Tiểu Nguyệt Nha
Chương 8: Cầu xin cậu
Có thể là trước kia do chưa từng mắng ai, nên cả ba chữ này đều mềm oặt, giống như bánh gạo nếp dẻo, nghe xong còn cảm thấy rất dễ chịu.
Trần Dạng bị cô mắng đến sững sợ.
Nhạc Nha cho rằng mình mắng hơi nặng lời, tổn thương đến lòng tự ái của anh, không biết nói gì cho phải, “…Cậu tránh ra.”
Thật lâu sau, Trần Dạng khẽ liếm khóe môi, “Không tránh.”
Nhạc Nha không nghĩ tới người trước mắt lại mặt dày như vậy, mắng anh mà một chút phản ứng cũng không có.
Cô muốn ném chai nước này vào người anh ghê.
Nhưng ngẫm lại thì, lỡ như chai nước này khiến anh bị thương thì cô còn phải bỏ tiền ra lo thuốc men, cô cũng không muốn mất tiền oan uổng như vậy.
Bên ngoài chuông chuẩn bị vào lớp vang lên.
Giữa tiếng chuông reo vào lớp với chuông chuẩn bị vào lớp cách nhau ba phút, dùng để nhắc nhở học sinh, và hiện giờ rất quan trọng đối với Nhạc Nha.
Cô canh chuẩn cơ hội, muốn luồn dưới cánh tay của Trần Dạng chui ra ngoài.
Trần Dạng sao có thể để cô như ý, cánh tay vươn ra kéo cô vào trong ngực, ấm áp ôm cô trong tay, “Cậu muốn ôm tôi sao?”
Nhạc Nha vừa xấu hổ vừa tức giận, “Cậu mau buông ra!”
Bầu không khí không lưu thông trong phòng lấy nước nhỏ hẹp bỗng xen lẫn một mùi thơm dịu nhàn nhạt, từ trong ngực truyền tới.
Trần Dạng nói: “Tôi vừa nói gì cậu không nghe thấy à?”
Nghe vậy, Nhạc Nha nhớ lại đoạn đối thoại lúc nãy, mới kịp nhận ra anh đang ám chỉ đến câu nói kia – gọi anh hoặc là cầu xin.
Dù thế nào cô cũng sẽ không gọi Trần Dạng là anh.
Nhạc Nha không có anh trai, trong nhà cũng không thường gặp hay nói chuyện với anh họ, chứ đừng nói gì đến chuyện xưng hô.
Nhìn thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, đối phương lại thờ ơ, cô che kín lỗ tai, nói: “Cầu xin cậu…”
Thanh âm rất thấp, không cẩn thận nghe căn bản sẽ không thể nghe thấy.
Trần Dạng cũng không nghĩ cô cứ vậy mà khuất phục.
Giọng nói cô mềm mại như bông vải, hết lần này đến lần khác như cái móc câu, móc vào lòng người khiến anh rối loạn tê dại.
Nhạc Nha nhắc nhỏ: “Tôi nói rồi, cậu tránh ra đi.”
Trần Dạng chỉ vào tai mình, “Vừa nãy không nghe thấy, cậu nói lại lần nữa đi.”
Nhạc Nha muốn mắng anh biến thái tiếp, nhưng nói vậy với anh cũng không có tác dụng gì, liền ủy khuất muốn khóc, trước giờ chưa có người nào đối xử với cô như người đối diện cả.
Dáng người cô nhỏ nhắn xinh xắn, bị Trần Dạng chắn trước mặt cực kì chặt chẽ, ngay cả từ bên ngoài nhìn vào cũng không thể nhìn thấy cô, y như một bức tường dày.
Nhạc Nha đưa tay trắng nõn bụm mặt lại.
Thay đổi quá nhanh, Trần Dạng thình lình bị cô làm cho hoảng sợ, có chút xoay người, cau mày nói: “Khóc thật à?”
Cô gái nhỏ bụm mặt không để ý đến anh, tiếng nức nở nho nhỏ.
Trần Dạng bực bội liếm liếm môi, do dự không biết có phải do mình quá đáng quá không, chuẩn bị tránh người qua thì đột ngột có sự chuyển hóa.
Cô gái nhỏ vốn đang khóc bỗng nhiên đá anh, thừa cơ hội chạy nhanh ra khỏi phòng lấy nước.
Cú đá không có lực, chỉ là sự thay đổi này khiến anh ngạc nhiên.
Anh xoay người lại nhìn, cô gái nhỏ không hề khóc, rõ ràng là đang giả bộ. Nhạc Nha làm mặt quỷ với anh.
Trần Dạng đứng trước cửa phòng lấy nước, sững sờ vừa tức vừa buồn cười.
Anh lại bị Nhạc Nha gạt.
Nhưng mà… nghĩ đến ba chữ “cầu xin cậu” trầm trầm kia, Trần Dạng thở hắt ra.
Đúng là muốn mạng người mà.
*
Nhạc Nha đi được một lúc, nhịn không được ngoái đầu lại nhìn.
Nam sinh kia đứng trên hành lang, hai cùi chỏ gác lên lan can, đôi chân dài thẳng tắp, thân hình cao gầy thon dài.
Bây giờ lại giống bộ dáng vô cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhạc Nha nhìn đến say mê, đối phương đột nhiên đưa mắt qua, cô giật mình, vội vàng quay đầu trở về lớp, vừa đúng lúc chuông vào học vang lên.
Kết quả xém chút nữa đụng vào bạn học trước cửa lớp.
Bạn học nhanh chóng né ra, nói: “Bị sói đuổi theo hả, Nhạc Nha, lần đầu tiên thấy cậu chạy trốn nhanh vậy.”
Nhạc Nha cười, “Xin lỗi cậu.”
“Cũng có đụng trúng tớ đâu mà xin lỗi.” Bạn học khoát khoát tay, đang muốn nói tiếp, bỗng thấy có người trên hành lang, “Ôi, thầy đến rồi, nhanh vào lớp thôi.”
Chỗ ngồi của cô hơi xa, vừa mới ngồi xuống thì thầy cũng vừa vào lớp, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Khinh Ngữ chọt vào lưng cô, “Sao cậu có vẻ khẩn trương vậy?”
Nhạc Nha vỗ vỗ mặt mình, “Hồi nãy phải chạy trốn nên vội quá.”
Cô chưa kể về chuyện xảy ra lúc nãy, nói ra sẽ khiến cô xấu hổ mất, tốt nhất không nên kể cho người thứ hai biết.
Cũng may Tạ Khinh Ngữ không nghi ngờ gì.
Nghiêm chỉnh học cả buổi chiều lẫn lớp tự học buổi tối, Nhạc Nha không đi rót nước nữa, ngay cả lúc khát cũng nhờ Tạ Khinh Ngữ đi rót dùm.
Tạ Khinh Ngữ cho rằng cô đang bận, nên cũng không hỏi rõ lý do.
Cuối cùng lớp tự học buổi tối kết thúc, Nhạc Nha đi theo những bạn học khác ra về, trong trường học mở đèn sáng y như ban ngày.
Tài xế trong nhà đang đợi ở ngoài, cô với Tạ Khinh Ngữ tạm biệt nhau.
Cách đó không xa, Lương Thiên và Triệu Minh Nhật đúng lúc nhìn thấy chiếc xe kia chạy đi, cảm khái nói: “Đúng là kẻ có tiền, là bạch phú mỹ đó.”
Triệu Minh Nhật nói: “Xem ra có nhiều người tụi mình không nên đùa giỡn.”
“Mới nãy tôi có nghe bạn học gọi tên cô ấy, xem ra là Nhạc Nha của tiểu tử kia rồi.” Lương Thiên quay đầu, “Dạng ca.”
Trần Dạng mặt không đổi sắc, “Về nhà.”
Lương Thiên: “???”
Cậu ta mới nghe thấy gì? Sớm vậy đã về nhà rồi? Cũng không hợp với phong cách thường ngày của Dạng ca à nha.
Trần Dạng không thèm để ý, ra khỏi bãi tập.
“Về nhà, về nhà thôi.” Lương Thiên và Triệu Minh Nhật vội vàng theo sau, có chút không rõ lắm suy nghĩ của anh.
*
Tối đó Nhạc Nha nằm mơ.
Cô mơ đến chuyện ban ngày bị chặn lại trước cửa phòng lấy nước kia, đối phương một mực bắt cô nói chuyện, bằng không sẽ không cho cô đi.
Nhạc Nha một bên khóc một bên gọi, sau đó mắng trong lòng.
Sau khi tỉnh lại, vẻ mặt Nhạc Nha mờ mịt, phải uống cả một ly nước lớn mới bình phục tâm tình, lại mắng Trần Dạng từ đầu đến đuôi, mặc dù chỉ là hai ba từ cô biết.
Mà ở bên kia, cả đêm Trần Dạng không hề ngủ chút nào.
*
Mưa rơi suốt những ngày cuối tuần, đến thứ Hai lại tạnh.
Hôm nay cũng là ngày tổ chức nghi thức kéo cờ, sau tiết tự học buổi sáng, tất cả các học sinh đều tập trung dưới bãi tập, nhìn đâu cũng chỉ toàn thấy người là người.
Bãi tập của cơ sở mới lớn hơn nhiều so với cơ sở chính, mà từ bãi tập nhìn qua tòa nhà dạy học cao nhất bên kia chính là do Nhạc Dịch Kiện quyên góp.
Người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng, trong lòng Nhạc Nha cảm thấy rất tự hào.
Bởi vì lần này có hơn ba mươi lớp tập trung tiến hành nghi thức kéo cờ, không giống lúc trước chỉ có hơn mười lớp, nên vị trí cũng thay đổi rất nhiều.
Ngược lại Nhạc Nha cảm thấy mình thật may mắn khi học lớp 1, không xếp gần với lớp 17.
Hiện tại đã bảy giờ, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ chiếu trên người không hề mang theo hơi nóng, ngược lại càng khiến bản thân tươi tắn, xinh đẹp hơn.
Màu đỏ của quốc kì đang tung bay phía trước.
Thầy chủ nhiệm vẫn là thầy bên cơ sở chính, chỉ là bây giờ phải quản luôn cả cơ sở mới, nên bản thảo diễn thuyết cũng phức tạp hơn.
Tạ Khinh Ngữ nghe trong im lặng, nói, “Tăng thêm có 16 lớp thôi, mà bản thảo diễn thuyết như tăng thêm cả 16 trang vậy.”
Nhạc Nha nghe cô bạn nói mà thắc mắc, “Đâu có nhiều vậy đâu.”
“Thì khoa trương chứ sao.” Tạ Khinh Ngữ đá đá mấy cọng cỏ dưới chân, “Uây, nghe thầy nói vậy, y như muốn nói tụi mình không thể đậu đại học vậy.”
Sau khi thầy chủ nhiệm kết thúc, giáo viên bên cạnh đưa ra một danh sách, Người quen thuộc cũng biết đây là danh sách học sinh bị cảnh cáo hoặc xử phạt của tuần trước.
“Ngu Tửu và Tô Tụng lớp 2 khối mười hai trong lớp cố ý làm trái nội quy trường học, phê bình trước toàn trường, vì biết hối cải nên sẽ chỉ bị cảnh cáo chứ không xử phạt…”
Học sinh bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán.
Học sinh cơ sở chính ai cũng biết Tô Tụng là học sinh ba tốt, bình thường thích nhất là học, cũng không làm chuyện gì trái với nội quy trường, bây giờ lại thay đổi rồi.
Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
“Trước kia thông báo phê bình đều ghi rõ lý do, sao lần này không nói gì hết, rốt cuộc là họ đã làm gì vậy?”
“Tớ thấy chắc là chuyện không thể nói rồi.”
“Trời ạ, Ngu Tửu này là ai nhỉ, sao có thể khiến Tô Tụng phá giới vậy, muốn biết bọn họ đã làm gì quá.”
“Hay là yêu đương rồi?”
Lớp 1 ở bên cạnh lớp 2, đối với chuyện này hoàn toàn tường tận.
Chủ nhiệm lớp, cô Tưởng, đi từ phía sau lên, “Im lặng nào, ai còn nói chuyện sẽ bị trừ điểm, đứng yên.”
Thầy chủ nhiệm nói một ít lời cổ vũ, sau đó tuyên bố kết thúc. Từng lớp theo thứ tự về lớp.
Lớp 1 là lớp về đầu tiên, muốn đi từ nơi hẻo lánh, tận cùng bên trong này qua cửa bên kia, phải đi qua lớp 17.
Tạ Khinh Ngữ đứng sau Nhạc Nha, hỏi: “Cậu gửi đồ ăn vặt chưa? Mấy ngày rồi đó.”
Nhạc Nha nói: “Mua rồi, chưa có giao hàng.”
“Chắc hai ngày nữa người ta giao.” Tạ Khinh Ngữ sờ cằm, “Cậu viết ghi chú gì vậy?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Không viết gì hết.”
Tạ Khinh Ngữ vỗ tay, “Sao không ghi, không được, lỡ như người ta nói dối ném đi thì sao, bây giờ lừa đảo kiểu gì cũng có, có khi còn nói mình không mua đồ nữa đó.”
Trước đó cô ấy có lên mạng xem qua.
Giọng nói Nhạc Nha mềm mại, “Nhưng tớ không biết nên điền cái gì, hơn nữa tớ cũng không thể để cậu ta biết là do tớ gửi được.”
“Chuyện này đơn giản thôi, tan học tớ giúp cậu nghĩ cách.” Tạ Khinh Ngữ ôm vai cô, “Nhất định cậu ta sẽ không biết là cậu gửi.”
Còn muốn biết cũng chỉ có thể nghĩ là do người thầm mếm mình gửi đến.
Sau khi lớp 1 đi ngang qua, Lương Thiên có nhìn thấy.
Nhạc Nha tuy dáng người không cao, mặc đồng phục giống mọi người, tóc tết đuôi ngựa, nhưng có thể khiến người khác phải lén liếc nhìn, đều là vì thanh tú động lòng người.
Lương Thiên đẩy đẩy Triệu Minh Nhật, “Kia có phải cô gái tụi mình gặp ở quầy bán quà vặt không?”
Triệu Minh Nhật vội vàng nghiêng đầu nhìn, “Đúng rồi, sao vậy? Thì ra cô ấy học lớp 1 à, trước kia tôi cũng không để ý.”
Lương Thiên nhớ tới ngày đó mình đưa tay chọt chọt hai cái lỗ tai thỏ.
Lúc đó Dạng ca không nói gì, nhưng cậu biết cây dù đó là chỉ có con gái dùng, chắc là của cô ấy, Triệu Minh Nhật còn chụp mấy tấm hình giữ lại để dùng sau này.
Lương Thiên quay đầu nhìn Trần Dạng, phát hiện anh đang nhìn phía trước, cậu ta thấy hơi đúng đúng lại thấy hơi sai sai, thật sự không biết anh đang nhìn gì nữa.
*
Sau nghi thức kéo cờ còn một khoảng thời gian ngắn nữa mới đến giờ lên lớp.
Nhạc Nha cùng Tạ Khinh Ngữ đến quầy bán quà vặt trước rồi mới trở về lớp, trên đường đi không biết có bao nhiêu người.
Sau đó cả hai bị một nam sinh ngăn cản ở chỗ rẽ cầu thang.
Nam sinh kia nói: “Tôi tìm Nhạc Nha có việc.”
Tạ Khinh Ngữ hồ nghi quan sát, nói: “Tớ lên lầu chờ, Nhạc Nha cậu nói chuyện với cậu ta xong thì gọi tớ.”
Nhạc Nha biết nam sinh này, lúc trước cậu ta với cô có cùng lên phòng làm việc phê duyệt qua bài thi, học lớp 4, “Cậu có chuyện gì không?”
Nói thật, cô không nhớ rõ tên nam sinh này.
Nam sinh có chút co rún cả người, nhưng nghĩ tới hình ảnh mình tận mắt nhìn thấy mấy ngày trước, lại không thể không nói được, “Có chuyện… chuyện là trường học không cho phép yêu đương.”
Vẻ mặt Nhạc Nha mờ mịt, “Cậu đang nói với tôi à?”
Nam sinh nói: “Tôi… lần trước tôi có thấy, ở phòng lấy nước.”
Nhạc Nha lập tức nghĩ đến chuyện cô đã tận lực quên đi, khuôn mặt trắng nõn liền ửng đỏ, giải thích: “Tôi không có.”
Chỉ là cô không nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn thấy.
Nam sinh nhìn đôi mắt long lanh của cô, cắn răng nói: “Nếu như… nếu như muốn yêu, thì quen với bạn học có thành tích tốt, giao viên sẽ không quản.”
Trường học gần đây đối với mấy đôi học bá với học bá đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là thành tính tốt với thành tích kém mới quản đến.
Nhạc Nha không hiểu ý của cậu ta, cô cũng không yêu ai, thành tích tốt với thành tích kém thì liên quan gì.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gõ lan can.
Nam sinh đứng đối diện cô, có thể thấy rõ người đứng dưới bậc thang là ai, là người lần trước có mặt ở phòng lấy nước với Nhạc Nha, “Là cậu!”
Trần Dạng bình tĩnh nói: “Cậu đang chặn đường người khác đó.”
Hiện tại cầu thang chỉ có bọn họ, nam sinh nhìn nhìn, tức giận nói: “Cậu không học ở dãy bên này, không thể đi cầu thang dãy bên kia à?”
Trần Dạng cười lạnh, “Tôi thích, đường do nhà cậu mở à?”
Nam sinh bị anh làm tức chết, nhìn Nhạc Nha, “Nhạc Nha, cậu cách xa cậu ta một chút.”
Sau đó cậu ta đi lên lầu.
Từ khi nghe được giọng nói trầm thấp đó, Nhạc Nha đã nhận ra người sau lưng là ai.
Cô hít sau một hơi, xoay người nhìn Trần Dạng đứng ở bậc thang dưới, cả người cao to thon gầy, dễ dàng khiến người khác phải chú ý đến.
Hai người cách hai ba bậc thang, nhìn thẳng mặt nhau.
Trần Dạng nghiền ngẫm nói: “Cậu xem, tên đó bỏ chạy rồi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nha: Đường này là do nhà em mở.
Trần Dạng: Cầu xin em.
Muốn yêu đương cũng phải yêu người cùng thành tích nha.
Trường học cấp ba của tôi đối với chuyện yêu nhau của học sinh giỏi thì mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không quá phận, không ảnh hưởng đến người khác, không ảnh hưởng đến thành tích học tập là được, không biết trường học khác có vậy không.
*
Simi: Giáng sinh an lành nhé, mọi người ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!