Tiểu Nguyệt Nha - Chương 12: Tôi là Trần Dạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
527


Tiểu Nguyệt Nha


Chương 12: Tôi là Trần Dạng


Edit: Simi

Chỗ lan can bên ngoài bãi tập có mấy người đang đứng.

Đặc biệt nhất là người đứng ngoài cùng bên trái vô cùng xuất chúng, rõ ràng là mặc cùng đồng phục, nhưng dáng người anh cao ngất, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, đang vuốt ve một món đồ chơi nhỏ.

Dù cách rất xa, cô vẫn có thể nhìn ra dáng người mang tính xâm lược của đối phương.

Trần Dạng cũng đang nhìn qua đây, đúng lúc Nhạc Nha ngẩng đầu lên, sắc màu ấm áp chiếu rọi từ ánh đèn ẩn ẩn mờ mờ nửa vùng bóng tối, sắc sảo rõ ràng.

Nhạc Nha vội chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Ly trà sữa trong tay ở nhiệt độ bình thường, nhìn sơ qua có màu hồng hồng, cô không biết rốt cuộc là trà sữa vị gì, nhưng chắc sẽ không dở đâu nhỉ.

“Ừ, cho nên không phải là tôi mua đâu, hoàn thành nhiệm vụ rồi nên tôi đi trước đây.” Nữ sinh nói xong liền bỏ đi.

Nhạc Nha ngăn cô ấy lại, “Cậu giúp tôi trả lại đi.”

Nữ sinh kia vội vàng khoát tay, “Cậu tự trả đi, tôi không dám trả đâu.”

Tuy lớp cô ấy cách xa lớp 17, nhưng chuyện gì nên biết cũng biết rõ, vừa nãy mới đi ngang qua lại được nhờ đưa trà sữa giúp, khiến cô ấy kích động muốn chết rồi.

Tuy cô không biết cô bé được tặng trà sữa này là ai.

Nữ sinh kia sợ Nhạc Nha trả lại trà sữa cho mình, liền nhanh chân bỏ trốn, lúc gần đi không nhịn được lại tạo tư thế cố lên với cô.

Nhạc Nha lặng lẽ liếc mắt nhìn, lại cúi đầu nhìn ly trà sữa.

“Cậu muốn đi nữa không?” Tạ Khinh Ngữ hỏi: “Nam sinh kia đẹp trai như vậy, chắc là có ý với cậu rồi.”

Có thể cô ấy không hiểu hành động buổi sáng của anh lắm, nhưng tối nay còn tặng trà sữa, nói không có ý gì khác cô ấy cũng không tin.

Nhạc Nha do dự nói: “Tớ sợ cậu ta lại…”

Lời còn lại cô không nói ra, dù sao trước kia anh cũng từng chắn đường cô nhiều lần, nhìn thế nào cũng không giống người có thể sống chung hài hòa được.

Tạ Khinh Ngữ quan sát Nhạc Nha một cách tỉ mỉ, bộ dáng nhu thuận này, thanh âm nhẹ nhàng lại ôn nhu, hoàn toàn rất dễ kích thích ý tưởng của một số người.

Cô ấy đề nghị: “Không thì như vậy đi, cậu cứ đi thẳng qua, nhét ly trà sữa vào ngực cậu ta, chắc cậu ta sẽ không mặc kệ để rớt đâu nhỉ? Sau đó đi về lớp với tớ.”

Nhạc Nha suy tư một lúc, “Cứ làm như vậy đi.”

Tuy trong lòng cô có chút không chắc chắn, nhưng không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của đối phương được, mà còn là trà sữa nữa.

Nhạc Nha đứng lên vỗ vỗ mấy cọng cỏ dính trên người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Dạng đang đứng ở bên kia, sau đó đi thẳng tới chỗ anh.

*

Lâm Tâm Kiều đang thu dọn lại đồ của mình, sau đó đeo nơ con bướm tinh xảo lên.

