Tiểu Nguyệt Nha
Chương 11: Tặng cho cậu
Tạ Khinh Ngữ muốn xác định nam sinh cô ấy nhìn thấy có phải là Trần Dạng hay không, tại sao chú Nhạc lại một mực che giấu chuyện tài trợ cho cậu ta.
Nói xong, cô ấy lại nghĩ đến một chuyện khác, “Còn chín phút nữa là vào học rồi, hay tụi mình khoan đi đã.”
Nhạc Nha không khỏi muốn bật cười, “Mới nãy cậu còn hấp tấp đòi đi mà, giờ tan tiết rồi lại nói không đi nữa.”
Tạ Khinh Ngữ tức giận nói: “Tớ đang nghĩ hay đợi đến giờ nghỉ giữa buổi đó, cậu hiểu không? Đến giờ nghỉ giữa buổi rồi qua.”
Giờ nghỉ giữa buổi dài 20 phút, qua gặp rồi còn có thể nói chuyện được một chút.
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Cũng được.”
“Đúng rồi, bưu kiện kia khi nào thì đến?” Tạ Khinh Ngữ trở lại chỗ ngồi của mình, chống cằm nói: “Gửi lâu quá.”
Nhạc Nha lấy di động ra rồi kiểm tra lại một chút, “Sắp đến rồi, chắc ngày mai là nhận được, chủ yếu có nhiều bưu kiện lắm.”
Cô không chỉ mua hàng ở một nơi, thời gian giao hàng lúc nhanh lúc chậm, có đơn hàng mới giao cách đây hai ngày trước.
Đây cũng không phải là dịch vụ chuyển phát nhanh SF [1] của siêu thị Tmall [2], vì cô quên nói với chủ cửa hàng, cho nên đều là bưu kiện gửi hàng bình thường.
[1] SF express: công ty giao vận được thành lập vào năm 1993 tại Shunde, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
[2] Tmall.com, tên cũ là Taobao Mall, là trang web chuyên bán lẻ trên internet, tách từ Taobao, thuộc Alibaba Group và hoạt động tại Trung Quốc.
Tạ Khinh Ngữ khoát khoát tay, “Vậy thì chờ lấy thôi.”
Tiết tiếp theo là Ngữ văn, chỉ là hiện tại đang học về văn cổ, nên cũng chỉ cần giải thích các ý nghĩa trong sách giáo khoa là được.
Nhạc Nha nghe được một nửa, lại lấy bài thi của Trần Dạng ra xem.
Cô có chút hiếu kì với bài thi từng môn của đối phương, thậm chí là cả môn ngữ văn, nếu chữ viết của cậu ta như thế này, chắc hẳn điểm cũng sẽ rất cao.
Hơn nữa cô vô cùng tò mò về điểm viết văn của cậu ta.
Nhưng Nhạc Nha cũng không có ý định mượn bài thi của cậu ta, vì dù làm thế nào cũng không thích hợp lắm, không chừng còn khiến người ta hiểu lầm.
Sau khi tiếng chuông báo tan tiết thứ ba vang lên, giáo viên vừa ra khỏi lớp, Tạ Khinh Ngữ đã không chờ nổi nữa, phất tay gọi cô.
Nhạc Nha sắp xếp bài thi thật chỉnh tề, rồi cùng cô ấy đi ra ngoài.
Bây giờ đang là giờ nghỉ nửa buổi, bên ngoài rất đông học sinh, dọc hành lang còn có thể nhìn thấy vài nam sinh đang đùa giỡn bên dưới.
Mà trên hành lang, tốp năm tốp ba các học sinh đang dựa vào lan can trò chuyện.
Tạ Khinh Ngữ ôm cánh tay Nhạc Nha, “Lát nữa cậu không được nói tên của mình ra đâu đó, lỡ chú Nhạc biết được lại không hay.”
Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”
Hành lang dài mười mấy mét, trong nháy mắt là đến, từ cửa sổ nhìn vào lớp 17 chỉ còn nửa số học sinh đang ở trong phòng học.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Tớ gõ cửa hỏi một chút.”
Cả hai đi tới cửa sổ gần cửa ra vào, Nhạc Nha đi bên cạnh cô ấy, nhìn cô ấy gõ cửa, sau đó một nữ sinh ngồi gần đó mở cửa sổ ra, “Có chuyện gì à?”
Tạ Khinh Ngữ hỏi: “Trần Dạng lớp cậu có ở đây không? Thầy dạy Toán lớp bọn tôi có mượn bài thi của cậu ấy, nhờ cán sự bộ môn tới trả lại bài thi.”
Cô ấy chỉ chỉ Nhạc Nha.
Nhạc Nha cho cô bạn kia xem tên trên bài thi.
Nữ sinh kia quay đầu nhìn vào phòng học, sau đó quay lại cười cười, “Cậu cứ đưa bài thi đây cho tôi, tôi sẽ đưa lại cho cậu ấy.”
Nghe vậy, Nhạc Nha hơi do dự.
Tạ Khinh Ngữ cũng không ngờ hai cô lại không may như vậy, nam sinh thế này không phải nên ở trong lớp học tập mỗi ngày à, cứ chạy loạn khắp nơi là sao.
Nhạc Nha nói: “Vậy tôi chờ cậu ấy quay lại rồi đưa sau cũng được.”
Sắc mặt nữ sinh kia thoáng thay đổi: “Tôi nói nè… Hai người không phải đang mượn bài thi để làm lý do đến xem Trần Dạng chứ?”
Còn không thèm đưa bài thi cho mình.
Nhạc Nha nói: “Trả bài thi tận tay chủ của nó kỳ quái lắm à?”
Tạ Khinh Ngữ đụng đụng tay cô, “Trần Dạng có gì đáng để xem, không đưa bài thi tận tay cậu ta bọn này không an tâm, chẳng lẽ cậu không biết có một số lớp vì ghen ghét thành tích nên xé bài thi của học sinh giỏi à?”
Cô ấy thuận miệng lấy đại một ví dụ.
Tuy mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng kiên quyết không thừa nhận.
Nhạc Nha kéo cô ấy lại, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này.
“Xé bài thi của Trần Dạng?” Cậu xé thử đi để coi hậu quả thế nào.” Nữ sinh kia cười lạnh, giơ tay qua muốn lấy bài thi trong tay Nhạc Nha.
Nhạc Nha tránh qua một bên, nữ sinh kia thấy vậy liền đóng cửa sổ lại, tay Nhạc Nha thiếu chút nữa đụng vào lớp thủy tinh.
Sự thay đổi đột ngột này khiến cả hai không kịp phản ứng.
Tạ Khinh Ngữ mờ mịt, “Sao cậu ta lại nói vậy?”
Nhạc Nha suy đoán: “Có thể cậu ta nghĩ người cậu vừa nói đến chính là mình, nhưng cậu nói có chút không đúng rồi.”
Tạ Khinh Ngữ xoay người nói: “Tớ chỉ kiếm đại cái cớ thôi, không thì sao tụi mình có thể gặp Trần Dạng chứ.”
Vất vả lắm mới có cơ hội đường hoàng, không thể bỏ qua được.
Ngay sau đó, cửa sổ lại bị đẩy ra, một nam sinh đeo kính thò tay qua, “Đưa bài thi cho tôi đi.”
Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ đều nhìn sang.
Tạ Khinh Ngữ kề sát tai cô nói nhỏ, “Đây là người tớ nhìn thấy lúc đó đó.”
Nhạc Nha nhanh chóng dò xét, dáng người cao gầy, sắc mặt tái nhợt, đồng phục trên người có chút phai màu, chắc đã giặt qua rất nhiều lần.
Rất phù hợp với Trần Dạng trong tưởng tượng của cô.
Thấy hai nữ sinh đều nhìn mình, nam sinh kia cũng có chút ngại, nói: “Các cậu đưa bài thi cho tôi là được.”
Nhạc Nha hoàn hồn, nói như vậy không lẽ cậu ta là Trần Dạng, bằng không sao lại bảo cô đưa bài thi.
Cô giơ bài thi qua, “Cậu là Trần…”
Mới nói được một nửa, bài thi trong tay đột nhiên bị lấy đi.
Nhạc Nha quay đầu, nhìn thấy có người đứng bên cạnh mình, ngũ quan khôi ngô trước mắt cô, đuôi lông mày khẽ nhếch, đơn thuần sâu sắc mà lạnh nhạt, khi đứng gần thế này cô mới có thể nhìn thấy vẻ bất thường mà anh chưa kịp thu hồi.
Cô phản ứng, “Lại là cậu.”
Trần Dạng mở bài thi trong tay ra, nói: “Bài thi này hơi quen quen.”
Nhạc Nha với tay qua lấy, anh lại lùi về sau, hết tránh bên này lại tránh qua bên khác, không cho cô chút cơ hội nào.
Trần Dạng lười nhác dựa vào tường, nhìn từ đầu đến cuối, xác định mình không nhìn sai, “Cậu lấy bài thi này đâu ra vậy?”
Chẳng biết từ lúc nào cửa sổ đã được mở ra, nữ sinh lúc nãy chớp mắt nhắc: “Nghe nói là giáo viên lớp họ mượn đó.”
Trần Dạng không chút lưu tình, tiện tay đóng cửa sổ lại.
Nữ sinh bên trong thiếu chút nữa bị dập mặt, thở hổn hển.
Cô ta chỉ muốn lấy bài thi của Trần Dạng rồi chụp một tấm hình, sau đó sẽ khoe khoang với bạn cùng phòng của mình.
Ai ngờ hai nữ sinh kia không thèm đưa cho cô ta.
Nhìn tình hình có vẻ không ổn, Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng nói: “Hay tụi mình chạy về lớp đi, dù sao cũng là bạn cùng lớp, chắc không giấu nhẹm bài thi đi đâu.”
Chủ yếu cô ấy thấy nam sinh kia không phải là kẻ mình nên chọc vào.
Nhạc Nha cắn môi, ngẩng đầu nói: “Cậu không được làm vậy, thầy dạy toán dặn tôi phải trả bài thi lại cho chủ của nó.”
Trần Dạng gật đầu, “Ừ, tôi biết, cậu đã trả rồi đó thôi.”
Nhạc Nha: “…”
Cô với tay qua, Trần Dạng lại nhấc tay.
Dáng người anh cao, lại giơ tay đến độ cao mà cô hoàn toàn không với tới, trừ khi phải nhảy lên mới được.
Nhạc Nha thở gấp, đột ngột chọt vào người anh.
Nhẹ chân nhẹ tay, ngay cả cái chọt nhỏ cũng không dám dùng sức.
Trần Dạng nhịn không được cười một tiếng, khóe môi cong cong, mở miệng nói: “Trả rồi, cậu cứ về nói với thầy của mình như vậy là được.”
Nhạc Nha muốn nói gì đó, bên đầu cầu thang bên kia xuất hiện đầu vàng và đầu đỏ, hơn nữa còn đang nhìn qua bên này.
Tạ Khinh Ngữ kéo Nhạc Nha, “Cứ để đó cho cậu ta đi.”
Trần Dạng cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang tức giận đến mức không làm gì được, rủ mắt xuống, ấm giọng nói: “Ngoan, về lớp đi.”
Thanh âm của anh rất êm tai, trầm thấp dễ nghe, như lông nhung của chú thiên nga cạ vào tai của Nhạc Nha, khiến cô có chút tê dại.
Đôi má Nhạc Nha nóng bừng, nhưng bên ngoài lại không chút động tĩnh, nói: “Cậu trả bài thi lại cho tôi trước đã.”
Trần Dạng tiện tay gấp bài thi lại, kẹp ở đầu ngón tay, động tác ngả ngớn.
Nữ sinh ngồi bên cửa sổ trong phòng học nhìn đến xấu hổ, cả người như đang phát nhiệt.
Trần Dạng cúi đầu, “Cậu muốn lấy về sưu tầm à?”
Sưu tầm bài thi làm gì, Nhạc Nha thật sự bị anh làm cho tức chết.
Cô cũng không phải thích người giỏi, một phần chỉ vì bài thi mà thôi, dù có thích thế nào cũng sẽ không đến mức vụng trộm cất bài thi của người khác làm của riêng.
Tạ Khinh Ngữ đứng bên cạnh như muốn nổ tung cả lỗ tai, nhìn cô đang cố ra vẻ nghiêm trang, vội vàng lôi cô đi.
Mãi cho đến khi ra khỏi phạm vi lớp 17.
Nhạc Nha còn muốn quay lại, “Bài thi còn ở chỗ của cậu ta.”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu thấy cậu ta sẽ đưa lại cho cậu chắc? Cậu ta nói trả rồi, chỉ cần về nói với thầy như vậy là được, chắc sẽ không làm gì đâu.”
Nhạc Nha hậm hực nói: “Được rồi.”
Ai bảo anh học lớp 17.
Tạ Khinh Ngữ rất nhanh vòng vo chủ đề khác, “Cậu nhìn Trần Dạng đi, y như một gốc bạch dương nhỏ, đúng là cần phải bồi bổ thêm.”
Nhạc Nha suy nghĩ một chút: “Hai ngày nữa là người ta giao hàng tới rồi.”
Chỉ cần cô thường xuyên bí mật mua đồ ăn dinh dưỡng tới, đến lúc đó bồi bổ mấy tháng liền, cây bạch dương nhỏ cũng có thể trở thành đại thụ ấy chứ.
*
Buổi chiều lớp 1 có bài kiểm tra nhỏ môn Anh ngữ.
Mọi người cũng đã quen thi cử nên lần này cũng chỉ kêu khóc hai tiếng như bình thường, thi xong lại trước sau như một.
Sau tiết cuối cùng, mọi người tan học.
Vì buổi tối còn lớp tự học, thời gian ở giữa cũng chỉ có nửa tiếng, nên rất nhiều học sinh đều không định về nhà, trừ khi nhà ở gần đây.
Nhạc Nha với Tạ Khinh Ngữ đến căn tin mua đồ, sau đó đến bãi tập trong sân trường.
Bên ngoài bãi tập là sân bóng rổ, bên trong là đường chạy, không ít học sinh đang chạy trên đường chạy, còn lại là tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ.
Nhạc Nha với Tạ Khinh Ngữ ngồi trên bãi cỏ ở bãi tập nhìn xung quanh.
Bên trên đường chạy có các học sinh tập thể dục, cũng có vài bạn nữ muốn giảm béo, thỉnh thoảng có vài người chạy tới bên cạnh các cô, một vòng rồi mấy phút sau lại thêm một vòng.
Cất đồ mới mua vào trong túi, Tạ Khinh Ngữ nói: “Uây, tụi mình cũng chạy bộ đi, cậu xem cơ thể như con nít của cậu này.”
Nhạc Nha cự tuyệt nói: “Không chạy đâu.”
“Mỗi ngày đều ngồi trong lớp, tối về nhà lại ngồi xe.” Tạ Khinh Ngữ xoa mặt cô, “Cậu đi bộ được bao nhiêu thời gian chứ?”
Nhạc Nha nghe cô ấy nói cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng chạy của cả hai lại rất khác với mọi người, vừa chạy vừa nói chuyện rất mệt, sau khi chạy hai vòng, cả hai ngồi xuống ở gần đó thở gấp.
Tạ Khinh Ngữ nằm dài lên cỏ, “Mẹ của tớ chứ, tớ sẽ không bao giờ… lôi kéo cậu chạy bộ nữa, mẹ nó mệt chết cả người.”
Trên mặt Nhạc Nha còn mang theo hơi nóng ửng hồng, tô điểm thêm làn da vốn đã trắng nõn, hoàn toàn tương phản với nhau, vô cùng rõ ràng.
Cô hít sâu vài lần, “Lần sau sẽ không bao giờ… chạy với cậu nữa.”
Tạ Khinh Ngữ gãi gãi nách của cô, Nhạc Nha không phòng bị, nhịn không được liền bật cười, hai người thoáng cái lăn thành một đống nhỏ.
*
Lương Thiên cầm hai li trà sữa, vừa đi vừa ngâm nga hát.
Triệu Minh Nhật tò mò hỏi: “Dạng ca, cậu đi đâu vậy?”
Trần Dạng: “Bãi tập.”
Hai người đứng cách đó không xa lắm, liếc thấy Trần Dạng đang đứng bên cạnh bãi tập, Lương Thiên đưa trà sữa qua, “Đây.”
Nhìn vào trong bãi tập, ai ôi!!! Người quen kìa.
Lương Thiên cũng có một ly trà sữa, nhìn thấy Nhạc Nha ở đây, nhớ lại lần trước cô hỏi chuyện của Trần Dạng, cậu ta thầm cười trong lòng.
Việc này cậu ta và Triệu Minh Nhật gạt anh, không dám để Trần Dạng biết.
Nhưng Lương Thiên đều cảm thấy, ngay cả tên của anh cô còn không biết, nên có lẽ tâm lý của Trần Dạng phải nắm chắc lắm mới yên tâm được.
Trần Dạng cầm lấy ly trà sữa, nhưng không uống.
Ba người đứng ở đây, hấp dẫn không ít ánh mắt của những người trong bãi tập, các nữ sinh cũng không chạy tiếp nữa, ngồi yên một chỗ cách đó không xa.
*
Ngày đầu thu nên trời rất nhanh tối, chỉ mới sáu giờ đã bắt đầu chuyển đen, đèn đường cũng được mở sáng, cả bãi tập không giống như ven đường, ngập tràn trong ánh vàng ấm áp.
Nhạc Nha quạt quạt khuôn mặt nóng hầm hập của mình, “Tụi mình về lớp thôi.”
Tạ Khinh Ngữ đứng dậy, phủi phủi mấy cọng cỏ dính trên người, “Dạo này trời tối hay trở lạnh quá, mà mới nãy vừa chạy xong tớ còn thấy nóng cả người.”
“Về lớp là ấm ngay thôi.” Nhạc Nha vừa định đứng dậy, phía trước có nữ sinh chạy tới, đưa ly trà sữa ra trước mặt cô.
Hành động của cô ấy khiến cả hai mờ mịt.
Nhạc Nha nhìn trái nhìn phải, phát hiện cô bạn đó đang đưa cho mình.
Cô nghi ngờ hỏi: “Cho tôi sao?”
Nữ sinh trực tiếp nhét ly trà sữa vào tay cô, “Là cho cậu đó.”
Tạ Khinh Ngữ lại gần hỏi: “Cậu mời cậu ấy uống hả? Bạn học à, tụi mình cũng đâu có quen nhau đâu, cậu học lớp nào vậy?”
Nữ sinh cười lắc đầu, “Không phải do tôi mời.”
Nghe vậy, Nhạc Nha nhẹ nhàng “à” một tiếng.
Trà sữa bên ngoài bây giờ cũng bắt đầu vào trường chào hàng rồi à? Nhưng người ta nhét vào tay cô rồi, cô không từ chối được.
Nhạc Nha lấy di động trong túi định trả tiền lại, hỏi: “Ly trà sữa này hết bao nhiêu tiền?”
Nữ sinh bị hành động của cô chọc cười, “Không phải là tôi mời cậu, mà có một người khác kêu tôi tặng cho cậu đó.”
Cô ấy giơ tay chỉ hướng lối ra của bãi tập.
*
Simi: Một năm nữa lại sắp qua rồi, chúc mọi người có một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, luôn gặp nhiều may mắn, và mọi chuyện luôn được như ý mình nhé (*¯︶¯*)
Happy New Year!!!
P/s: Ngày mai sẽ có quà năm mới tặng mọi người nhé ヽ(o^▽^o)ノ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!