Tiểu Nguyệt Nha
Chương 2: Đưa cô về nhà
Cửa hàng bán đồ ăn vặt đã mở hơn mười năm, giữ nguyên kiểu trưng bày cũ, Nhạc Nha đứng trước những ô nhỏ được phân thành từng loại, phân vân cả buổi mới thò tay vào chọn vài viên kẹo bạc hà.
Ông chủ vừa xem phim trên tivi vừa gặm hạt dưa, đang đến đoạn nữ chính tê tâm liệt phế kêu gào thảm thiết, ông ấy tùy ý nhìn qua, “Năm đồng rưỡi.”
Nhạc Nha rất ít khi tự mình đi mua đồ, nghĩ thầm cũng tiện nghi thật.
Ở khu trung tâm bên kia ngoài một số nhà sách cạnh tranh với nhau, cũng chỉ có một siêu thị lớn, hiếm khi có quầy bán hàng nhỏ thế này.
Trong nhà có làm cho cô một cái thẻ ngân hàng, nên bình thường cô cũng không cần dùng đến tiền mặt, tháo balo xuống để lấy điện thoại bên trong ra, chuẩn bị quẹt mã QR trên Wechat.
Cùng lúc đó, ở bên cạnh cô xuất hiện một bóng người, cúi xuống cầm lấy một túi đồ, ông chủ nói giá cả, sau đó thanh toán.
Ông chủ buồn bực nói: “Thừa năm đồng rưỡi rồi.”
Âm thanh lãnh đạm vang lên bên tai Nhạc Nha, “Tính chung luôn.”
Nhạc Nha nghiêng đầu sang nhìn, phát hiện người đứng kế cô là nam sinh ở chỗ trạm xe buýt ban nãy, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen nháy của anh.
Bị anh nhìn chằm chằm, trong lòng cô bỗng cảm thấy sợ hãi, trong khoảng khắc đó cô quên mất phải trả lại tiền cho người ta, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Cô mới quay người định đi, thì nghe thấy đối phương kêu lại: “Này.”
Lỗ tai Nhạc Nha có chút tê dại, cảm nhận được thanh âm anh tận lực hạ thấp xuống, thậm chí bên giọng nói ấy còn đè nén lại những điều không thể giải thích được trong lòng cô.
Cô quay đầu lại, tay nắm chặt điện thoại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy xương ngón tay mảnh khảnh thon dài, cổ tay còn thắt một sợi dây màu đỏ.
Lúc này Nhạc Nha mới nhớ lại là anh vừa thay cô trả tiền.
Cô chớp mắt, hít một hơi thật sâu rồi thở ra: “Cám ơn… Nhưng tôi có tiền, tôi sẽ trả lại cho cậu qua Wechat.”
Trần Dạng tùy tiện nói: “Được.”
Anh lấy điện thoại di động ra nhấn hai cái, rồi chìa qua phía cô.
Nhạc Nha thấy anh tựa như cũng dễ nói chuyện cùng, nên thở hắt ra nhẹ nhàng, thấy trên màn hình là mã hai chiều, cô không nhìn kỹ, cứ thế mà quét.
Nhưng hiện lên trên màn hình điện thoại của cô không phải giao diện mật khẩu, mà là kết bạn.
Tim Nhạc Nha đập chậm lại một nhịp, chuẩn bị nhấn quay lại màn hình chính, nhưng không ngờ người ở phía đối diện cúi xuống, với tay qua bên màn hình di động của cô nhấn xuống, thêm bạn thành công.
Mùi hương thơm dịu nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi của cô, cô không nhịn được hít hít cái mũi, lại nhìn thấy Trần Dạng như cười như không liền đỏ mặt.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng có tiếng nam sinh hét lớn gọi anh.
“Ca, có người đến tìm chết, mau đến đó cho tụi nó biết tay đi!”
“Khá lắm, còn dám tìm đến tụi này, ca, cậu nhanh qua đây đi, đừng mua kẹo nữa, kẹo có gì ngon đâu.”
Máy trợ thính đeo trong một thời gian dài có chút mài mòn, tai Nhạc Nha không nghe rõ, chỉ nghe được vài chữ, nhưng cũng đủ hiểu mấy người này sắp đi đánh nhau, nhìn qua chắc cũng không phải học sinh ngoan ngoãn.
Cô từng nghe Tạ Khinh Ngữ đề cập qua về bộ dạng của những học sinh hư hỏng, phá phách, thời gian trước ở Nhất Trung cũng có một nam sinh bị đánh phải nhập viện, cô thậm chí còn nhìn qua nữa.
Trần Dạng không thèm để ý đến mấy người ở bên kia đường.
Anh nghĩ nghĩ, cúi đầu nói mấy chữ.
Nhạc Nha không nghe thấy, há to miệng, cũng không hiểu ý lắm: “Xin lỗi cậu, tôi không nghe thấy cậu mới nói gì… Cậu nói gì vậy?”
Cô nhéo nhéo bên tai đeo máy trợ thính, có chút bất an.
Trần Dạng nghe giọng nói của cô, tựa như lông vũ vừa rơi xuống đất.
Anh nhấc khóe môi, thay đổi cách, ghé sát vào tai cô: “Tôi nói cậu nhớ trả tiền cho tôi, lần này còn muốn nghe lại không?”
Nhạc Nha đỏ mặt, lui về sau một bước.
Balo được cô ôm trước ngực, đôi mắt long lanh nước thất kinh nhìn Trần Dạng.
Trần Dạng thẳng lưng, giống như câu nói vừa nãy không phải là do anh nói.
Nhạc Nha mơ hồ không rõ nói: “Tôi sẽ trả lại tiền.”
Nói xong cũng vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng nhỏ.
Trần Dạng đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng lưng của cô, y như một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ, nhịn không được liền thấp giọng cười ra tiếng.
Anh nói câu kia vốn dĩ cũng không phải có ý nhắc cô trả tiền cho mình.
Triệu Minh Nhật với Lương Thiên ở bên ngoài cửa hàng kêu gào cả buổi, nhìn thấy cô gái nhỏ lúng túng, vội vàng chạy ra ngoài, mái tóc dài đung đưa trong không khí.
Nhìn cứ như mới bị người ta khi dễ vậy.
Lương Thiên kinh ngạc nói: “Ồ, Dạng ca quả nhiên khiến người ta phải kinh ngạc mà.”
Triệu Minh Nhật líu lưỡi: “Đúng là cậu ấy mà không ra tay thì cũng chẳng ai nhìn ra được.”
Mới nãy đứng ở ngoài bọn họ còn đang thảo luận xem với tốc độ này của Trần Dạng, có phải muốn cường thủ hào đoạt con gái người ta, sau đó bắt đầu một đoạn tình yêu hay không.
Bây giờ nghĩ lại, chắc bọn họ đã quá coi thường anh rồi.
Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, ở trường Nhất Trung người xếp hàng muốn làm bạn gái của anh nhiều vô số kể, bây giờ đối phương cũng chỉ là một nữ sinh nhỏ tình cờ đi ngang qua, sao biết được chuyện sẽ đi tới đâu.
*
Xe buýt chưa tới, Nhạc Nha cũng không muốn ngừng lại ở nơi này thêm phút nào nữa.
Sắc trời dần chuyển tối, vẫn có một số học sinh chưa về nhà, đối diện là một số quầy bán hàng, có không ít tiếng nhao nhao ồn ào.
Nhạc Nha nghe không rõ, nhưng có thể ngửi thấy nhiều loại mùi thơm khác nhau, dù chưa từng ăn ở mấy quán ven đường, bụng của cô cũng sớm réo rắt muốn được lấp đầy đồ ăn.
Cô lột vỏ viên kẹo, bỏ vào miệng.
Kẹo bạc hà tan trong miệng mang lại hương ngọt mát lạnh, Nhạc Nha cầm đống kẹo trong tay, sau đó mở di động ra chuẩn bị trả lại tiền.
Mở Wechat của mình lên, hộp thoại nằm trên cùng là người mà cô vừa kết bạn.
Nhạc Nha nhìn thấy avatar của anh để màu trắng bóc, hình như cũng chẳng đăng gì hết, cô không nhìn kỹ, bấm vào gửi phong bao năm đồng rưỡi.
Nghĩ nghĩ, cô lại ghi chú bên trên hai chữ “Trả tiền”.
Gửi đi trong tích tắc, Nhạc Nha nghe thấy âm thanh báo Wechat vang lên, hình như ở sau lưng, rất to, rất rõ.
Cô vội vàng cảnh giác ngoái đầu lại nhìn.
Trời còn chưa tối hẳn, đèn đường đã được mở sáng, kéo dài cả thân ảnh đang từ tốn bước đi ở cách đó không xa.
Đúng lúc đối phương nhìn qua, trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ hình dáng khôi ngô, thanh tú của anh, Nhạc Nha nhanh chóng quay đầu lại, bước chân nhanh hơn.
Mặc dù người kia trước đó đã trả tiền cho cô, nhưng bây giờ thật giống như đang theo dõi vậy.
Nhà cô không gần đây lắm, người sống quanh đây cũng không nhiều, không gian hoàn toàn yên tĩnh, phải mất hơn hai mươi phút nữa cô mới về tới nhà.
Sau khi đi hơn mười phút, Nhạc Nha quay đầu nhìn lại vẫn thấy nam sinh kia đi theo mình, một mực duy trì khoảng cách không gần không xa với cô, chẳng hề thay đổi chút nào.
Cô chần chừ nửa ngày, rốt cuộc ngừng lại, nhịn không được nói: “Nếu cậu còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Nhạc Nha quơ quơ điện thoại, giả bộ như mình rất mạnh mẽ.
Nhưng tính trời sinh, thanh âm của cô lúc giận dữ cũng rất mềm mại, tinh tế, nghe như đang làm nũng.
Trần Dạng nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của cô, có chút buồn cười.
Anh lười biếng mở miệng: “Nhà của tôi ở trên đường này.”
Giọng nói rất có từ tính, tai Nhạc Nha ửng đỏ, không biết anh nói thật hay giả, nhưng với lý do này, cô hoàn toàn không thể phản bác thêm gì nữa.
Cô mặc kệ anh, tiếp tục bước đi về phía trước.
Đi được khoảng một phút, Nhạc Nha đột ngột dừng lại xoay người, quả nhiên thấy Trần Dạng vẫn duy trì khoảng cách lúc nãy với mình.
Cô không nhịn được nữa, ném một viên kẹo qua, xoay người bỏ chạy.
Trần Dạng cũng không nghĩ tới màn này, bắt lấy viên kẹo bạc hà kia, sau đó nhìn Nhạc Nha vội vội vàng vàng tăng bước nhỏ.
Hai người một trước một sau cứ thế đi trên đường.
Trần Dạng tiện tay lột vỏ rồi nhét kẹo vào miệng, có chút kích thích.
Điện thoại trong túi quần vang lên, anh lấy ra xem, là Lương Thiên gọi tới.
Vừa nhấn trả lời điện thoại liền nghe thấy tiếng ồn ào bát nháo, Lương Thiên gào to nói: “Dạng ca, cậu đi ngược đường rồi, xe buýt ở bên này mà, cậu đi hướng đó làm gì?”
Trần Dạng thuận miệng đáp: “Đưa nhóc con về nhà.”
Bên kia trầm mặc cả một buổi, cuối cùng tuôn ra một tràn cười, Lương Thiên đặc biệt cười to nhất, cả giọng nói đều thay đổi.
Trần Dạng mặt không cảm xúc cúp điện thoại.
*
Lương Thiên bên này cười vào điện thoại được một nửa thì im bặt.
Bên cạnh có nam sinh vỗ bàn cười lớn: “Ha ha ha, cho cậu cười nè, bị cúp điện thoại như vậy, ngay cả Dạng ca mà cũng dám cười, đây chính là tận số của cậu rồi.”
Lương Thiên cất di động vào, “Biến.”
Cậu bị cúp ngang cũng chẳng thấy bực mình, chả sao hết.
Lương Thiên còn nhớ rõ nửa tiếng trước, sau khi Trần Dạng ra khỏi cửa hàng bán quà vặt không cho bọn họ đi cùng, cứ thể đuổi theo cô gái nhỏ kia.
Sau khi tách ra bọn họ tới đây hát hò, thuê cả một phòng bao, phòng bao này hơi lớn, một nửa người ở bên kia hát hò, còn một số người thì ngồi bên này tán dóc.
Triệu Minh Nhật hỏi: “Cậu ta nói gì vậy?”
Lương Thiên cầm lấy một nắm hạt dưa, nói: “Đưa nhóc con về nhà.”
Triệu Minh Nhật trợn mắt há hốc miệng, “Nhóc con?”
Cậu ta cũng không biết Trần Dạng có thói quen đưa ai về nhà, dù sao cậu ta cũng quen Trần Dạng hai năm rồi, chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này.
Lương Thiên còn nói: “Không được, tôi thấy hiếu kì quá, phải đi hỏi thăm một chút mới được, nữ sinh tụi mình thấy tối nay là ai vậy ta, có thể khiến Dạng ca đưa về tận nhà, e đây là lần đầu tiên à.”
Ở Nhất Trung ai mà không biết tính cách của Trần Dạng.
Hai ngày trước có một em gái bên ngoài trường theo đuổi anh, không biết bỏ ra bao nhiêu tiền mua một đống đồ ăn tới muốn đưa cho Trần Dạng, thậm chí còn lấy lòng mấy học sinh trong lớp, nhưng lại thất bại.
Cuối cùng mấy món đồ ăn kia đều chui vào bụng của bọn họ. Trần Dạng một miếng cũng không đụng tới.
Lúc học lớp 10, chuyện Trần Dạng được tài trợ mọi người đều biết rõ, có tên đầu sỏ phá phách trong trường nhìn anh không vừa mắt, liền kiếm cớ gây sự.
Khi ấy Lương Thiên mới quen Trần Dạng, chỉ biết là tên đầu sỏ kia bị đánh nhừ tử từ trong ra ngoài, cậu vẫn nhớ rõ ngày đó.
Trần Dạng đứng đó, trong tay là pháo hoa sắp tàn, sau làn khói mờ ảo là khuôn mặt hững hờ, đuôi mắt quét tới lộ ra vẻ nguy hiểm ngập tràn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Dạng sẽ bị đánh thê thảm.
Kết quả hoàn toàn trái ngược.
“Tôi có đứa bạn.” Nam sinh ngồi kế bên góp giọng, nịnh nọt nói: “Tôi hỏi một chút, cam đoan hai ngày sau sẽ biết ngay.”
Lương Thiên ăn hết hạt dưa, giễu cợt nói: “Cậu chưa nhìn thấy cô gái kia hình dáng thế nào, cũng không biết tên của người ta, đòi nghe ngóng cái gì?”
Bị cậu đâm phá, nam sinh kia chột dạ cười cười.
Coi như chưa gặp, cũng có thể hỏi thăm mọi người xung quanh, đây chính là thời cơ tốt để cậu ta thể hiện mình, bỏ qua nó thì sẽ không còn cơ hội khác nữa.
Cậu ta nói: “Chuyện kia Dạng ca có thể không để bụng đâu.”
Lương Thiên nói: “Không cần, hai ngày nữa là hết ngày nghỉ lễ rồi, cô ấy nhất định sẽ chuyển tới khu học mới, đến lúc đó có thể gặp lại cũng nên.”
Bình thường Trần Dạng chẳng quan tâm đến chuyện gì, đêm nay đột phát ý tưởng đưa người ta về nhà, cậu ta không tin đây là do anh đại phát thiện tâm.
Ngược lại, cái dáng vẻ đó, rõ ràng là ánh mắt đã bị hút chặt rồi.
*
Trên đường về nhà Nhạc Nha vừa vội vàng vừa lo lắng, cơ hồ đã ăn hết số kẹo còn lại.
Khi cô nhìn thấy khu cư xá phía xa xa, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm, lòng khẩn trương cũng nhanh chóng thả lỏng.
Nhà của cô nằm trong khu cư xá giá cao, bên trong an ninh rất nghiêm, cho dù có bị bám đuôi, nếu không có thẻ ra vào thì cô cũng không sợ sẽ có người lạ xông vào.
Đang nghĩ ngợi, Tạ Khinh Ngữ gọi điện tới: “Nguyệt Nha, cậu về đến nhà chưa?”
Nhạc Nha nói: “Sắp đến rồi, đang ở cổng khu cư xá.”
Bởi vì tên của cô cùng âm với Nguyệt Nha, nên nhũ danh gọi là Nguyệt Nha Nhi [1], chỉ là Tạ Khinh Ngữ hay lượt bỏ chữ đằng sau đi.
[1] Nguyệt Nha Nhi: Nàng tiên ánh trăng
Đa số những người khác đều gọi cô là Nhạc Nhạc.
Tạ Khinh Ngữ ở đầu dây bên kia hỏi: “Sao cậu về trễ vậy, tan học lâu rồi mà, không phải trên đường gặp chuyện gì chứ?”
Bạn thân của mình dù được giáo dục tốt như vậy, bất quá lúc muốn vùng lên đều có thể cứng đầu làm theo ý mình, sớm biết vậy đã đưa cô về nhà rồi.
Nhạc Nha chần chờ một chút mới trả lời: “Trên đường đi tớ có xuống xe mua đồ, cho nên tính đi bộ về nhà luôn, không có gặp chuyện gì đâu.”
Tạ Khinh Ngữ cũng không nghi ngờ cô, dặn dò: “Cậu mau về nhà đi đó, đợi tối tớ gọi video cho cậu, có thứ hay ho muốn cho cậu xem.”
Tai Nhạc Nha động động, tuy không nghe rõ toàn bộ, nhưng biết đó không phải chuyện xấu xa gì, liền nhỏ giọng đáp: “Ừ.”
Cô về nhà phải đổi máy trợ thính mới được, như hiện tại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Nha ba bước chạy vào trong khu cư xá.
Chú bảo vệ biết cô, bắt chuyện hỏi: “Hôm nay về sớm vậy à, không học lớp tự học buổi tối sao?”
Nhạc Nha nói: “Ngày mai con được nghỉ, cho nên hôm nay không cần tự học buổi tối ạ.”
Bình thường trường học đều như vậy, trước ngày nghỉ lễ sẽ buông lỏng hơn một chút, nhưng bây giờ đã lên lớp 12 rồi, cho dù có được nghỉ, thì cũng có rất nhiều bài tập cùng đề thi phải làm.
Chú bảo vệ đang muốn nói gì đó, nhìn ra phía xa xa, nhắc nhở cô: “Sau này con về nhà nhất định phải chú ý an toàn, xã hội bây giờ không như hồi xưa nữa, mấy kẻ xấu toàn chọn đối tượng là mấy cô gái trẻ để ra tay.”
Cách đó không xa có chuông điện thoại di động vang lên.
Nhạc Nha vô thức nhìn ra ngoài, đối phương có lẽ đang gọi điện thoại, chỉ là giờ cô không nghe thấy gì nữa, cũng không biết anh đang nói cái gì.
Chú bảo vệ như suy nghĩ khác, chuẩn bị đi ra cảnh cáo người đứng bên ngoài một phen.
Nhạc Nha có chút quẫn bách, nhưng vẫn giải thích: “Cái kia… Cậu ấy là bạn học của con, không phải người xấu đâu ạ.”
Nghe cô nói vậy, chú bảo vệ mới ngồi xuống, nói: “Chú còn tưởng là thiếu niên bất lương chứ, con mau về nhà đi.”
Nhạc Nha hơi nhoẻn miệng cười, đi vào trong khu cư xá, vỏ kẹo trong lòng bàn tay quên ném đi, bị cô siết chặt tạo ra tiếng xột xoạt nhỏ.
Mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà mình, cô mới lấy điện thoại ra xem.
Phong bao cô gửi đi nửa tiếng trước, đối phương cũng không nhận, rõ ràng cô nghe thấy âm thanh báo rồi, không biết có phải anh cố ý không nhìn thấy hay không.
Nhạc Nha ngu ngơ vài giây, gửi tin nhắn qua nhắc nhở anh.
Sau đó, cô phồng má gửi thêm hai tin nhắn mới.
*
Trần Dạng cúp điện thoại, bóng dáng xa xa đã không còn nhìn thấy nữa.
Anh trượt trượt màn hình di động, có bốn tin nhắn mới trên Wechat, đều do Nhạc Nha gửi.
—— “Tôi đã trả tiền rồi.”
—— “Không được đi theo tôi nữa, cậu không vào được đâu.”
—— “Tôi xóa cậu đây.”
Trần Dạng không khỏi bật cười.
Xóa người ta khỏi danh sách bạn bè mà còn đứng đắn nhắc nhở một câu, đúng là quá con mẹ nó đáng yêu mà.
Trần Dạng nghĩ nghĩ, nhắn lại một chữ.
Không bất ngờ gì, đằng trước chữ đó xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ, phía dưới là dòng chữ màu trắng nhắc nhở anh không phải bạn của đối phương.
Trần Dạng bị chọc tức mà mỉm cười, liếm liếm khóe môi, ánh mắt sâu xa.
Cô cho rằng chỉ cần xóa anh khỏi Wechat thì anh sẽ không tìm thấy cô à?
Trước kia cô cách anh quá xa, còn bây giờ cô đã xuất hiện trước mặt anh, có chết anh cũng sẽ không buông tay.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lập tức leo tường biểu diễn một chút, ai ngờ bị bảo vệ ngăn lại:)
Từ nay về sau Dạng ca sẽ trở thành nam chính thê thảm nhất trong thể loại thanh xuân vườn trường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!