Cô ta chưa kịp ra ngoài, điện thoại di động reo lên báo tin nhắn do bạn của mình gửi tới: “Tớ vừa thấy Trần Dạng ở bãi tập nè, cậu muốn tới không?”

Lâm Tâm Kiều tất nhiên là muốn tới rồi.

Chỉ là cô ta vốn định lên lớp, nhưng thay đổi nơi đến cũng không sao, cô ta cầm hộp quà trên tay, sau đó chỉnh sửa lại một chút rồi đi thẳng đến bãi tập.

Tưởng Viện đi tới khoát tay cô ta, “Muốn đi tặng quà à, vừa hay tớ cũng muốn qua đó, tụi mình cùng đi đi.”

Đối với khoa nghệ thuật trường không quản chặt lắm, chủ yếu đều tập trung ở chính học sinh, cho nên khi phát hiện yêu đương, nếu không phải chuyện nghiêm trọng gì thì thường sẽ được bỏ qua.

Nữ sinh ở độ tuổi này đều mong ngóng vào tình yêu học đường, con đường nhân duyên của Lâm Tâm Kiều bình thường cũng rất tốt, trước kia có không ít người giống cô ta tỏ tình với Trần Dạng, cuối cùng đều bỏ cuộc, chỉ có cô ta vẫn kiên trì tới tận bây giờ.

Những nữ sinh kia đều tỏ vẻ chúc mừng, nhưng thật chất lại bí mật cười chê, một đám người tập trung lại chỉ để xem trò vui sắp diễn ra.

Cả hai cùng đi vào bãi tập.

Mới đến rìa bãi tập, Lâm Tâm Kiều đã nhìn thấy Trần Dạng đứng ở bên kia, trong lòng nhảy dựng lên, tay cầm hộp quà vô thức siết chặt.

Tưởng Viện nhìn thoáng qua, “Ai, bên cạnh cậu ấy chỉ có bọn Lương Thiên thôi, cậu qua đó đi, không có ai quấy rầy đâu.”

Lâm Tâm Kiều vuốt vuốt tóc, “Tớ biết rồi.”

Trên mặt Tưởng Viện lộ ra nét cười, nói: “Chúc cậu thành công, dù sao cũng đã tốn công tốn sức vẽ hết mấy tuần rồi.”

Vẻ mặt Lâm Tâm Kiều không vui.

Nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, cô ta cũng không để ý tới ý nghĩa của những lời này, đợi Trần Dạng trở thành bạn trai của cô ta rồi, lúc đó sẽ khiến mấy người kia phải xấu hổ.

Đi chưa được mấy bước, Tưởng Viện đẩy cô ta, “Thấy không, thấy không, có người nhanh chân đến trước cậu rồi kìa, nữ sinh kia là ai vậy?”

Nghe vậy, Lâm Tâm Kiều vội vàng nhìn sang.

Dù có thế nào cô ta cũng chưa từng nghĩ đến, nữ sinh lần trước cô ta đã cho xem bức tranh mình vẽ Trần Dạng lại quen anh, còn đứng gần anh như vậy.

Trong lòng Lâm Tâm Kiều xoay chuyển bao ý nghĩ.

Tưởng Viện sờ cằm, “Tớ chưa từng gặp qua nữ sinh này, trước kia từng nói chuyện với Trần Dạng nhiều lần rồi à? Giờ cậu có qua nữa không?”

Lâm Tâm Kiều tức đến mức khó thở: “Qua.”

Vừa nói xong, Tưởng Viện nhìn chằm chằm qua phía bên kia, bấm vào tay Lâm Tâm Kiều một cái, “Cậu mau nhìn đi!”

Lâm Tâm Kiều giương mắt nhìn, thiếu chút nữa là cắn rách môi.

Cách đó không xa, Trần Dạng trực tiếp nắm lấy cánh tay của nữ sinh kia, kéo cô tới chỗ bên cạnh lan can, dựa vào bên người anh, hai người đứng rất gần.

Nhất là bộ dáng hơi nghiêng đầu của Trần Dạng mà cô ta chưa từng nhìn thấy trước kia.

Trong lòng Lâm Tâm Kiều tức giận, lần trước cô ta cho nữ sinh kia xem bức tranh vẽ, sao cô có thể không biết Trần Dạng là người rất quan trọng trong lòng cô ta chứ?

Hay cô nhìn thấy bức tranh kia, nên mới nghĩ đến chuyện câu dẫn anh?

Lâm Tâm Kiều đột nhiên hiểu rõ mọi chân tướng sự việc.

Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, lần trước nữ sinh đó nói mình học lớp 1, từ cơ sở chính mới chuyển đến được một tuần, sao có thể quen Trần Dạng được.

Cô ta suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nhớ được tên nữ sinh kia là gì.

*

Trên bãi tập có cơn gió nhẹ thổi qua, xen lẫn trong đó là chút cảm giác mát lạnh.

Nhạc Nha dựa vào lan can bên cạnh Trần Dạng, hai má ửng đỏ, ngước mặt lên là nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của anh, mái tóc đen nháy khẽ bay trong gió thoảng.

Cô nhét trà sữa vào trong ngực anh, “Trả cho cậu.”

Trần Dạng đưa ngón tay quắp lấy ly trà sữa sắp rơi xuống đất, cái túi phát ra âm thanh nhỏ, anh nghiêng đầu, “Tặng cậu đó.”

Ngón tay của anh rất đẹp, lực chú ý của Nhạc Nha cơ hồ như bị hấp dẫn, sau khi nghe câu này liền hoàn hồn, lắc đầu, “Không cần đâu.”

Cô nghiêm túc nói: “Lẽ ra là tôi mời cậu mới đúng, tôi còn thiếu nợ cậu mà.”

Lương Thiên đứng một bên khẽ vỗ tay trong lòng, sao mới vài ngày không gặp, anh đã có thể khiến cô gái nhỏ này thiếu nợ một chầu trà sữa rồi, sau này còn có thể gặp nhau dài dài, thật lợi hại.

Trần Dạng thuận miệng bịa chuyện: “Là lời cảm ơn lúc trưa.”

Nhạc Nha thoáng mờ mịt, “Cảm ơn?”

Buổi sáng rõ ràng là anh cướp bài thi, đáng lẽ phải nói là nhận lỗi mới đúng, sao lại thành cảm ơn rồi?

Chẳng lẽ là tự mình đa tình?

Trần Dạng suy nghĩ một chút về lời nói của mình, lại nghĩ đến phản ứng sáng nay của Nhạc Nha, nghiêm túc nói: “Đó là bài thi của tôi.”

Nhạc Nha trợn mắt thật lớn, một lát sau khôi phục lại, “À” một tiếng.

Có quỷ mới tin.

Lương Thiên đứng nghe lén bên góc tường nhịn không được cười to, “Ha ha ha ha ha ha, Trần Dạng chắc là tên làm người thất bại nhất rồi.”

Ngay cả cậu ta còn nghe rõ mồn một vẻ không tin trong giọng của Nhạc Nha.

Trần Dạng cũng bị giọng điệu qua loa của Nhạc Nha chọc cười, có chút đau đầu, hỏi: “Cậu không tin tôi là Trần Dạng?”

Nhạc Nha chớp mắt: “Tin.”

Dù sao bây giờ anh cũng đứng ở trước mặt cô, đương nhiên chỉ có thể nói là tin rồi.

Trần Dạng rõ ràng là nam sinh đeo mắt kiếng kia, người trước mặt nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng thiếu dinh dưỡng, hơn nữa khí chất cũng không giống.

Nhạc Nha không hiểu sao lại cảm thấy anh thật tự cao tự đại.

Thấy cô trả lời vô tâm, Trần Dạng giận quá hóa cười.

“Tôi phải về rồi.” Nhạc Nha rời khỏi lan can, chuẩn bị đi qua người anh, “Nhanh vào lớp nữa.”

Mỗi lần gặp anh đều lấy cớ này, Trần Dạng bất cần đời nhìn cô.

Rồi anh nghĩ gì đó, nhếch miệng, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Không uống thì ném đi.”

Ngữ khí nhạt nhẽo, như thể đột nhiên tức giận vậy.

Nhạc Nha không biết phải làm sao.

Lương Thiên ở gần đó thấy không ổn, nhắc cô: “Cậu cứ cầm đi, cậu ta sẽ ném thật đó, như vậy thì lãng phí quá.”

Cậu ta nghe xong là hiểu rõ Trần Dạng đang khó chịu trong lòng rồi.

Nghe vậy, Nhạc Nha cúi đầu xuống, trầm mặc sau nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng nói: “…Vậy lần sau cậu đừng mua nữa.”

Cô đưa tay qua lấy ly trà sữa treo trên đầu ngón tay anh.

Đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh thò ra một cánh tay trắng nõn.

Lâm Tâm Kiều đụng phải túi đựng trà sữa mà trái tim như đập chậm lại một nhịp, tưởng tượng nếu ly trà sữa của Trần Dạng ở trong tay mình, cô ta sẽ uống hết không chừa lại thứ gì.

Chỉ là không ngờ cảnh tượng này lại xảy ra.

Trần Dạng thu tay lại, trực tiếp ném ly trà sữa vào thùng rác cách đó không xa, vô cùng dễ dàng, vô cùng chính xác, giống như đây chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.

Âm thanh vật nặng bị ném vào đặc biệt rõ ràng.

Nhạc Nha chớp mắt, lông mi hơi run, “A” một tiếng.

Trần Dạng đút tay vào túi quần, “Lần sau mời cậu ly khác.”

Giọng điệu hời hợt.

Nếu như không phải vừa tận mắt chứng kiến vẻ mặt bất ngờ của anh, Nhạc Nha còn tưởng rằng anh không phải đang nói đến chuyện này, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Ly trà sữa còn nguyên kia bị ném đi cũng khiến cô có chút tiếc.

Hơn nữa Nhạc Nha cảm thấy Trần Dạng có chút tật xấu, vừa mới vui vẻ lại đột ngột nổi giận.

Sắc mặt Lâm Tâm Kiều trắng nhợt, lời nói này của Trần Dạng rơi vào tai cô ta lại quá rõ ràng, khả năng duy nhất là do cô ta mới nãy đã chạm tay vào.

Cô ta chỉ chạm vào một cái mà đã ném đi rồi sao?

Nhưng anh rất đẹp trai, cô ta thích anh, một khi trở thành bạn gái của anh rồi, tất cả mọi người đều sẽ biết cô ta là Lâm Tâm Kiều.

Trần Dạng vuốt tóc Nhạc Nha.

Mái tóc cô bồng bềnh, trên đỉnh đầu có cái xoáy nhỏ, dù cách một lớp tóc, anh vẫn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người cô, hoàn toàn đối lập với đôi tay lạnh buốt của anh.

Nhạc Nha vội vàng không kịp phòng bị, không ngờ đến hành động của anh.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người trong nhà mới đối xử với cô như vậy, thân mật đến mức khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, khi ngẩng đầu nhìn thấy anh đang chăm chú nhìn mình, cô càng cảm thấy không được tự nhiên.

Trần Dạng làm như không có chuyện gì, thu tay lại, lười biếng dựa vào lan can.

Thấy Nhạc Nha vẫn phòng bị nhìn mình, anh nhướng mày cố ý nói: “Nè, nhanh lên lớp đi.”

Quả nhiên, Nhạc Nha chuyển sự chú ý của mình sang chỗ khác.

Cô nhéo nhéo tay mình, nói: “Vậy tôi đi trước.”

Giọng nói mềm mại y như gương mặt của cô, giống hệt đường trái cây, dù nghe thế nào cũng mang theo vị ngọt lịm mê người.

Trần Dạng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Nghe thấy thế, Nhạc Nha như được giải phóng, không tự chủ được cười thật tươi, hai ba bước liền rời đi.

Tạ Khinh Ngữ đứng phía trước vẫy tay với cô.

Từ giờ đến lúc vào học còn mười phút nữa, có không ít học sinh rời bãi tập để lên lớp.

Lâm Tâm Kiều im lặng nghe Trần Dạng và Nhạc Nha nói chuyện với nhau, kể cả hành động vuốt tóc kia, trong lòng bàn tay bị cấu chặt đến mức ửng đỏ.

Đợi Nhạc Nha đi khỏi, Lâm Tâm Kiều mới cảm thấy tốt hơn một chút, thở phào một hơi.

Cô ta mỉm cười, đưa hộp quà tới: “Quà sinh nhật sớm cho cậu nè.”

Trần Dạng hờ hững nói: “Không cần.”

Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhưng không đốt lửa, chỉ là nhàm chán vuốt vuốt mấy cái, không đếm xỉa đến mọi thứ xung quanh.

Trần Dạng đứng thẳng dậy bỏ đi.

Lâm Tâm Kiều còn muốn nói gì đó, lại bị anh xem nhẹ thẳng thừng.

Đợi mọi người đi hết rồi, Tưởng Viện mới đi tới, nhìn hộp quà trên tay cô ta, hỏi: “Sao vậy, Trần Dạng nhận đồ của cậu rồi à, vừa nãy hình như còn ném cái gì đó nữa mà.”

Lâm Tâm Kiều nói: “Không có gì, chỉ là rác thôi.”

Nhưng Tưởng Viện nhìn thấy rõ mọi thứ, suy nghĩ nói: “Vừa rồi Trần Dạng còn vuốt tóc nữ sinh kia, không biết có phải em gái cậu ấy không, thân mật thật đó.”

Sắc mặt Lâm Tâm Kiều khó coi, một câu cũng không nói được.

Cái gì mà là em gái, nghe hai người nói chuyện căn bản cũng biết rõ không phải là quan hệ kiểu đó, hơn nữa cả hai cũng không cùng họ, nhìn cũng không có nét nào giống nhau.

“Đợi sinh nhật cậu ấy rồi tặng lại.” Tưởng Viện mỉm cười, “Món quà mà cậu dụng tâm thế này nhất định sẽ nổi bật nhất.”

Mặt Lâm Tâm Kiều vô cảm.

Chỉ cười lạnh một tiếng dưới đáy lòng.

*

Trong sân trường đều là các học sinh vội vàng trở về lớp.

Trên mặt đất có chai nước không biết do ai ném, Trần Dạng đưa chân đá, chai nước một được cong bay thẳng vào trong thùng rác.

Lương Thiên huýt sáo.

Tới gần dãy phòng học, cậu ta uống sạch ly trà sữa sắp hết của mình, lên tiếng hỏi: “Dạng ca này, bộ trước kia cậu quen Nhạc Nha à?”

Vấn đề này cậu ta đã muốn hỏi từ lâu rồi.

Trần Dạng nhướng mày, “Có việc?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Lương Thiên kêu hai tiếng: “Chỉ là tôi cảm thấy có lẽ cả hai chưa từng gặp nhau, nhưng…”

Nhưng cũng không giống vậy, cậu ta xem xét một chút đã nhận ra Nhạc Nha không biết Trần Dạng, chính chủ ở ngay trước mặt thừa nhận mà cô còn không tin.

Chỉ là hành động này khiến Lương Thiên cảm thấy khó hiểu.

Trần Dạng chỉ cười thật sâu, không trả lời vấn đề của cậu ta.

Chưa từng gặp?

Sao chưa từng gặp được.

Đã gặp nhiều năm trước rồi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Ngấp nghé đã lâu:)

Đã vuốt tóc được rồi, Dạng ca của chúng ta dù vô danh vẫn có thể trêu chọc con gái nhà người ta mà.

*

Simi: Như đã hứa, quà năm mới dành tặng mọi người:)) Dù quà này có hơi bị trễ chút, nhưng có còn hơn không, hén.

Số Dạng ca thật khổ, đã thừa nhận rồi mà bé Nha vẫn không tin. Đáng đời nhé, ai bảo suốt ngày chọc con gái nhà người ta chi:))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN