗ Lý Minh Sương ngồi khá xa,cười nói: “không cần khẩn trương quá, nghe nói đến lúc đó sẽ có rất nhiều quý nữ trong kinh đến, chúng ta cùng các nàng ấy ở một chỗ thưởng thức là được, không có gì.” Nhìn A Bảo xem, giống như là nam nữ đang liếc mắt đưa tình, không có gì phải lo lắng.

Được A Bảo trấn an, ba nha đầu rốt cuộc cũng trấn tĩnh lại đượcbất quá là chú ý cẩn thận đến xiêm y cùng phụ trang không được để cho rối nhàu lên, chỉ sợ lưu lại ấn tượng không tốt.

Khi xe đến phủ công chúa, liền thấy hai bên cửa đã chật kín các cổ xe, xem ra rất nhiều người coi trọng đối với hội thưởng hoa này, đều đưa các nhi nữ vừa tuổi cập kê đến đây. Có thể được Xương Bình trưởng công chúa đưa thiếp mời, đều là tôn chắt gia thế thanh quý trong kinh thành, trừ cung yến, rất ít khi các họ cùng tụ hội lại với nhau, tất cả bọn họ đều không muốn để lỡ cơ hội này, có thể đến đây, tương lai bất kể là chọn tức phụ hoặc chọn hiền tế đều có ấn tượng rất lớn.

À, có thể nói hội thưởng hoa này được tổ chức đặc biệt long trọng, không chỉ là cô nương trẻ tuổi các công tử thân cận, đồng dạng cũng là các vị mẫu thân đại nhân tìm cho mình một tức phụ hoặc hiền tế có xuất thân hợp ý.

Sau khi xuống xe, mấy nàng nhu thuận đi theo sau lưng phu nhân Uy Viễn Hầu cùng nhị phu nhân, tự có nha hoàn đến đón các nàng vào phủ, mới vừa vào cổng trong, liền nhìn thấy Sương Bình trưởng công chúa mang theo nhi nữ Chu Cẩn tròn mười lăm tuổi của mình ra tiếp đón, lúc nhìn thấy Uy Viễn hầu phu nhân, Sương Bình trưởng công chúa nét mặt lộ vẻ tươi cười.

“Uy Viễn hầu phu nhân, rốt cuộc cũng chờ được ngươi đến.”

Sương Bình trưởng công chúa mày tu mắt phượng, rất giống diện mạo của Tiêu hoàng hậu, trên mặt mang cười, xinh đẹp động lòng người, rất có dáng vẻ Vương Hi Phượng.( Vương Hi Phượng(Phụng) là nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, người chưa đến nhưng tiếng cười đã đến.) 

Uy Viễn hầu phu nhân trên mặt cười, đối với việc Sương Bình công chúa đích thân tiếp đón có phần vui mừng mà sợ hãi, bước lên phía trước thi lễ. A Bảo cùng các đường muội nhanh cháo đến thi lễ cùng công chúa và Thanh Minh quận chúa vừa được sắc phong Chu Cẩn.

Hành lẽ xong rồi, Xương Bình trưởng công chúa nhìn đến các cô nương đi theo Uy Viễn phu nhân, lại khen một lần, ánh mắt nhìn A Bảo nhiều hơn mấy lần, trong lòng có cái suy nghĩ, bèn cười quay sang nói với nhi nữ: “A Cẩn, mang mấy vị cô nương này sang hoa viên Thủy Các thưởng lãm, cần phải tiếp đãi thật chu đáo đấy.”

Chu cẩn rất có dáng vẻ, thoải mái tươi cười đáp lời, sau đó một bên kéo A Bảo một bên kéo Lý Minh Nghi, mang theo Lý Minh Sương rồi cùng nhau đi đến Thủy Các. Mà Sương Bình trưởng công chúa mang theo phu nhân Uy Viễn Hầu cùng nhị phu nhân đi vào đại sảnh, trưởng bối cùng vãn bối cũng không ở cùng nơi, đây cũng là cách để cho các tiểu cô nương có cơ hội được ở chung một chỗ.

Dọc theo đường đi, Chu Cẩn cười nói giới thiệu quan cảnh xung quanh cùng mọi người, rất nhanh liền tới trong hoa viên trong Thủy Các, bốn phía là dương liễu, trong Thủy Các đã có hơn mười cô nương thanh xuân trang điễm hoa lệ, chia ra hai ba nhóm nhỏ nhẹ chuyện trò, trông thấy Chu Cẩn mang theo tỷ muội Uy Viễn Hầu đi đến, bèn đứng dậy chào hỏi.

“Khá lắm A Cẩn, nửa ngày không gặp người còn tưởng rằng trốn đi lười nhác, không ngờ lại dẫn theo mấy vị tỷ muội như hoa như ngọc qua đây, thì ra là đi nghênh tiếp giai nhân.” một thiếu nữ mặc y phục hồng nhạt đi đến, các chuỗi ngọc trên người vì bước chân mà phát ra âm thanh, cực kỳ dễ nghe.

Chu Cẩn cau mũi xinh đẹp, “Giỏi cho Liễu Nhược Nhi nhà ngươi, lại đến bôi bẩn ta! Ta mang đến vài tỷ muội cho ngươi sờ soạng một cái, ngươi còn có cái gì không hài lòng?”

“Nào có sờ, ít nhất tứ vị cô nương này hiện tại ta cũng không có sờ qua!”

Nhìn hai người trêu đùa, các cô nương trong các cũng nhịn không được che miệng cười rộ lên. Liễu Nhược Nhi là chi nữ Hàn Lâm viện Liễu đại học sĩ, cùng Chu Cẩn xưa nay quan hệ rất tốt, hai cô nương thường xuyên chơi cùng một chỗ, vui đùa như vậy cũng cho thấy các nàng vô cùng thân mật..

“Ủa, ta tưởng là ai, thì ra là vài vị cô nương Uy Viễn hầu phủ tới.” một giọng nói có vẻ bén nhọn vang lên, “Quả nhiên chúng ta đều so không được với mấy vị, để cho A Cẩn tự mình nghênh tiếp, ngay cả người làm tỷ tỷ như ta cũng không có vinh hạnh này đâu. Ô kìa, nghe nói ái nữ của trấn bắc tướng quân cũng đã trở về, không biết là vị nào a.”

A Bảo theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy có chút quen mắt mặt, mày dài mắt hạnh, khuôn mặt khá lớn, mũm mĩm mặc dù không mập, nhưng làm cho cảm giác có hơi mập một chút, cùng với phong thái liễu yếu đào tơ của thiếu nữ đương thời đang theo đuổi có phần hơi khác biệt.

Chu Cẩn nhíu mày, nụ cười trên mặt chưa tan, vẫn là kéo A Bảo, cười nói: “Lạc Ninh tỷ tỷ, vị này chính là ái nữ của Lý tướng quân Lý Minh Cẩm, trước đây chúng ta đều gặp rồi.” Sau đó lại vì A Bảo giới thiệu: “Minh Cẩm tỷ tỷ, vị này chính là Lạc Bình quận chúa ái nữ của Bình Vương thúc thúc ta.”

À, thì ra là muội muội của Bình vương thế tử, muội muội phu quân tương lai của Giang Lăng Vi. A Bảo thừa dịp lúc đến hành lễ, quan sát mấy lần, trong lòng âm thầm lắc đầu, biết vì sao nàng đối với mình vẻ mặt địch ý, sợ là vì thất công chúa đây mà. nói như thế, lần trước chuyện ở phủ thái tử, thất công chúa cũng không lấy được điều gì tốt.

Lạc Ninh quận chúa hơi chợt nhíu mày, trên dưới quan sát A Bảo, lãnh đạm nói: “Quả thật đã gặp qua! Bất quá mấy năm không gặp, có vài người a, lá gan cũng lớn, nagy cả công chúa cũng dám bất kính.”

Thủy Các trong nháy mắt yên tĩnh, các thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, ngu ngốc cũng biết hiện tại Lạc Ninh quận chúa bây giờ là có ý định châm chọc người, vì sợ vạ lây, cùng nhau không mở miệng nóichuyện.

Trái lại A Bảo không chút hoang mang cười nói: “Quận chúa chỉ giáo cho? Minh Cẩm đối công chúa xưa nay kính trọng, quận chúa là người hiểu đạo lý, cũng không nên chỉ nghe thứ để làm ô danh quận chúa.”

Lạc Ninh quận chúa cười lạnh một tiếng, “Nhanh mồm nhanh miệng!”

đang nói, đột nhiên phát hiện lầu các cách đó không xa truyền đến một trận tiếng ồn ào, các nàng giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy dưới tàng cây bên kia hồ khi nào đã xuất hiện một nhóm công tử trẻ tuổi mặc trường bào, xa xa nghe có tiếng trầm trồ khen ngợi, tựa hồ là đang ở ngâm thơ đối, trong đó chú ý nhất chính là Chu Ngự nhi tử của Sương Bình công chúa,mày dài mắt phượng, mặt mày ôn nhuận, tươi cười như gió xuân, thật sự là một vị công tử thanh tao như ngọc.

Mà các vị công tử hình như cũng nhìn thấy các cô nương bên này, liền vội vàng ngâm thơ có ý hướng về phía bên này, mà các thiếu nữ bên này cũng tỏ ra bộ dáng xinh đẹp nhất, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười lặng yên quan sát các công tử bờ bên kia, so ra thì chú ý đến nhiều nhất cũng là Chu Ngự.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN