Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2 - Quyển 1 - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2


Quyển 1 - Chương 9


” Ô, nói tôi không phải là Cố Tử Triều, vậy thì tôi là ai?”

Câu hỏi vang lên, cửa phòng bật mở, Cố Tử Triều vừa cười vừa đi vào, trong lòng còn ôm thế thân của Trương Huyền, nhưng trạng thái của thế thân đó lúc này dường như không tốt chút nào, vẻ mặt say rượu lim dim, bộ dạng mặc người thưởng thức.

Con dơi tinh đáng chết, ngay cả chút chuyện nhỏ cũng làm không xong!

Mặc dù không phải là bản thân, nhưng lúc nhìn Nghệ ngẩng mặt mình tùy ý cho nam nhân đùa giỡn, Trương Huyền vẫn là không khỏi cảm thấy một trận ớn lạnh, điều đầu tiên nghĩ đến là giết con dơi thành sự bất túc bại sự có thừa (1).

(1)thành sự bất túc bại sự có thừa: được việc không thì chẳng thấy chứ hỏng việc thì cầm chắc

“Bảo bối? Em…” Nhìn thấy Trương Huyền, nụ cười trên mặt Cố Tử Triều cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn vào người đang dựa vào ngực mình, “Em tại sao lại có hai người? Lẽ nào em cũng…”

Ông ta lập tức lại cười lên, hất Nghệ vào một góc sô pha, bản thân cũng tùy tiện ngồi xuống, nói: “Em trăm phương nghìn kế tiếp cận tôi, qua nhiên là có mục đích a, phía sau còn có Niếp tổng danh tiếng lẫy từng làm chỗ dựa, khó trách em không hề sợ hãi.”

Niếp tổng?

Trương Huyền và Niếp Hành Phong nhìn nhau, lại cùng lúc quay sang nhìn Cố Tử Triều.

“Ông nhìn thấy?”

“Tôi đương nhiên nhìn được, mặc dù tôi không rõ tại sao Niếp tiên sinh đáng nhẽ nên nằm trong bệnh viện và đang rơi vào trạng thái thực vật lại có thể xuất hiện ở trong này, nhưng cái này không quan trọng, trên thế giới này chuyện không có cách nào lí giải có rất nhiều, chuyện tôi khá hứng thú là hai người nửa đêm chạy đến chỗ này là muốn làm gì?”

” Chủ tịch, ông ta tự nhiên lại có thể nhìn thấy anh a!”

Câu nói có sức công phá rất lớn, Trương Huyền kinh ngạc nhìn Niếp Hành Phong, anh theo bản năng quay sang nhìn vào gương ở bên cạnh, trong gương quả nhiên hiện lên hình ảnh của anh.

Anh vừa mới chạm qua ngân khí, lẽ nào là do tác dụng của ngân khí đó? Niếp Hành Phong hơi lặng người, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến việc đó, vẻ mặt thành thạo lúc này của Cố Tử Triều có thể thấy, ông ta cũng không quá ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của bọn họ.

“Hơn nửa đêm ông không về nhà đi ngủ, lại chạy đến công ty, có phải là có mưu đồ quấy rối với thế thân của tôi không?”

Trương Huyền căn bản không quan tâm đến hoàn cảnh bây giờ của mình, lại còn mở mồm châm biếm lại, ngữ điệu đanh thép như kiểu nơi này là công ty của cậu, còn vị bác sĩ tâm lý ở trước mặt mới là khách không mời tự tiện thâm nhập vào nhà người khác.

Cố Tử Triều không tức giận, từ trong ngăn kéo lấy ra một miếng nhỏ nhỏ ném cho Trương Huyền, “Đây là em trộm bỏ vào trên người tôi đúng không?Tôi vốn muốn tối nay đem trả lại cho em, lại bồi em cùng hưởng thụ đêm xuân, không nghĩ đến đấy chỉ là hàng giả.”

“Biết tôi có mục đích mà ông vẫn qua lại với tôi?”

” Bảo bối, mỹ thực tự động dâng tới tận cửa tôi chưa bao giờ cự tuyệt, huống hồ còn là mỹ thực ngọt như vậy. Tôi vốn là muốn đem em về hưởng thụ, bởi vì không gian ở đây được sắp xếp tương đối có thể khống chế ý chí của người khác, tôi cũng không hi vọng bạn giường của tôi trong lúc làm tình lại hô to gọi nhỏ kêu cứu.”

Loại lời nói này cũng có thể nói ra một cách công khai như vậy, thật đủ vô sỉ!

Tiếp tục bị xưng hô vô cùng thân thiết “bảo bối” khiến cho buồn bực, Trương Huyền cười lạnh: “Tôi cảnh cáo ông, còn dám gọi tôi là bảo bối, tôi liền ném ông ra ngoài!”

“Có lẽ trước lúc bị ném ra ngoài, tôi còn có cơ hội gọi điện báo cảnh sát.”

Cố Tử Triều đối với uy hiếp của Trương Huyền không chút để ý, ngắm nghía điện thoại di động, ánh mắt lại liếc qua ngân khí ở trên tay cậu, “Tự tiện xông vào nhà riêng của người khác, ăn cắp, chịu những tội danh này, đời em coi như xong.”

“Ông không thể gọi điện thoại, cho dù ông xử lý mọi việc rất khéo léo, nhưng cũng không đến mức một chút sơ hở cũng không lưu lại, bởi vì, trên đời này không có hồ sơ phạm tội nào hoàn mỹ, mà ông, căn bản cũng không phải là Cố Tử Triều!” bất động thanh sắc, Niếp Hành Phong đáp trả.

Nụ cười trên mặt Cố Tử Triều rốt cuộc cũng thu lại một chút, nhìn Niếp Hành Phong, một lúc mới thở dài, “Niếp tiên sinh, tại sao cậu lại muốn lội qua chỗ nước đục này vậy? Tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cậu a.”

“Không liên quan đến tôi, vậy hỏi ông tại sao lại muốn đánh ngất tôi? Không, lúc đó ông là muốn giết tôi, vì ông lo lắng tôi nhìn thấy thứ không nên thấy.”

Cố Tử Triều không nói gì, Niếp Hành Phong lại tiếp tục: “Thật ra tôi không nhìn thấy gì hết, còn nghĩ ông là người bị hại. Lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở cửa hàng kẹo, tôi chào ông, phản ứng của ông rất kì lạ, không giống bình thường mà gọi tên tôi, lúc đó ông còn không biết tôi đi? Ông chẳng qua chỉ là hàng giả!”

“Tôi không phải hàng giả, tôi vốn là người bị hại!” Cố Tử Triều hét lớn, điện thoại trong lúc khua tay bị rơi ra, sượt qua Niếp Hành Phong đập vào gương, một tiếng nhẹ vang lên, mặt kính vỡ tan.

Trương Huyền vội vàng kéo Niếp Hành Phong ra sau mình. Đây là chiêu tài miêu của cậu, không thể có một chút thương tổn nào, bản thân cũng không chết được, lúc này không biểu hiện anh hùng cứu mỹ nhân thì còn chờ đến lúc nào?

Cố Tử Triều không tiếp tục công kích hai người, cười cười, khôi phục lại trạng thái ưu nhã ban đầu.

“Người đánh ngất cậu thực sự không phải là tôi, vốn muốn giết chết cậu, nhưng sự tình lúc đó phát sinh quá đột ngột, tôi có chút loạn tay chân, sau này nghĩ lại, trạng thái thực vật của cậu cũng không tồi, cứ nghĩ cậu không biết gì cả, không ngờ cậu có thể thuê văn phòng thám tử điều tra tôi, không hổ là Niếp chủ tịch, nhanh như vậy đã phát hiện ra tôi có vấn đề.”

Trương Huyền điều tra Cố Tử Triều chỉ do trùng hợp, hoặc có thể nói, nếu lúc đó cậu tiếp không phải là án của Hứa Khả Chân, Niếp Hành Phong đến bây giờ cũng không thể hoài nghi đến Cố Tử Triều, nhưng chi tiết đó cũng không cần phải nhắc lại, anh chỉ nhàn nhạt hỏi: “Người ông giết rốt cuộc là ai? Tại sao ông lại muốn giết người đó?”

“A, hai người không phải dựa vào nó tạo ra nhạn phẩm sao? Tại sao còn hỏi câu hỏi này?” Cố Tử Triều kì quái nhìn Nghệ đang say rượu nằm trên sô pha, lập tức ánh mắt lại liếc đến vòng ngân khí.

“Xem ra các cậu còn không hoàn toàn nắm được công dụng của nó, vì vậy nhạn phẩm cũng làm thật tệ. Thực ra, chỉ cần dùng khẩu quyết, cậu có thể tạo ra một hóa thân hoàn mỹ giống hệt cậu, so với anh em sinh đôi còn giống hơn, khiến người khác kinh ngạc.”

“Hoàn toàn giống…giống như phim âm bản chụp ra?” Trương Huyền hỏi.

Cố Tử Triều búng tay.

“Bảo bối, đầu óc cùng tướng mạo em đều xuất sắc như nhau, tôi quả nhiên không nhìn nhầm người. Phim âm bản từ này dùng rất súc tích, văn kiện sao chép ra có thể giống hệt bản gốc, gồm cả vết tích vốn có trên bản gốc, khuyết điểm, thậm chí thiếu sót đều sao chép tỉ mỉ trên phim âm bản, cho dù lực quan sát có nhạy bén đến đâu cũng không thể nhìn ra chỗ khác biệt.”

Thảo nào cảnh sát không phát hiện được chút đầu mối nào ở hiện trường, đó là vì người được sao chép ra hoàn toàn giống với Cố Tử Triều, bao gồm ngoại hình, dấu vân tay, nhóm máu cũng giống nhau toàn bộ, vì vậy, hàng giả không cần giả tạo hiện trường, hắn chỉ cần đem người chết nhét vào trong ô kín đó, lại bịa ra một vài lời không quá sơ hở liền có thể dễ dàng lừa cảnh sát.

Nhưng…

“Không thể là giống nhau hoàn toàn được? Cũng vẫn có chỗ không giống, ví dụ như những việc trải qua sau khi ông được tạo ra.” Niếp Hành Phong nhàn nhạt nói.

Bản sao được chuẩn bị sẵn mặc dù giống hệt với bản gốc nhưng những thứ thêm vào bản gốc sau này thì bản sao không thể có được, ví dụ mọi sự việc trải qua sau khi  Cố Tử Triều tạo ra nhạn phẩm, nhạn phẩm không thể biết. Cố Tử Triều khám bệnh cho anh hẳn là việc xảy ra sau khi nhạn phẩm xuất hiện, vì vậy lần gặp nhau ở cửa hàng kẹo, ông ta không biết anh, nếu anh sớm chú ý đến điểm này, Phùng Dũng có lẽ sẽ không chết, mà nhạn phẩm cũng sẽ lộ ra sơ hở, đáng tiếc bây giờ quá muộn rồi, trong khoảng thời gian này, nhạn phẩm đủ để nắm được hoàn toàn những sự việc xảy ra sau này của Cố Tử Triều, đừng quên, chỉ số thông minh của ông ta cũng có nguồn gốc từ Cố Tử Triều.

Cố Tử Triều châm một điếu thuốc, hút một hơi, nhìn mảnh ngân khí, ánh mắt có chút u ám.

“Hơn một tháng trước, Tần Chiếu đến khám bệnh, nói ông ta từ lúc mua ngân khí này về, bên người xuất hiện rất nhiều hiện tượng quỷ dị, ông ta bị ảo giác khiến cho gần như phát điên, hi vọng tôi có thể giúp ông ta. Tôi khi đó cũng không làm gì, loại bệnh này cũng quá nhiều rồi, chẳng qua chỉ là vấn đề tâm lý, vì chứng minh bản thân không có bệnh, ông ta tặng ngân khí cho tôi, sau đó, những việc đáng sợ bắt đầu xuất hiện…”

Đoạn kí ức không dám hồi tưởng lại, trong không gian âm trầm im ắng, xuất hiện hiện tượng ông không thể nào tin được. Phòng làm việc vốn không hề âm lạnh, nhưng lúc đó, ông lại cảm thấy khí tức âm lạnh bao quanh người mình. Có lẽ lãnh ý phát ra từ ngân khí đó, trong lúc thần trí ông bị ngân quang che phủ, ông phát hiện một người giống hệt mình đứng ở trước gương, cũng đeo kính gọng tím giống ông, hướng ông cười.

“Sao chép đơn giản như vậy? Ngay cả ấn phím cũng không cần ấn?” Trương Huyền hiện nhiên bị lời của Cố Tử Triều hấp dẫn, theo sát hỏi.

“Tần Chiếu nói cho tôi mấy câu chú ngữ, nói là tổ tiên người bán truyền lại, cùng truyền lại với ngân khí. Người bán không hiểu ý nghĩa là gì, nhưng Tần Chiếu tinh thông đồ cổ hiểu, tôi đương nhiên là coi thường liền thuận mồm đọc ra.” Cố Tử Triều xoay người, từ ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một quyển nhật kí, xé xuống một trang, ném cho hai người.

“Yêu thích thì cầm đi mà nghiên cứu, không phải cái lớn nhất của mấy người làm thám tử là lòng hiếu kì thối nát hay sao?”

Niếp Hành Phong cầm lấy tờ giấy trước Trương Huyền, từ ngữ trên tờ giấy khó hiểu huyền bí, ý nghĩa cũng như vậy, nếu như đúng theo lời Cố Tử Triều là được truyền lại từ thời xưa, vậy chính là gia đình vốn giữ ngân khí thực ra cũng không giữ gìn chú ngữ chính xác, củi lửa tương truyền nguyên bản sẽ có lầm lẫn, trải qua trăm nghìn năm sau, độ đáng tin của chú ngữ căn bản không đáng nhắc đến.

“Tự nhiên lại xuất hiện một người giống hệt mình, cậu có thể tưởng tượng lúc đó tôi khiếp sợ như thế nào. Mà hắn không phải là vật chết mà là một người có chỉ số thông minh giống hệt, yêu thích giống hệt tôi, thậm chí ngay cả DNA cũng rõ ràng giống hệt.

Tôi có một loại dự cảm, hắn sẽ thay thế địa vị và thành tựu của tôi, hắn cũng làm như vậy, tùy ý xuất hiện ở những nơi tôi xuất hiện, kết giao với bạn bè và khách hàng tôi quen, cuối cùng, tôi cũng bùng nổ, trong gian phòng này, chúng tôi xảy ra một vụ ẩu đả kịch liệt.”

Niếp Hành Phong nhíu mày, lúc đó anh có nghe thấy tiếng cãi vã và đánh nhau, còn có tiếng kêu cứu của Cố Tử Triều, bây giờ nghĩ lại, anh không biết người kêu cứu rốt cuộc là ai, hai bọn họ giống nhau tất cả bao gồm cả tiếng nói.

“Chuyện sau đó phát sinh Niếp tiên sinh cậu cũng biết rồi, tôi đem tất cả giải quyết hoàn mỹ, nhưng đáng hận là, lúc vứt xác bị Phùng Dũng nhìn thấy, tôi thực sự không nghĩ đến sẽ có người theo dõi tôi, thực tế sau đó chứng minh, hắn chỉ là đánh bậy đánh bạ, nhưng kết cục đều như nhau, tôi là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không cách nào tha thứ cho kế hoạch có khuyết điểm dù là rất nhỏ.”

“Vì vậy, ông lại giở mánh cũ, giết người bịt miệng!”

“Đừng nói khủng bố như vậy, Niếp tiên sinh, tôi chỉ là bảo vệ bản thân, nếu Phùng Dũng không đem lòng tham không đáy đến dọa dẫm tôi, tất cả mọi việc sẽ không thể xảy ra, đừng tưởng hắn là vì giúp Hứa Khả Chân mới đến uy hiếp tôi, thực tế, hắn ta ngoài Hứa Khả Chân ra còn có không ít tình nhân khác, hắn ta chỉ đơn thuần là muốn dọa dẫm lấy tiền mà thôi.

Đúng vậy, hai cậu còn muốn tìm mấy bức ảnh Phùng Dũng chụp có phải không? Rất xin lỗi, lúc tôi cầm được chúng liền tiêu hủy rồi, gồm cả phần phục chế của Phùng Dũng, muốn dụ hắn nói ra phần tư liệu đã chuẩn bị sẵn ở đâu kì thực rất dễ, ai bảo tôi là bác sĩ tâm lý cơ.”

“Tôi coi thường ông!” Trương Huyền căm hận nói.

Hóa ra người này cái gì cũng biết, còn vừa lượn quanh cậu, vừa bình tĩnh giết người, sớm biết vậy cậu sẽ không lãng phí máy nghe lén đó.

“Đừng coi tôi ngu xi như vậy, tại thời kì đặc biệt, bất kì ai muốn tiếp cận tôi tôi đều không thể xem thường, ai bảo em lại xinh đẹp như vậy, khiến người khác không nhớ rõ cũng khó.”

Sau này cậu có làm gì cũng muốn tìm ra bí mật ướt át của người này để truyền lên mạng, xem ông ta còn dám kiêu ngạo như vậy không!

Trương Huyền mỉm cười, trong lòng lại tuyên án vận mệnh sau này của Cố Tử Triều.

“Thuật thôi miên của ông là từ lúc du học nước ngoài học được?” Niếp Hành Phong hỉ.

“Lúc đó là do hiếu kì nên mới tìm hiểu một chút, không ngờ lại có lúc dùng đến.”

“Dùng kiến thức học được để giết người, đây cũng được gọi là học cũng có lúc dùng?” Niếp Hàng Phong lạnh lùng nói: “Đi tự thú, giảm nhẹ tội của ông.”

“Tự thú?”

Cố Tử Triều nhướn mày, hút xong điếu thuốc, ông lại ngậm thêm điếu khác, ngay sau đó từ túi áo móc ra khẩu súng màu bạc, nhắm ngay vào hai người đối diện.

Niếp Hành Phong vội vàng định kéo Trương Huyền ra sau, ai biết bên hông đã bị cậu ôm chặt kéo ra sau, sống chết trước mắt, hai người gần như cùng lúc làm ra động tác giống nhau.

“Chậc chậc, thật là một đôi có tình có nghĩa.”

Cố Tử Triều lắc lắc đầu, ngón tay gập vào, nòng súng bắn ra một ngọn lửa màu lam, ông ta nhàn nhã đưa ngọn lửa lên điếu thuốc đang ngậm trên mồm, trên mặt lộ ra nụ cười sau khi đạt được mưu kế.

“Tôi biết, hai người rất muốn tôi giết người, như vậy hai người có thể bắt được nhược điểm của tôi, nhưng mà, xin lỗi, tôi không thể cho hai người cơ hội này.”

Bị người khác dễ dàng đùa bỡn, mặt Niếp Hành Phong và Trương Huyền đều đen lại. Rõ ràng liếc mắt là có thể nhìn ra trò lừa bịp, bọn họ lại không hề cảm thấy, nhìn Cố Tử Triều một mặt cười nham hiểm, ngay cả Niếp Hành Phong cũng có ý niệm tiến bên đè bẹp ông ta.

“Đùa một chút, các cậu không cần tức giận đến như vậy? Đây chỉ là một trắc nghiệm tâm lý, xem xem thời khắc mấu chốt tình nhân các cậu có hay không thực sự đáng tin, chúc mừng, hai người đều đạt rồi.”

“Vậy, tôi cũng chúc mừng ông, trải qua nửa đời còn lại ở trong tù!” Trương Huyền cầm lấy điện thoại bàn bên người, “Nếu ông không tự thú, tôi sẽ báo cảnh sát, lúc đó tội của ông thêm một bậc!”

Cố Tử Triều nhún vai, không ngăn cản, vì vậy Trương Huyền liền ấn phím điện thoại, sau khi ấn hai cái, cậu ngẩng đầu nhìn Niếp Hành Phong, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi: “Số điện thoại báo cảnh sát là gì?”

Niếp Hành Phong không trả lời, cầm lấy ống nghe ở trên tay cậu, đặt về chỗ.

“Bảo bối, xem ra tình nhân của em còn thông minh hơn em một chút, nếu báo án, người bị bắt trước tiên là hai người đi?”

Nhìn vẻ mặt đắc ý coi thường của Cố Tử Triều, Trương Huyền hỏi Niếp Hành Phong: “Chủ tịch, lúc nãy anh chơi truy tìm bằng chứng kết quả như thế nào? Trong phòng tắm kia nhất định lưu lại vết máu, trước tiên bắt ông ta lại đã, việc chúng ta tự ý xông vào nhà riêng sau này rồi tính.”

“Không có.”

“Cái gì?”

Cố Tử Triều nối tiếp câu nói rời rạc, “Ý của Niếp tiên sinh là, anh ta không tra được cái gì cả, tôi không thể lưu lại cho hai người bất kì manh mối nào có thể uy hiếp đến tôi.”

“Ông rất kiêu ngạo.” Niếp Hành Phong lạnh lùng nói.

Anh thực sự xem thường người đàn ông này, từ lịch sự tao nhã lúc đầu tiên đến ham mê sắc đẹp sau đó, còn có dáng vẻ không ai bì nổi đầy ngạo mạn bây giờ, gần như khiến anh cho là ngân khí cổ quái kia ngoài việc có thể sao chép một nhạn phẩm hoàn mỹ ra, còn có thể phục chế ra một ác quỷ  núp trong tâm, dẫn ra mặt tối tăm nhất trong lòng người.

“Bởi vì tôi có năng lực kiêu ngạo, không phải sao?” Cố Tử Triều nhàn nhạt nói: “Niếp tiên sinh, tôi rất khâm phục cậu, chỉ là một chút chút manh mối nhỏ không hề liên quan, cậu lại có thể liên kết lại, truy xét đến chỗ tôi, cậu so với mấy người giám sát cao cấp thông minh hơn rất nhiều lần. Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn là rất tiếc nuối nói cho cậu, người thắng trận này là tôi, bởi vì cậu không có bất kì bằng chứng có thể chứng minh suy luận của cậu, thế giới này muốn định tội cho ai đó chung quy vẫn phải có chứng cứ có phải không?”

Chính xác, anh không có chứng cứ, anh thậm chí không có cách nào nói rõ cái xác bị băm thây kia thực ra là Cố Tử Triều, tên kiêu ngạo này đã tiêu hủy hết mọi bằng chứng, gồm cả thân phận nhạn phẩm của mình, cảnh sát không thể bởi vì Phùng Dũng trước khi chết có đến tìm ông ta nói chuyện mà tiến hành thẩm tra ông ta, thâm chí căn bản không thể hoài nghi đến ông ta.

“Tinh thần hỗn loạn của Hứa Khả Chân dẫn đến việc ngã cầu thang cũng là tác phẩm của ông?” Niếp Hành Phong lạnh lùng hỏi.

“Thực ra… người tôi muốn giết là Tần Chiếu.” do dự một lúc, Cố Tử Triều trả lời: “Ông ra hiểu rất rõ chỗ quỷ dị của ngân khí kia, sau khi nhìn thấy sự việc có lẽ cũng sẽ hoài nghi tôi, vừa vặn đúng lúc Hứa Khả Chân tới tìm tôi, tôi liền lên kế hoạch, vốn muốn lợi dụng cô ta diệt trừ Tần Chiếu, không nghĩ đến người xảy ra chuyện lại là Hứa Khả Chân, chỉ có thể nói người tính không bằng trời tính a.”

“Đồ đê tiện.”

Cố Tử Triều thưởng thức nhìn người không hờn không giận trước mặt. Niếp Hành Phong trấn tĩnh hơn Trương Huyền rất nhiều, nhưng trong con ngươi màu đen ẩn hiện lửa giận chứng tỏ căm phẫn của anh, nghĩ đến bản thân thắng được Niếp tổng danh tiếng lẫy lừng, Cố Tử Triều đột nhiên cảm thấy rất hưng phấn.

“Đừng nói những lời ác độc như vậy, tôi chỉ là tự cứu lấy mình mà tôi, nhưng loại chuyện này không thể tiếp tục làm nữa, mà Tần Chiếu cũng chẳng sống được bao lâu nữa, bệnh ung thư của ông ta ngày càng lan rộng, có thể chống đỡ được ba tháng đã là một kì tích rồi, đáng tiếc Hứa Khả Chân không biết, nếu không cũng đã không vội vàng như vậy đi thăm dò chuyện của Tần Chiếu.”

Giác quan thứ sáu của bản thân quả nhiên lại trăm phần trăm linh nghiệm, nhưng loại trường hợp này, Trương Huyền không dậy nổi chút ý niệm vui vẻ nào.

Niếp Hành Phong coi thường nhìn Cố Tử Triều hướng bản thân lộ ra nụ cười, lạnh lùng nói: “Trên đời này không có tội ác nào hoàn hảo cả, tôi sẽ tìm được bằng chứng!”

“Tôi thực sự chờ mong, sứ giả của chính nghĩa.” trong khẩu khí của Cố Tử Triều tràn đầy chế nhạo, nhấc hai chân lên, cười nhạt nói: “Nhưng cũng mong Niếp tiên sinh nhớ kĩ, ván cờ này, người thắng là tôi, mà mãi mãi cũng sẽ là tôi. Có lúc cho dù có tiền có địa vị, thậm chí có đầu óc nhạy bén nhất, cũng không so được với một phần vận khí.”

“Vận khí?Ông đang nói đến ông? Biến thái?” Trương Huyền không khách khí đáp lại.

Cố Tử Triều lắc đầu, “Bảo bối, thói quen nói lời thô tục này của em thật không tốt, cẩn thận tình nhân của em rất nhanh sẽ chán ghét em, người có tiền thông thường đều không có tình cảm lâu dài.”

Từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên Niếp Hành Phong có ý niệm muốn đập bẹp người, nhưng vẫn cứ không làm gì, bởi vì Cố Tử Triều nói đúng vấn đề then chốt – cho dù bản thân có biết tất cả chân tướng, lại vẫn không có biện pháp nắm được hung thủ giết người, thâm chí còn ở trong này nghe ông ta châm biếm.

Sắp Niếp chủ tịch đại danh đỉnh đỉnh thành một đoàn, tâm tình Cố Tử Triều phi thường vui vẻ, chậm rãi hiếm có mà nói: “Các cậu đều là người thông minh, vì vậy tôi khuyên một câu, lúc nên thu tay lại thì nên thu tay lại, nếu không chỉ là tự tìm khó khăn thôi, nhưng, nếu các cậu nhất định muốn kiên trì, tôi cũng tuyệt đối phụng bồi đến cùng, ngày tháng trôi qua cũng thật vô vị, thách đấu với hai người nam tử tuấn mĩ như các cậu, tôi rất vui lòng tiếp nhận.”

Không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của ông ta, Niếp Hành Phong kéo Trương Huyền rời đi, Cố Tử Triều gọi Trương Huyền lại, chỉ mảnh ngân khí.

” Vật này đối với tôi đã không còn cần dùng nữa, tặng em nha, bảo bối, coi như là vật ghi nhớ một hồi quan hệ của chúng ta.”

Không cần thì không cần, Trương Huyền thoải mái cầm lấy, nhét vào ba lô rời đi.

Lúc đi đến cửa, Cố Tử Triều đột nhiên nói: “Niếp tiên sinh, có một chuyện tôi vẫn chưa làm sáng tỏ với cậu, suy luận của cậu có chút sai rồi, người chết mới là nhạn phẩm, tôi là Cố Tử Triều thật sự.”

Cước bộ Niếp Hành Phong ngừng lại, nhưng cũng không hồi đáp, trực tiếp đi ra ngoài, Trương Huyền lại dừng chân, mỉm cười nhìn Cố Tử Triều nói: “Có câu ngạn ngữ nói nhân thiện nhân khi thiên bất khi, nhân ác nhân phạ thiên bất phạ (2), tôi tặng câu nói này cho ông.”

(2) người tốt có thể bị người khác ức hiếp nhưng sẽ không bị trời ức hiếp, cuối cùng cũng sẽ được đền đáp

người xấu người khác sẽ sợ nhưng trời thì không sợ, sẽ bị trời trừng phạt.

Đôi quang mâu xanh lam xinh đẹp khiến tâm Cố Tử Triều lung lay, trong nháy mắt, có một ảo giác bị mê hoặc, ông cười hỏi: “Đây là đáp lễ của em hả?”

“Không, cái này mới đúng!”

Nói xong, sắc mặt Trương Huyền lạnh lại, Cố Tử Triều còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy hốc mắt đau nhức, bóng tối đột kích, hung hăng đánh vào mắt trái của ông ta.

“Đang chết…” Ông ta tức giận kêu lên.

Không thèm nhìn người ôm mắt rên rỉ, Trương Huyền xoay cổ tay, mỉm cười: “Khó chịu liền đi kiện tôi a, nhưng đây là thế giới mọi việc đều cần tìm bằng chứng, trước khi muốn đi kiện tìm tốt bằng chứng đã nhé!”

Nói xong, kéo Nghệ đang nằm ngủ mê man ở sô pha, mở cửa nghênh ngang rời đi. Coi như cũng là hòa nhau, phần cảm giác phiền muội khi bị gọi là “bảo bối” trong nháy mắt đã tan biến không còn một mảnh.

Niếp Hành Phong đứng ở hành lang chờ cậu, “Tôi không biết cậu bạo lực như vậy.”

“Một quyền đó là tôi thay anh đánh, tâm tình bây giờ có phải tốt lên một chút rồi không?” Trương Huyền cầm lấy nhạn phẩm đang dựa vào đầu vai cậu dùng lực ném ra, ” Bà nó, mày còn nặng như vậy, lập tức biến lại cho tao!”

Con dơi nhỏ kêu lên vài tiếng, dưới động tác ném thẳng tay của Trương Huyền biến trở lại nguyên hình, sau đó bị nhét vào trong ba lô một cách thô lỗ.

Thang máy mở ra, Niếp Hành Phong lại không đi vào mà quay người đi đến đầu cầu thang. Trương Huyền cũng đi theo, nhìn tâm tình anh có vẻ không tốt lắm liền bắt chuyện: “Chủ tịch anh nói xem, Cố Tử Triều nói bản thân không phải hàng giả mạo rốt cuộc có thật không? Ông ta đều nói rõ ra hết rồi, dường như không cần phải nói dối.”

“Tôi không biết.”

Cố Tử Triều rốt cuộc có phải là nhạn phẩm không, thực ra cũng không quan trọng, anh chỉ biết, không cần biết ông ta là ai đều không cách nào trốn tránh tội ác ông ta đã phạm phải!

Huyệt thái dương giật giật, có chút đau, khiến Niếp Hành Phong từ bỏ tiếp tục ý nghĩ đó. Tâm trạng chán chường chưa bao giờ trải qua không phải là vì một hồi chế nhạo vừa rồi, mà là cảm giác thất vọng vì biết rõ chân tướng mà lại không cách nào giúp người bị hại. Tâm địa tối tăm dơ bẩn kia, còn có vì bản thân mà không tiếc điên cuồng hi sinh người vô tội, khiến cho anh thực sự căm giận lại cũng không biết làm sao.

“Không nghĩ đến lão đó có thể nói toạc ra một cách vui vẻ như vậy, sớm biết như thế, trước đó chuẩn bị máy ghi âm thì tốt rồi.” Trương Huyền có chút đáng tiếc nói.

Niếp Hành Phong lắc đầu, căn bản không có tác dụng, theo độ nhạy bén của Cố Tử Triều, sớm đã nghĩ đến điểm này, hơn nữa, trong phòng làm việc của bác sĩ tâm lý nhất định có bố trí đặc biệt nào đó, để phòng ngừa khả năng bị nghe trộm, đây là bảo vệ việc riêng tư cơ bản nhất.

Hai người theo cầu thang yên lặng đi xuống, thang rất dài, ánh đèn yếu ớt chỉ có thể soi sáng đường dưới chân, bên dưới đều trở nên rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy cầu thang hình xoắn ốc một vòng lại một vòng nối dài, tựa như không bao giờ kết thúc.

“Đường đi phía trước dường như rất tối a, nhưng cứ từng bước từng bước đi xuống dường nhưng cũng không quá khó đi a.” Trương Huyền đi bên cạnh nói.

Một câu nói hai ý nghĩa, Niếp Hành Phong cười, anh thích phần chăm sóc mơ hồ này của Trương Huyền, so với bất kì lời an ủi nào càng khiến cho người ta an tâm.

Thực ra chầm chậm đi xuống như vậy cũng không tồi, bởi vì có người vẫn luôn đi theo anh trong không gian gần như tối đen này.

Hai người yên lặng đi, mười phút sau, Trương Huyền đột nhiện hỏi: “Chủ tịch, chúng ta có phải hay không gặp phải quỷ đả tường (3) rồi? Tại sao đi lâu như vậy rồi mà vẫn không hết?”

(3) Quỷ đả tường: Khi đi trong bóng đêm hay trong vùng ngoại ô, hoàn toàn mất phương hướng, cảm thấy mơ hồ, không biết đi đâu, vì vậy cứ lòng vòng ở chỗ cũ. Lúc nói việc này với người khác, người khác cũng khó có thể hiểu được, vì vậy gọi là ” quỷ đả tường “, thực ra là một trạng thái mơ hồ của ý thức con người. ( baidu)

“Ách, không phải là quỷ đả tường, chẳng qua là phòng làm việc của Cố Tử Triều cách tầng dưới hơi xa một chút…”

“Xa bao nhiêu? Đó là tầng mấy?”

“Tầng ba mươi tám.”

“A…”

Sau ba mươi giây yên lặng, không gian đột nhiên truyền đến một tiếng rít thê lương, Trương Huyền bổ nhào về phía trước bóp lấy cổ Niếp Hành Phong.

“Tầng ba mươi tám mà anh khiến tôi cùng đi thang bộ với anh, chiêu tài miêu tôi giết anh!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN