Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2 - Quyển 2 - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2


Quyển 2 - Chương 8


Niếp Hành Phong đi vào Mộc gia, phát hiện bố cục bên trong đã quay về giống lúc ban đầu, xung quanh âm u, gió xuyên qua các chạc cây, phát ra những tiếng xào xạc quỷ dị, âm hồn đặc biệt nhiều, giống như đều từ bên ngoài tụ vào trong này, khắp nơi trong sân tràn ngập âm khí khiến người ta ngạt thở, cảnh vật phảng phất mơ hồ, giống như một không gian bóp méo.

Đi không xa, đằng sau truyền đến tiếng lẹt xẹt khe khẽ, vang lên rồi lại ngừng lại trong đêm yên tĩnh mang đến cảm giác kinh hãi, Niếp Hành Phong tự thấy lá gan mình không nhỏ, nhưng lúc này đầu cũng tê dại, không đơn giản chỉ là do âm thanh kích thích mà hơn thế trong này không khí đầy u ám khiến anh rất khó chịu.

Niếp Hành Phong nghiêng người núp vào sau cửa, rất nhanh, âm thanh quỷ dị chầm chậm lại gần khiến anh hiểu ra, âm thanh vang lên rồi ngừng lại là vì người kia lúc đi lúc ngừng, người đó cũng đang sợ hãi giống anh.

“Là ai?” Niếp Hành Phong bỗng nhảy từ sau cửa ra, quát hỏi.

Người kia sợ hét lên, đợi đến lúc mượn ánh trăng nhìn ra là Niếp Hành Phong mới thở phào, “Chính là tôi, Từ Hựu Niên, anh thám tử.”

“Cậu?” rất bất ngờ, Niếp Hành Phong hỏi: “Hơn nửa đêm cậu đến đây làm gì?”

Từ Hựu Niên mặc một bộ quần áo thể thao, sau lưng đeo một cái túi lớn, giống như đồ mang theo khi đi ra ngoại ô chơi trong tiết thanh minh, bị hỏi đến, cậu ta cười khổ: “Tôi đến tìm người a, trường học truyền tin truy nã Vệ Tiểu Huệ, tôi từng nghe cô ấy nói muốn đến đây nên thử đến tìm xem.”

Ánh mắt liếc qua trang phục của Từ Hựu Niên, mấy manh nối hoàn toàn không liên quan trong đầu Niếp Hành Phong lập tức nối lại với nhau, anh mặt không biến sắc nói: “Tôi cũng đến đây tìm bạn, nếu đã gặp rồi không bằng cùng đi đi.”

“Được a, tôi cũng rất sợ nơi âm khí dày dặc thế này, cũng may bây giờ có người đi cùng.”

Từ Hựu Niên thẳng thắn đáp ứng, đi song song với Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong hỏi: “Chuyện của Vệ Tiểu Huệ các cậu đều biết sao?”

“Cô ấy giết Cúc Thanh Thanh lại làm hai cảnh sát bị thương, sớm đã truyền khắp trường học rồi, dù sao cùng từng là bạn học, cho dù cô ấy giết người, tôi cũng hị vọng cô ấy sớm ra đầu thú, cho bản thân một cơ hội.”

“Tôi không biết tình cảm bạn học của các cậu lại sâu đậm như vậy.” Niếp Hành Phong cười nhạt.

“Anh nói cái gì?”

Niếp Hành Phong đột nhiên nắm lấy tay Từ Hựu Niên, sau đó lôi ra mảnh giấy cậu ta muốn giấu vào túi của mình, là một tấm đạo phù, nhưng hoàn toàn không giống với đạo phù bình thường Trương Huyền hay viết mà bên trên đều là đồ hình bùa chú quái dị.

“Hì hì, trong này u ám như vậy, tôi chỉ muốn đưa cho anh đạo phù trừ tà thôi, anh căng thẳng như vậy làm gì chứ?” Từ Hựu Niên cười xấu hổ, nhưng giọng nói suy yếu để lộ ra sự lo lắng của cậu ta.

“Là trừ tà hay là dẫn quỷ đến giết tôi?” Niếp Hành Phong xé đạo phù, nhàn nhạt nói: “Tối đó ác quỷ đến đối phó với Trương Huyền thực ra cũng là mấy đạo phù này của cậu dẫn tới phải không?”

“Tôi không hiểu.”

“Hôm đó lúc nói chuyện ở trường, cậu ngồi ngay bên cạnh Trương Huyền, là người có cơ hội nhét loại quỷ phù này cho cậu ấy nhất!”

Niếp Hành Phong vốn đối với ý kiến cái gọi là quan tài dẫn quỷ đến của Trương Huyền nửa tin nửa ngờ, vừa rồi sau khi nhìn thấy Từ Hựu Niên xuất hiện, một ý nghĩ kỳ lạ chợt xuất hiện. Việc dẫn quỷ giết người Từ Hựu Niên cũng có thể làm được, Trương Huyền từng tìm cậu ta, Tây Môn Tuyết cũng từng tìm cậu ta, cậu ta cũng có nghiên cứu đạo học, chỉ cần đem tín vật lôi kéo đặt trên người bọn họ, ngự quỷ thuật liền có thể làm rồi.

“Tại sao tôi phải làm như vậy? Người giết La Kỳ với Cúc Thanh Thanh là Vệ Tiểu Huệ!”

“Là ai nói La Kỳ với Cúc Thanh Thanh chết rồi? Cảnh sát bắt giữ Vệ Tiểu Huệ dường như chỉ nói cô ta tấn công cảnh sát thôi mà?”

Ngụy Chính Nghĩa lấy cớ gì truy nã Vệ Tiểu Huệ Niếp Hành Phong còn không biết sao, nhưng là để thuận tiện lừa gạt Từ Hựu Niên thôi, Từ Hựu Niên quả nhiên biết là không ổn, sắc mặt sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau.

“Cậu liên thủ với Vệ Tiểu Huệ lừa Cúc Thanh Thanh, trong lúc Cúc Thanh Thanh kinh hoảng, không thể nghe ra giọng nói trong điện thoại là của cậu, cho rằng cậu là Phó Vũ, sau khi lừa biết được địa chỉ cậu liền đi giết người. Chữ R Cúc Thanh Thanh viết trước khi chết không phải là chữ đầu tiên của từ Rain mà là chữ tiếng anh của từ Hựu, trong cổ văn Hựu từ chữ Hữu(1) mà ra, cái này cậu không biết sao?”

(1) chữ Hựu có gốc từ chữ Hữu mà hữu có nghĩa là bên phải, bên phải tiếng anh là Right (=.=)

“Nói bậy, đó đều là do Vệ Tiểu Huệ làm, cô ta điên rồi, cô ta nói thích tôi bởi vậy những người con gái đến gần tôi đều phải chết, giết La Kỳ không tính, tối đó còn chạy đi giết Cúc Thanh Thanh, nếu không phải tôi kịp thời đến ngăn lại, đánh ngất Cúc Thanh Thanh, cô ta đã sớm bị phát hiện rồi. Khó khăn lắm tôi mới đạt được mục tiêu đều bị cô ta phá nát, con ngu vừa xấu vừa đần!” dưới sự dọa dẫm của Niếp Hành Phong, Từ Hựu Niên bị kích động thoáng cái đã phun ra hết.

Thực ra Niếp Hành Phong cũng là sau khi Từ Hựu Niên xuất hiện mới nghĩ tới ý nghĩa chữ R Cúc Thanh Thanh lưu lại. Anh đoán lời Từ Hựu Niên nói hẳn là đúng, Vệ Tiểu Huệ có thể cho rằng Cúc Thanh Thanh đến lúc chết vẫn cho rằng người hại chết cô là Phó Vũ, bởi vậy mới không xóa đi chữ R,  vừa đúng lúc có thể giá họa cho Phó Vũ, có lẽ đây là manh mối duy nhất Cúc Thanh Thanh trước lúc chết nghĩ đến có thể lưu lại, nhưng bây giờ nói gì cũng không cần thiết nữa rồi, cứ coi như kẻ giết người không phải là Từ Hựu Niên, thì cậu ta cũng có liên quan trực tiếp đến mấy án giết người đó.

Muốn tiến lên bắt người, Từ Hựu Niên lại nhanh hơn anh một bước, rút khẩu súng lục từ trong túi áo ra chĩa vào anh.

Thật bất ngờ Từ Hựu Niên đang là sinh viên mà trên người lại mang theo súng, Niếp Hành Phong lạnh lùng quát: “Cậu nếu đã không giết người, vậy có biết hậu quả của việc nổ súng không!”

“Giết người rồi, tôi đã giết người rồi, anh đừng ép tôi, tôi cũng sẽ giết anh!”

“Giết ai?” trong lúc hỏi, Niếp Hành Phong lại tiến gần một bước.

“Vệ Tiểu Huệ a, nhưng mà giết thế nào cũng không chết, anh nói cô ta có phải rất đáng sợ không? Cô gái điên rồ đó, cô ta còn bắt tôi đến đây, anh nói tôi dám không đến sao?”

Nhưng là bị bầu không khí âm y xung quanh kích động, áp lực Từ Hựu Niên vẫn kìm ném trong phút chốc đều bộc phát ra, vừa hét lớn vừa bóp cò súng, Niếp Hành Phong vội vàng núp vào sau một cái cột nhà, đạn xuyên qua cửa sổ bay vào một gian phòng, tiếng vỡ vụn của bình sứ truyền đến, Niếp Hành Phong theo bản năng cảm thấy không ổn, kêu lớn: “Dừng tay!”

Nhưng đã không kịp rồi, theo tiếng súng, những tiếng rít tiếng va đập dữ dội từ trong phòng truyền đến, ngay sau đó Niếp Hành Phong nhìn thấy rất nhiều âm hồn đủ loại hình dáng kì quái tranh nhau bay ra ngoài đến gần bọn họ.

Không giống với nhưng âm hồn vô chủ hay lang thang trong sân, những linh hồn này mang theo lệ khí sát ý rõ ràng, Từ Hựu Niên không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe thấy những âm thanh quái dị vang lên khắp bốn phương tám hướng, sau đó cửa sổ bằng gỗ ầm ầm sụp đổ, đặc biệt chấn động trong đêm lạnh.

“Mau rời khỏi!”

Niếp Hành Phong chạy vội vào một căn phòng, Từ Hựu Niên sợ hãi theo bản năng cũng chạy vào theo, nhưng hai người rất nhanh đã bị âm hồn đuổi theo bao vây xung quanh. Cương khí trên người Niếp Hành Phong quá nặng, bọn nó không dám tới gần, vì vậy cùng nhau tấn công Từ Hựu Niên, cánh tay phân xé, hình dạng ngoan lệ, dường như muốn tách cậu ta ra để cắn nuốt, Từ Hựu Niên không nhìn thấy gì chỉ cảm thấy cả người đau nhức, không nhịn được  hét lên đau đớn.

“Thối lui!”

Trong tiếng hét trong trẻo lạnh lùng, Nhã Diệp từ bên trong chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng niết quyết, trong miệng lẩm bẩm, ác linh kêu gào lùi ra ngoài, Nhã Diệp lập tức nhặt lấy một miếng đạo phù, ném trên không trung, trấn bọn chúng lại, quay đầu quát hỏi: “Ai cho các anh nửa đêm đến đây!?”

“Trương Huyền đang ở đâu?” cùng lúc đó, Niếp Hành Phong hỏi lại.

Nhã Diệp có chút mờ mịt, “Cậu ta có đến đâu, sư phụ đang tĩnh tu, các anh lập tức rời khỏi đây, âm khí trong này quá nặng, người bình thường nửa đêm đến đây, nhẹ thì nằm trên giường mấy ngày nặng thì phải mất mấy tháng.”

Vừa dứt lời, nòng súng đen ngòm hướng đến ấn đường của cậu ta, Từ Hựu Niên lạnh lùng nói: “Lập tức mang tôi đi gặp sự phụ anh!”

“Không.” mặt Nhã Diệp không đổi sắc trả lời, dường như trong mắt cậu ta, khẩu súng đó chỉ như đồ chơi dọa người.

“Đi ngay!”

Tiếng quát mặc dù hung ác, nhưng Nhã Diệp hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp.

Niếp Hành Phong không cho rằng Nhã Diệp có thể đuổi ma bắt yêu thì có bản lĩnh dao súng không vào được, thấy trạng thái điên cuồng của Từ Hựu Niên, thực sự sợ cậu ta quá tức giận mà nổ súng, vội vàng nói: “Dừng tay, cậu muốn xông vào không sợ bị quỷ đuổi nữa sao?”

Từ Hựu Niên dùng tay còn lại lấy ra mấy tấm đạo phù trong túi, huơ huơ trước mặt Niếp Hành Phong. So với không nhìn thấy quỷ hồn, hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ càng khiến cậu ta sợ hãi hơn.

Vệ Tiểu Huệ nói giúp cậu tìm được đồ cậu muốn, bảo cậu đến, cậu ta mặc dù sợ nhưng không thể không đến, nhưng trước khi đến đây cũng đã có chuẩn bị, vừa rồi chỉ là bất ngờ nên không kịp phòng bị, không kịp lấy ra đạo phù mà thôi.

“Anh đi trước dẫn đường nếu không tôi sẽ giết anh ta!” cậu đe dọa Niếp Hành Phong.

Nhìn họng súng đen ngòm, Niếp Hành Phong không nói nhiều, quay người bước vào trong, Từ Hựu Niên kéo Nhã Diệp đi ở phía sau.

“Không thể đi!”

Phản đối của Nhã Diệp bị hai người không để ý đến.

Niếp Hành Phong đã đi qua một lần, đi rất nhanh, Nhã Diệp ở phía sau lạnh lùng nói: “Anh lại có thể đi trong cửu cung bát quái.”

“Chỉ là trí nhớ của tôi có hơi tốt thôi.”

Niếp Hành Phong nhớ đường lần trước đi, nếu đổi thành một kiểu bố trí khác, có thể sẽ khiến anh luống cuống đồng thời cũng may Ngao Kiếm đã phá vỡ thuật quỷ đả tường ở trong này, nếu không tối nay anh cũng không thể đi vào được.

Đến chỗ Mộc Thanh Phong tiếp khách, Niếp Hành Phong trực tiếp đi vào bên trong màn trướng, Mộc Thanh Phong đang nghỉ ngơi trong quan tài gỗ, anh đoán Nhã Diêp vừa rồi cũng là ở trong quan tài bởi vậy mới không lập tức nghe thấy tiếng tranh cãi giữa anh với Từ Hựu Niên.

“Chính là trong này!”

Nhìn thấy quan tài gỗ, trên mặt Từ Hựu Niên nổi lên hưng phấn cổ quái, đẩy Nhã Diệp ra, đi đến trước một cái quan tài ở giữa phòng, vồ lấy xé xuống mảnh giấy niêm phong trên mặt, Nhã Diệp muốn ngăn lại cũng đã không kịp.

Niếp Hành Phong đẩy ra quan tài hôm đó Mộc Thành Phong đã nằm nhưng bên trong trống không, nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Nhã Diệp, tim anh khẽ động, muốn chạy sang bên của Từ Hựu Niên nhưng lại bị Nhã Diệp nắm chặt lại.

“Không thế qua, đó là thế giới của người chết, không phải là nơi chúng ta có thể đi!”

“Hóa ra thứ bọn họ muốn tìm chính là trong này, đem đồ vật giấu trong quan tài, thảo nào tìm không thấy.”

Từ Hựu Niên lẩm bẩm, thò đầu nhìn vào bên trong quan tài, không gian bên trong dường như rất lớn, trong phòng cũng không bật đèn, đen ngòm không thấy gì hết, cậu đang nghi hoặc đột nhiên bị đẩy mạnh một cái từ phía sau, cậu không phòng bị, cắm đầu ngã vào trong, nhìn thấy tình huống ấy, Nhã Diệp kinh ngạc.

“La Kỳ?”

Trước quan tài đã không còn nhìn thấy hình bóng của Từ Hựu Niên, đứng ở chỗ đó là một cô gái sắc mặt đờ đẫn, cô lạnh lùng nhìn Nhã Diệp với Niếp Hành Phong, đột nhiên người nhoáng lên, cũng ngã vào bên trong quan tài gỗ, dường như là bị cái gì đó kéo vào. Niếp Hành Phong kinh ngạc, vội vàng chạy đến trước quan tài, thò đầu vào nhìn, chỉ thấy bên trong một mảng tối đen, âm khí lạnh băng đập vào mặt, nhưng làm gì còn hình bóng của Từ Hựu Niên với cô gái kia?

Đây là đâu? Trương Huyền đang ở đâu?

Trong nháy mắt, trong đầu truyền đến mấy ý nghĩ, đột nhiên trước mắt lóe lên ngân quang, Niếp Hành Phong mơ hồ nhìn thấy vật thể ngân sắc từ trong tay mình rơi ra, chính là chiếc chuông lần trước lúc cảm ơn con dơi nhỏ đã tặng anh.

Không hề do dự, Niếp Hành Phong đẩy Nhã Diệp đang ngăn cản anh ở phía trước ra, thả người nhảy vào. Nhìn bọn họ đều không cần mạng mà nhảy vào bên trong, Nhã Diệp tức đến giậm chân, sư phụ đang tĩnh tu, dựa vào sức lực của một mình hắn căn bản không thể phong ấn cửa vào thế giới người chết, khẽ cắn môi, chỉ có thể cùng nhảy vào trong, trong lúc nhảy xuống, tay đem một vài miếng đạo phù dán ở hai bên sườn quan tài, tạo ra kết giới để phòng âm hồn xâm nhập âm thế.

Hi vọng bát tự của mình trọng, có thể thuận lợi phá giải một kiếp này.

Không gian bên trong quan tài dường như sâu đến không có tận cùng, trong lúc không ngừng rơi xuống âm khí cũng càng ngày càng nặng, lúc chân của Niếp Hành Phong có cảm giác đã chạm được vào mặt đất thì thấy cái chuông nhỏ xinh xắn không hề rơi xuống đất mà lơ lửng ngay trước mắt anh phát ra những ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn không phát ra một chút âm thanh nào. Niếp Hành Phong vội vàng nắm lấy nó, thấy nó lóe lên hai tia sáng trong lòng bàn tay anh rồi biến mất.

“Đây là đâu?”

Trong không gian tối tăm truyền đến tiếng hỏi kinh hoảng của Từ Hựu Niên, anh bật bật lửa lên nhưng ngay sau đó liền có một tiếng rít chói tai, bật lửa bị tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Một đồ vật quái dị hình đầu lâu ngay trước mặt nhìn chằm chằm anh, mơ hồ lại dữ tợn, nói không sợ là giả nhưng cảm giác tiếp tục rơi vào bóng đêm lại càng đáng sợ hơn. Từ Hựu Niên hốt hoảng khom lưng xuống mò tìm cái bật  lửa rồi lại bật lên. Đầu lâu biến mất nhưng xung quanh xuất hiện càng nhiều thứ cổ quái kì dị, khuôn mặt xanh lá âm u, giống hệt như những mặt quỷ thường hay diễn khiến người ta muốn dối lòng phủ định đó không phải là quỷ cũng khó.

“Tôi vừa mới nói rồi, đây là thế giới người chết, không phải nơi các anh có thể đến.” Nhã Diệp đứng bên cạnh nói.

“Làm sao mới có thể tìm thấy Trương Huyền?” đây mới là vấn đề Niếp Hành Phong quan tâm.

“Tôi cũng nói rồi, cậu ta không đến đây.”

Nhìn Nhã Diệp là thực sự không biết, nhưng Niếp Hành Phong rất tự tin đối với việc Trương Huyền đang ở trong này vì Ngao Kiếm từng nói không gian cậu ấy đang ở âm khí rất nặng hơn nữa vừa rồi chiếc chuông cũng chỉ đường cho anh, anh giờ chỉ hi vọng có thể tìm thấy Trương Huyền càng nhanh càng tốt.

“Nhân lúc âm hồn vẫn chưa hoàn toàn cắn nuốt hết chúng ta, các anh lập tức theo tôi dời đi.” Nhã Diệp nói.

Công lực của hắn không cường đại như sư phụ hơn nữa cho dù có là sư phụ cũng chưa chắc có đủ tự tin toàn mạng từ trong này đi ra, nếu còn tiếp tục kéo dài, bọn họ đều không thể rời khỏi.

“Trong này, nhất định là trong này, haha…”

Từ Hựu Niên không để ý đến lời khuyên của Nhã Diệp, lẩm bẩm một mình tiến về phía trước, Niếp Hành Phong đi sau cậu ta, Nhã Diệp không ngăn được bọn họ cũng không tìm thấy La Kỳ đành phải đi theo.

Ba người lần mò trong bóng đêm đi về phía trước, không gian nhìn thì có vẻ rất rộng nhưng thực sự lại rất chật hẹp. Ánh sáng của bật lửa chập chờn yếu ớt chiếu sáng không xa, tiếng khóc tiếng kêu gào âm u thê lương vang lên không ngừng khiến cho người ta sợ hãi đến tận đáy lòng mà tiếng cười của Từ Hựu Niên lúc này cũng u ám thêm mấy phần.

Nhớ tới trước đó cậu ta nói muốn tìm đồ vật, tim Niếp Hành Phong khẽ động, hỏi: “Là ai thuê cậu đến đây phải không?”

“Không!”

“Vậy tại sao nửa đêm cậu lại cố tình chạy đến đây?”

