Cuộc Sống Sau Khi Nhặt Về Vị Nam Thần Làm Ăn Thất Bại
Chương 12
Lúc về đến nhà ngơ ngơ ngác ngác ngủ 4, 5 tiếng, cậu tự cảm nhận được tình trạng của mình không tốt. Trời lạnh với cậu nguy hiểm chẳng khác gì bom mìn.
Suy nghĩ trì độn hơn so với ngày thường, đầu đau nhức tạo ra hậu quả rất nghiêm trọng. Ví dụ như sáng nay, lúc nhìn thấy nam thần đang rửa tay trong WC, cậu thốt lên:
“Tận mắt chứng kiến Boss đi vệ sinh tại nhà mình cảm giác vi diệu không chịu được, a ha ha ha.”
Khi ý thức được mình vừa nói cái gì cậu thật sự không dám nhìn mặt nam thần!
Buổi sáng ánh nắng ấm áp, cậu ngồi dưới cửa sổ hưởng thụ, cao hứng phát hiện ra chỗ này được chiếu nhiều nắng lắm. Thế là cậu ngồi ôm chăn ngồi dưới sàn cả buổi.
Cảm giác mọi đốt xương, tấc thịt trên cơ thể đều trở nên lười biếng …
Mãi đến lúc cái bụng biểu tình ‘ục ục’ cậu mới tỉnh lại. Nam thần ngồi chồm hổm xuống đưa cho cậu một ổ bánh mì, vẻ mặt hết sức phức tạp, cậu không tài nào giải thích được.
Cậu theo bản năng kẹp lấy bàn tay đang cầm bánh mì kia, dưới ánh nắng ấm áp nói:
“Chỗ này ấm lắm, tôi dịch qua cho anh ngồi rồi cùng ăn nhé?”
… Nói xong cậu lập tức hối hận.
Bởi vì nam thần thật sự đi chân đất, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Người bối rối ngược lại là cậu, tay chân không biết để đâu, đầu óc một mảng trống rỗng, lại nói:
“Anh đợi một lát. Tôi đi thái rau xà lách thành hình khối, thả hai miếng pho mát vào làm bánh mì sandwich.”
Nam thần duỗi đôi chân dài, tựa tiếu phi tiếu lặp lại:
“Ồ … Thái rau xà lách thành hình khối.”
Cái này hình như có chỗ nào không đúng!
Cậu không nói gì xốc chăn đứng lên, vào bếp nướng 12 miếng bánh mì, chế biến đơn giản thành 6 cái sandwich làm bữa sáng kiêm bữa trưa.
Cùng sánh vai ngồi một chỗ, hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
Buổi chiều thấy nam thần bận rộn làm việc, cậu nghĩ nghĩ chốc lát, cầm ví tiền chuẩn bị ra ngoài. Mỗi lần muốn đi đâu là phải bọc mình thành một quả cầu, ai.
Đang ngồi xuống mang giày, không biết nam thần đi đến kéo tay cậu lúc nào:
“Đi đâu?”
“Mua cây thông.”
Giáng Sinh mà, trong nhà ít nhất cũng phải có một cây thông chứ. Hơn nữa lần này bọn cậu làm việc lớn, trong lòng luôn có cảm giác bất an, mua một cây về tự an ủi mình đi.
“Tôi đi với cậu.”
Cậu trợn mắt:
“Hả?”
Nam thần thuận tay lấy cái áo len caro mặc vào, bắt đắc dĩ nói:
“Tôi sợ với trạng thái này của cậu mà ra đường, sẽ bị bắt cóc.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!