Từ Hựu Niên trầm mặc nhưng cuối cùng cũng không địch nổi với không gian âm u này, nheo nửa mắt lại, cực lực không nhìn đến những quỷ ảnh tán loạn trước mặt, nói: “Tôi giết Vệ Tiểu Huệ là muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này.”

“Cô ta vẫn còn sống, đó chỉ là phán đoán của cậu thôi.”

Đó đương nhiên không phải là phán đoán của Từ Hựu Niên, Niếp Hành Phong rất rõ ràng Vệ Tiểu Huệ đã không phải là người bình thường nữa rồi, đây cũng là nguyên nhân cô ta đến kính thăm Mộc Thanh Phong rồi bị từ chối một cách khéo léo đi, Mộc Thanh Phong bị mù nhưng so với bất kì ai cũng đều thấy rõ ràng hơn.

“Không, cô ta chết rồi, vì tôi đã giết cô ta rất nhiều lần rồi.” Từ Hựu Niên rầu rĩ nói: “Tất cả đều không bình thường, đợi sự việc kết thúc xong, tôi muốn chuyển trường, rời khỏi chỗ chết tiệt này, còn có con đáng chết kia nữa!”

“Người bảo cậu đi làm việc nhất định cho cậu không ít lợi ích đi?”

Nếu không Từ Hựu Niên không thể đeo đồng hồ vàng, mặc hàng hiệu, Niếp Hành Phong bình tĩnh hỏi.

Lúc đối thủ căng thẳng hay phẫn nộ đều là lúc dễ dàng hỏi ra tin tức nhất, quả nhiên, Từ Hựu Niên không cảnh giác với lời của anh, trả lời theo bản năng: “Bắt đầu thì không nhiều nhưng tiền loại đồ này càng tiêu càng nghiện, đợi đến lúc muốn ngừng tay thì đã không dừng lại được nữa rồi. Tôi phải giúp bọn họ biết được đồ bọn họ cần đang ở đâu, vốn còn cho rằng rất đơn giản nhưng sau khi đến mấy lần đều bị từ chối cho vào mới biết việc không hề dễ làm chút nào.”

“Bởi vậy cậu tìm La Kỳ nhờ giúp đỡ, tại sao không tìm Vệ Tiểu Huệ?”

“Anh không biết Vệ Tiểu Huệ cô ta có bao nhiêu tử triền lạn đả(2), mới ngủ có mấy lần liền gào thét bắt tôi chịu trách nhiệm đến cuối cùng, tôi sớm đã muốn vứt cô ta đi rồi, vừa may đột nhiên thấy La Kỳ với Phó Vũ bí mật gặp gỡ, La Kỳ rất đau khổ với thân phận thạch nữ của cô ấy, bởi vậy tôi mới bảo cô ấy đến đây xin giúp đỡ.”

(2) Tử triền lạn đả: không để ý ý nguyện của người khác mà lúc nào cũng bám riết lấy người ta đến khi đạt được mục đích của bản thân mới thôi.

Con gái trong lúc yêu đường là ngu ngốc nhất,  sau khi nghe thấy chỉ cần đến Mộc gia cầu khẩn liền có thể có thai như con gái bình thường, La Kỳ hầu như coi cậu ta là ân nhân. Cô ấy đến tìm Mộc Thanh Phong mấy lần, những chuyện nhìn thấy nghe thấy bên trong đều nói hết cho cậu ta, còn nghe lời cậu ta giấu Phó Vũ chuyện đi xem bói, Từ Hựu Niên lừa cô nói là vì để cho Phó Vũ một ngạc nhiên lớn, thực ra là có một dự định khác, nếu sự việc không thành công, có thể tìm cơ hội qua lại với La Kỳ cũng không tồi, cậu tin dựa vào bản lĩnh của mình có thể cướp được La Kỳ từ trong tay của Phó Vũ.

Nhưng cậu đã đánh giá quá thấp lòng ghen tuông của con gái, tối đó cậu đi đến chỗ hẹn gặp La Kỳ, không nghĩ đến người xuất hiện lại là Vệ Tiểu Huệ, Vệ Tiểu Huệ đem mặt quan tài của La Kỳ cho cậu xem, còn dương dương tự đắc nói cô ta đã giết được đứa con gái dám đoạt đi tình yêu của cô ta. Cậu nghe xong, gần như muốn phát điên, La Kỳ đã nói trong điện thoại là nhìn thấy rất nhiều việc quái dị trong Mộc gia, muốn nói trực tiếp với cậu, nhưng đứa con gái chết tiệt kia lại dám giết cô ấy đúng lúc này.

Lúc đó cậu rất sợ, sợ cảnh Vệ Tiểu Huệ giết người ở sân golf bị người khác phát hiện, rồi liên lụy đến mình, nhưng nhiều hơn là phẫn nộ, rõ ràng nhiệm vụ lập tức đã có thể hoàn thành rồi lại bị người khác quấy nhiễu làm thất bại, trong lúc phẫn nộ, cậu đè Vệ Tiểu Huệ xuống đất, dùng lực bóp chặt cổ cô ta, đợi đến lúc cậu hồi thần thì tất cả đều đã kết thúc rồi, cậu chỉ thấy máu từ người cô ta chầm chậm chảy ra, lan đầy trên mặt đất…

“Cậu cũng biết Vệ Tiểu Huệ lúc đó đang có thai chứ?” Niếp Hành Phong lạnh lùng hỏi.

Anh rất ghét ý kiến chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu không thích một người, vậy ngay từ lúc đầu tiên đừng có trêu chọc cô ấy, nếu không thì phải có trách nhiệm cho cô ấy hạnh phúc, nhưng tên này chỉ ích kỷ nghĩ đến bản thân mà thôi.

Bị hỏi đến, Từ Hựu Niên có chút không dám trả lời, nhưng lập tức lại hoảng sợ nói: “Nhưng mà, cô ta vẫn còn sống, ngày hôm sau còn rất hoạt bát ở trước mặt tôi, anh tưởng tượng nổi lúc đó tôi sợ đến mức nào không? Tôi rõ ràng đã sờ mạch đập của cô ta khẳng định là đã chết rồi!”

Trong lúc hoảng sợ, cậu chạy đến chỗ giấu xác, kinh hoàng phát hiện xác chết đã không còn nữa, mà Vệ Tiểu Huệ dường như cũng quên hết tất cả chuyện xảy ra trước đó, đối đãi với cậu giống hệt lúc trước. Cậu vô cùng sợ hãi, lại không dám nói với người thuê mình, dứt khoát đã làm phải làm cho trót lại đi giết cô ta, ai biết cách ngày sau cô ta vẫn xuất hiện như cũ, cố chấp như oan hồn đòi mạng.

“Có lẽ cô ta chỉ là không biết mình đã chết rồi.”

Có lúc chấp niệm có thể lớn đến mức không thể khống chế, mặc dù Niếp Hành Phong không biết tại sao Vệ Tiểu Huệ có thể sống ở dương gian như người bình thường, nhưng có một điểm anh có thể khẳng định, lý do cố chấp của Vệ Tiểu Huệ chính là Từ Hựu Niên.

“Cậu tốn nhiều tâm tư như vậy, rốt cuộc muốn tìm cái gì từ Mộc gia?”

“Là một quyển thập thế mệnh thư.” Do dự một chút, Từ Hựu Niên mới trả lời: “Bọn họ nói Mộc Thanh Phong chính là xem quyển sách này mới có thể biết số phận của thế nhân, nhưng bọn họ không dám trực tiếp đến tìm ông ta bởi vì ông ta là ngự quỷ sư.”

“Thập thế mệnh thư?” Niếp Hành Phong cười nhạt: “Biết thì sao? Cậu có thể thay đổi số phận sao?”

“Có thể, bọn họ nói, dùng dây thiên thu thì có thể đổi.”

Niếp Hành Phong thấy tên này điên rồi, không là mấy người thuê cậu ta đi làm việc này cũng điên luôn rồi, chỉ có người điên mới có thể bất chấp tất cả đi tìm đồ vật vô vọng như vậy.

Đang muốn hỏi tiếp người chủ điên cuồng kia là ai, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Từ Hựu Niên đi rất chậm, vốn đang đi song song với anh bây giờ lại rớt lại cách anh một khoảng khá xa, hơn nữa, anh vẫn không nghe thấy tiếng của Nhã Diệp, trong không gian âm lạnh chỉ có tiếng kêu kì quái, giống như rít gào mà cũng giống như cười nhạo.

“Các cậu sao đi chậm như vậy?” anh đang vội đi tìm Trương Huyền, nhưng tốc độ bước chân của hai người kia khiến anh rất bất đắc dĩ.

“Lội nước đi vốn đã không thể đi nhanh rồi a.” Từ Hựu Niên trả lời một cách đương nhiên.

Sau lưng Niếp Hành Phong lập tức toát ra mồ hôi lạnh, anh rất khẳng định dưới chân vốn không có nước.

Xoay người lấy bật lửa trong tay Từ Hựu Niên, soi xuống dưới chân, một khuôn mặt âm u thảm thiết đột nhiên đập vào mắt, Vệ Tiểu Huệ đang ôm chặt lấy hai chân của Từ Hựu Niên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu ta, máu không ngừng chảy xuống dọc theo gương mặt đang ngẩng lên, lúc thấy rõ cảnh này, Từ Hựu Niên hét lên một tiếng chói tai, theo bản năng ra sức vung chân muốn đá thứ đang cuốn lấy chân cậu ta đi.

Thấy gương mặt trắng bệch của Vệ Tiểu Huệ, Niếp Hành Phong suýt chút nữa cũng ném bay cái bật lửa đi, dạo này gan anh đã được tôi luyện rất lớn rồi nhưng ngoài tình huống đặc biệt ra, ai có thể nghĩ đến Vệ Tiểu Huệ bọn họ đang tìm lại lấy trạng thái kinh sợ này xuất hiện?

Từ Hựu Niên còn đang gào thét như bị tâm thần, không ngừng đá chân, ánh sáng lay lắt của bật lửa vốn không thể chiếu rõ dưới chân của Từ Hựu Niên, tiếng la hét khiến Niếp Hành Phong rất khó chịu, cuối cùng không nhịn được mới nói với Vệ Tiểu Huệ: “Cô không phải nữ quỷ của Nhật Bản, có thể không cần dùng đến trạng thái bò lên như vậy mà xuất hiện không?”

Một lúc sau, Vệ Tiểu Huệ đột nhiên hỏi: “Tôi chết rồi phải không?”

Niếp Hành Phong im lặng, anh biết mấy câu lúc nãy anh với Từ Hựu Niên nói Vệ Tiểu Huệ đều nghe thấy rồi.

Bật lửa dùng lâu có chút nóng lên, Niếp Hành Phong tắt đi, trong bóng tối lại nghe thấy Vệ Tiểu Huệ cười hì hì nói: “Không sao, tôi chết rồi cũng vẫn ở bên người anh ấy.”

Trong lúc loạn đá Vệ Tiểu Huệ dường như đã bị đá bay đi chỗ khác, Từ Hựu Niên lập tức móc ra súng bắn loạn xạ, Niếp Hành Phong vội vàng tắt đi ngọn lửa vừa bật lên, tránh cho trong lúc phát điên Từ Hựu Niên cũng cho anh mấy phát.

“Mau bật lửa lên!” Từ Hựu Niên hét lớn.

“Trước bỏ súng xuống đã.”

Đáp lại Niếp Hành Phong là mấy tiếng súng nổ, Từ Hựu Niên thở gấp, hét kêu anh bật lửa lên, nhưng rất nhanh một thanh âm bình thản cắt đứt tiếng gào của Từ Hựu Niên: “Trong này súng không có tác dụng gì đâu, cậu còn nổ súng lung tung thì chỉ làm nhiễu loạn không gian ôn định thôi.”

Một vòng ánh lửa lam nhạt sáng lên, Nhã Diệp cầm đạo phù đứng giữa bọn họ, lam quang chập chờn lay động nhưng sáng hơn nhiều so với dùng bật lửa. Lửa cháy rất chậm giống như một cây nến, một vòng lửa lấy đạo phù làm trung tâm, chầm chậm tản ra xung quanh, khiến âm hồn lệ quỷ không dám đến gần.

Từ Hựu Niên vội vàng nhìn xung quanh nhưng không còn thấy khuôn mặt khiến người ta sợ hãi liền thở phào, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi hỏi: “Cô gái kia đi đâu rồi?”

Ở ngay sau lưng cậu.

Nhìn quỷ ảnh đứng sát ngay sau lưng Từ Hựu Niên, Niếp Hành Phong không biết phải nói thế nào mới được. Vệ Tiểu Huệ bị thương, trên mặt đỏ trắng tôn nhau, càng âm trầm thêm mấy phần, nếu Từ Hựu Niên tiếp tục nhìn thấy, nói không chừng sẽ thực sự hôn mê trong này luôn.

Anh chỉ đành hỏi Nhã Diệp: “Vừa rồi cậu đi đâu vậy?”

“Cách không xa, chỉ là bị âm khí tạm thời tách ra mà thôi. Thế giới người chết là không gian sự phụ tôi mượn linh tạo ra, bất cứ lúc nào cũng sẽ theo tập hợp của âm hồn mà di động, tôi vừa tìm thấy La Kỳ liền nghe thấy tiếng súng vì vậy mới vội vàng chạy qua đây.”

Nhìn thấy hình dáng một cô gái tóc dài đang bay bay bên cạnh Nhã Diệp, Từ Hựu Niên không kìm được hét lên một tiếng rồi lùi ra sau, Niếp Hành Phong rất lo cậu ta sẽ đụng phải nữ quỷ ở đằng sau, cũng may nữ quỷ cũng lùi lại, tránh được một lần gào thét diễn ra tiếp.

“Cô ấy là La Kỳ?” nhưng mà khuôn mặt của nữ sinh kia căn bản không phải kà La Kỳ a.

“Lần đầu tiên La Kỳ đến, sư phụ đã nhìn ra thiên mệnh của cô không dài bởi vậy mới đưa cho cô ấy quan tài vàng để trấn giữ vận mệnh, đáng tiếc cô ấy vẫn không tránh thoát được.”

Lúc La Kỳ chết quan tài vàng bị lấy đi mất nhưng vì vẫn luôn luôn đeo nó nên vài hồn phách được tạm thời tụ lại, theo bản năng đi đến Mộc gia. Thân thể này là do Mộc Thanh Phong gom nhặt về, làm chỗ để những linh hồn tạm thời không luân hồi được sử dụng, bởi vì hồn phách không giống nhau, Nhã Diệp đành lấy tạm một hồn một phách của mình cho cô ấy mượn bởi vậy thần trí của cô nhìn có vẻ đờ đẫn, giống như con rối gỗ vẫn luôn đi theo Nhã Diệp.

“Hóa ra quan tài vàng là dụng ý như vậy.”

Nhớ đến cái Trương Huyền cầm là quan tài gỗ, Niếp Hành Phong thở phào, xem ra lão nhân đưa cho bọn họ quan tài gỗ là xuất phát từ ý tốt chứ không phải ý đồ muốn lấy mạng như Trương Huyền nói.

“Đừng nói nhiều nữa, mau rời đi với tôi, đạo hạnh của tôi còn thấp, nếu chúng ta còn tách ra tôi không chắc có sức lực để tìm lại hai người nữa đâu.” nếu không phải là vì tìm mọi người, hắn đã không dùng canh hỏa nhiên phù, nhìn xem ngọn lửa của đạo phù đã yếu hơn so với vừa rồi, Nhã Diệp biết sức lực của mình đang giảm dần vì vậy mới vội vàng thúc giục.

“Tôi nhất định phải tìm được Trương Huyền đã.”

“Cậu ta không thể ở trong này, người vào thế giới người chết trừ khi vào bằng đường quan tài còn không có đường nào khác…”

“Có.” Thanh âm lạnh lùng cắt ngang lời nói của Nhã Diệp, là Vệ Tiểu Huệ. “Tôi là từ sinh thế tu hành của Mộc Thanh Phong đến, chút nữa là lấy được quyển sách kia nhưng lại bị một tên vừa ngu ngốc vừa cổ quái quấy rối làm thất bại, còn dùng đạo phù đả thương tôi!”

Thanh âm lạnh lẽo bi thương đột nhiên vang lên từ đằng sau, Từ Hựu Niên sợ đến mức gào thét liên tục, quay đầu liền nhìn thấy Vệ Tiểu Huệ cả mặt toàn máu, cậu theo bản nặng núp ra sau người Nhã Diệp nhưng lại đối mặt với La Kỳ, bị La Kỳ vươn tay bóp chặt lấy cổ, người cô ấy dường như có thể co giãn, trong nháy mắt liền vươn dài ra, dễ dàng nắm lấy Từ Hựu Niên.

“Là cậu hại tôi, cậu hại tôi!”

La Kỳ lặp đi lặp lại kêu lên, tay càng thêm lực, Từ Hựu Niên bị bóp sắp không thở nổi, súng cũng nắm không nổi rơi thẳng xuống đất, Nhã Diệp muốn kéo La Kỳ ra nhưng phát hiện tay cô bóp rất chặt, không thể kéo ra nổi.

“Buông anh ấy ra!”

Nhìn thấy Từ Hựu Niên bị tấn công, Vệ Tiểu Huệ cũng xông lên, vươn tay bóp lấy cổ của La Kỳ. Gặp lại tình địch lại càng thêm tức giận, tình cảnh rất nhanh đã chuyển thành hai con quỷ nắm bóp lẫn nhau, Nhã Diệp nhân cơ hội vươn tay tách hai người bọn họ ra, Niếp Hành Phong kéo Từ Hựu Niên đến nơi an toàn, hỏi Nhã Diệp: “La Kỳ bây giờ không phải là con rối sao? Tại sao lại có thể biến thành thế này?”

“Không biết, hồn phách chiếm được chỗ cư ngụ tạm thời, hẳn là không có năng lực tư duy mới phải, tôi cũng không hiểu tại sao La Kỳ lại nhớ được chuyện trước đây.”

Nhã Diệp rất đau đầu, trực giác cảm thấy La Kỳ có thể biến thành thế này là có liên quan rất lớn đến Niếp Hành Phong với Trương Huyền. Lần trước sau khi bọn họ đến, La Kỳ đã bắt đầu có dấu hiệu bất thường, cô ấy dường như đã nhớ lại một vài việc trước đó, nên nửa đêm còn chạy về kí túc xá tìm mặt quan tài vàng, cũng may hắn kịp thời chạy đến, dùng thuật ẩn thân đem người về, nếu không không biết còn có bao nhiêu phiền phức nữa đến.

Từ Hựu Niên tạm thời đã an toàn, lập tức đem lực chú ý chuyển đến quyển sách Vệ Tiểu Huệ mới nói. Mục tiêu có hi vọng, cậu ta rất căng thẳng, miễn cưỡng nén lại cảm giác sợ hãi với Vệ Tiểu Huệ, điều chỉnh ánh mắt ra giữa không trung, tận lực để bản thân tránh tiếp xúc với ánh mắt của Vệ Tiểu Huệ, kinh hãi run rẩy hỏi: “Quyển sách cô nói là gì?”

“Chính là vật anh vẫn luôn muốn tìm đó, em muốn giúp anh lấy về nhưng tên kia nói em đã chết rồi, vốn không dùng được vật đó, vừa rồi các anh cũng nói em…”

Nói đến đây, Vệ Tiểu Huệ rất đau lòng, đi đến chỗ Từ Hựu Niên hỏi: “Em chết rồi, có phải không đẹp nữa không?”

“Không, em vẫn giống hệt trước đây.”

Nhìn thấy Vệ Tiểu Huệ đi đến, Từ Hựu Niên sợ muốn chết luôn, rất muốn nói cô ta vốn đã không xinh đẹp rồi, không hề liên quan đến việc chết hay sống, nhưng bây giờ đang cần đến cô ta, không dám nói ẩu, nói xong một câu lập tức hỏi: “Quyển sách đó thì sao?”

“Sách bị người tên Trương Huyền đoạt đi rồi, em đuổi theo anh ta không ngờ lại gặp các anh.”

“Là em bảo anh đến, anh đương nhiên phải đến rồi.”

Những lời trái với lương tâm khiến Niếp Hành Phong muốn lập tức vạch trần lời nói dối của Từ Hựu Niên, nhưng nhìn thấy đạo phù đang cháy trong tay Nhã Diệp, ánh sáng càng tối thêm nên cũng không muốn làm phức tạp thêm. Nhã Diệp muốn vận công khống chế lệ tính của La Kỳ nhưng cương khí không đủ, dẫn đến ngọn lửa cháy càng nhanh, âm hồn xung quanh không tiếp tục kiêng kỵ nữa mà bắt đầu dần dần xúm lại quanh bọn họ, Niếp Hành Phong biết còn không nhiều thời gian nữa, anh phải mau chóng tìm ra Trương Huyền mới được.

Điểm này suy nghĩ của Từ Hựu Niện với Niếp Hành Phong tuy khác đường nhưng đều cùng về một mục tiêu, hỏi: “Làm thế nào mới tìm thấy tên thiên sư hạng ba đấy?”

“Đừng nán lại thêm nữa, tôi chống đỡ không được lâu nữa đâu.”

Nhã Diệp vừa mới nói xong, sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, cả người ngây ra. Một cánh tay trực tiếp đâm qua từ sau tim hắn, rõ ràng xuyên qua lồng ngực, cả người hắn lắc lư, theo rút về của cánh tay đó mà ngã nhào xuống đất, Vệ Tiểu Huệ vươn tay cầm lấy đạo phù phát sáng của hắn, dưới ngọn lửa chập chờn là cánh tay dính đầy máu lộ ra màu sắc yêu dị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN