50 Điều Ước Tới Thiên Thần
Chương 3: Cô nàng mạnh mẽ
– Đừng đánh tớ nữa…
– Mày còn cãi nữa hả!? Thấy cái mặt mày là tao đã buồn nôn rồi!
– Mày sau này bớt thể hiện đi! Có được chút nhan sắc với thông minh thì muốn gây sự chú ý hả?
– Ba mẹ không dạy mày là phải tự biết thân biết phận hả?
– Nó làm gì có ba mẹ! Ba mẹ nó đâu có ở Nhật!
– Aiyo, thật tội nghiệp nha. Mày tưởng ba mẹ mày làm ở nước ngoài là ngon lắm hả? Để tao tạt nước cho mày tỉnh!
Một đám nữ sinh xúm lại quanh Tsukishima Kaho, một cô nữ sinh với vóc người nhỏ nhắn. Một người đổ chai nước lên người cô, sau đó cười thỏa mãn. Tựa hồ đã chạm tới giới hạn, cô trừng mắt. Nhưng ngay lập tức đáp lại cô là một cái đạp thật mạnh vào bụng.
– Mày trừng cái gì hả con chó! Tao nói sai sao hả?
– Thôi bỏ đi. Đạp nó bẩn cả chân!
– Hừ! Hôm nay tạm tha cho mày!
Đám nữ sinh mỗi người lại đá Kaho một cái rồi quay lưng bỏ đi. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đã đi khỏi mới dám bò dậy. Trông cô thật thảm hại. Quần áo xộc xệch, tóc đen rối bù xù, cặp sách đầy dấu chân. Cô nhìn sách vở khắp nơi, trong lòng đầy ấm ức. Tại sao chứ? Cô chẳng làm gì cả, bọn họ vì sao cứ thích bắt nạt cô?
Giá như cô mạnh mẽ một chút, dứt khoát một chút, thì đã không phải cắn răng chịu đựng…
Kaho ôm mặt khóc nức nở. Người đi qua đi lại dần đông hơn, họ nhìn cô với những ánh mắt kỳ lạ. Trên cửa sổ tầng hai của cửa hàng Nguyện Ước, rèm cửa lặng lẽ buông xuống.
– Đừng ngồi khóc trước bậc cửa chứ, em gái.
Kaho giật mình ngẩng đầu. Vội vã lau đi khuôn mặt giàn giụa nước mắt, cô nhìn xung quanh. Thì ra cô ngồi khóc trước cửa hàng của người khác.
– Em xin lỗi, em sẽ đi ngay đây.
Kaho luống cuống nhặt mấy cuốn sách bị giày vò rách nát dưới gót giày của những kẻ bắt nạt. Tuy trong lòng nói rằng không được khóc, nhưng nước mắt cô vẫn rơi. Cô tự trách mọi chuyện đều do mình yếu ớt. Đến nước mắt của chính mình cũng không ngăn được, rốt cuộc cô có thể làm được điều gì đây?
– Em muốn vào trong ngồi nghỉ một chút cho bình tĩnh không?
Kaho nhìn qua. Cô gái trông chừng hơn hai mươi với khuôn mặt hiền lành mỉm cười nhẹ nhàng với cô và giúp cô nhặt sách vở. Cô ta đưa sách vở cho cô. Cô nhận lấy, bối rối.
– Thôi ạ, em…
– Không sao, vào nghỉ một chút thôi, đừng ngại.
Cô gái nắm tay cô kéo vào bên trong cửa hàng. Kaho chưa từng thấy người nào tử tế với cô như thế trừ người thân cả. Điều này khiến cô thấy cảm động. Thì ra trên thế gian này không phải ai cũng xấu xa.
Trong cửa hàng sáng sủa ngát hương thơm, Kaho ngạc nhiên nhìn quanh. Cô chẳng để ý ở đây lại có một cửa hàng tuyệt như thế này. Người nhân viên cười cúi đầu chào khi cô bước vào, mặc cho vẻ ngoài của cô rất luộm thuộm. Và cô phục vụ mang lên hai ly nước lọc tỏ vẻ rất thân thiện. Kaho cúi đầu cảm ơn.
Kaho ngồi xuống.
– Chị là Hanaory Yuki. Còn em?
– Tsukishima Kaho ạ. Cảm ơn chị vì đã giúp.
– Không có gì.
Thật là một nụ cười ấm áp.
Kaho đã bị bắt nạt nhiều đến mức một chút hành động tử tế cũng đủ khiến cô cảm thấy biết ơn. Khi mọi người chẳng quan tâm và lướt qua lúc cô gánh chịu những tội ác bạo lực học đường, thì lúc chỉ có một người chịu nhìn vào thôi cô đã thấy ấm áp.
Lạnh lẽo và cô độc cứ bám lấy cô, qua những ngày tháng buồn tẻ cứ trôi dần từng ngày. Những lời nói chế nhạo, nhưng câu ra lệnh, bàn học vẽ đầy những câu mắng chửi, ngăn giày chất đầy rác và những cú đánh vào ngực hay bụng đã khiến cô quen thuộc đến độ không còn muốn phản kháng. Cả thế giới của cô, không nơi nào cô thuộc về cả. Dù là ở lớp học, hay ngôi nhà lãnh lẽo không có hơi ấm gia đình. Ba mẹ cô không có bên cạnh, cũng chẳng có ai quan tâm cô. Mọi thứ quanh cô đều xám xịt.
Thế mà hôm nay, có một cánh cửa mở ra để chào đón cô…
– Tsukishima – san, sao em lại khóc thế?
Nỗi uất ức chợt bùng lên mạnh mẽ, Kaho bật khóc.
Cô đã sống một cuộc sống cô độc. Không có ba mẹ, không bạn bè, không người thân. Một cuộc sống mà chỉ yên bình khi không có bóng dáng của bất kỳ ai khác ngoài bản thân. Cuộc sống đó rất cô độc và lạnh lẽo. Cô gần như đã quên đi tình yêu thương ba mẹ dành cho mình. Đã quá lâu để cô có thể nhớ. Sự đơn độc đã phủ kín lên những niềm yêu thương đó. Cô hoàn toàn vô tội, nhưng mọi thứ trong cuộc sống đều nói rằng cô là tội lỗi. Liệu rằng việc cô được sinh ra đã là điều sai trái không?
Đã rất lâu rồi không ai hỏi han cô. Cô gần như đã quên mất rằng con người còn có tình thương cho nhau nữa. Cô đã nhấn chìm bản thân trong đau đớn, tự giằng xé sự vô dụng của chính mình để rồi tổn thương càng thêm tổn thương. Cho dù thế nào, cô muốn tin tưởng vào cái gì đó tươi sáng hơn, chứ không phải cuộc sống cô đang đối mặt ngày ngày. Cô muốn một thứ gì đó để dựa dẫm. Cô muốn một bàn tay vươn ra để kéo cô ra khỏi tất cả những thứ đáng sợ vây quanh cuộc sống của cô. Khi con người ta rơi vào vũng bùn tuyệt vọng, mà ở phía trước xuất hiện một bàn tay sẵn sàng chấp nhận, bất cứ ai cũng sẽ nắm chặt lấy nó. Kaho cũng thế.
– Mọi người… đều không thích em… Các bạn cùng lớp… họ xem em như trò đùa… Nhưng em muốn…
Yuki nhìn cô gái khóc nức nở trước mắt mình. Cô dường như thấy được chính bản thân của trước kia, quằn quại trong cái vỏ bọc đau khổ mà không chịu tự mình vùng dậy vì e ngại. Sống mũi cô cay cay. Cô vỗ nhẹ vai Kaho.
Nhận được sự an ủi, trái tim Kaho nguôi ngoai đi rất nhiều. Cô ngẩng đầu.
– Cảm ơn c-….. Hanaory – san?
Yuki đưa tay lau nước mắt. Đã rất lâu rồi từ khi cô khóc lần cuối cùng. Bây giờ cơ thể này của cô, chỉ rơi nước mắt vì thói quen tình cảm của quá khứ mà thôi. Đã lâu lắm rồi cô không khóc, nước mắt đã trở nên xa lạ.
– Không có gì đâu.
Kaho cắn môi.
– Giá mà em mạnh mẽ hơn…
Yuki nhìn cô gái trước mặt. Tâm hồn hơi xao động lại trở nên tĩnh lặng.
– Vậy thì em có muốn mạnh mẽ hơn không?
– Muốn chứ! Nhưng mà…
Kaho biết suy nghĩ mình hèn kém và không thể đánh bại người khác của cô đều là giả. Nhưng nó đã ăn sâu vào trí óc của cô, trở thành một nỗi sợ hãi, một bóng đen trong tâm hồn, một cái lồng giam giữ sự can đảm. Đâu đó trong cô vẫn e ngại mình không thể làm được, cuối cùng từ bỏ phản kháng.
– Tôi sẽ cho em một điều ước.
– Điều ước?
– Em có muốn mình mạnh mẽ không?
Kaho sững sờ.
Cô nhớ đến những cơn đau ê ẩm mỗi buổi tối, nhớ đến sự tủi nhục khi chịu đựng những lời lăng mạ, nhớ đến những nụ cười đầy ác ý, nhớ cả sự chế nhạo của đám người xung quanh. Cô nhớ tới những điều xấu xa đã xảy ra, xóa đi sắc màu trong cuộc sống của cô. Cô muốn thoát khỏi những yếu mềm của mình.
Một điều ước nghe thật hoang đường. Nhưng Yuki đã cho cô hy vọng. Đó là hi vọng thoát khỏi cuộc sống u ám, thoát khỏi những điều tồi tệ, những ám ảnh của quá khứ và điều cô tự thêu dệt cho chính mình rằng cô là kẻ hèn kém và vô dụng như thế nào. Cô muốn rời khỏi cuộc sống không có chút quan tâm, bị đối xử cá biệt này. Cô muốn được mọi người để tâm, muốn kết bạn, muốn có cuộc sống vui vẻ của một nữ sinh mới mười sáu tuổi. Điều ước mà Yuki nhắc tới chỉ là một tia hi vọng mỏng manh, nhưng vẫn quá sáng chói. Nó đủ để cô khát khao, và không ngần ngại nắm chắc lấy.
Cô đã chán ngấy cuộc sống của cô hiện tại rồi.
– Muốn! Dù có thế nào đi nữa em cũng muốn!
Yuki mỉm cười.
– Cái giá của giao dịch này là tấm lòng lương thiện của em. Chỉ cần em đồng ý, ngày mai em sẽ là em mạnh mẽ mà em muốn.
Kaho nhìn chằm chằm Yuki. Cô thất vọng. Cô cứ nghĩ rằng có một người sẽ đối xử tốt với cô, nhưng hóa ra chỉ là một trò lôi kéo. Nhưng cô chẳng thể trách móc gì cả. Tất nhiên sẽ chỉ là giao dịch. Cô có thể hy vọng vào điều gì chứ? Một cô gái vừa mới quen mà cô chẳng biết gì trừ cái tên?
Nhưng dù có chuyện gì đi chăng nữa, cô chấp nhận. Dù điều ước chỉ là một câu nói đùa, cô cũng muốn nói rằng cô chấp nhận. Cô muốn nói rằng cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để thoát khỏi sự yếu ớt của chính bản thân mình. Dù là hy vọng, cô cũng muốn.
– Em đồng ý!
Yuki mỉm cười. Hình như cô vẫn luôn đeo nụ cười dịu dàng đó trên môi. Kể cả khi giọt nước mắt rơi xuống, cô vẫn cứ cười như thế.
– Điều ước của em sẽ trở thành hiện thực. Hãy ghé cửa hàng khi em cần nhé. Giờ thì em nên quay về nghỉ ngơi, đã trễ rồi đấy.
Kaho nhìn ra ngoài trời. Cô cầm cặp và đứng dậy. Dù sao, hẳn là cô đã hy vọng quá nhiều.
– Cảm ơn chị, Hanaory – san.
– Về nhà cẩn thận nhé.
Bóng hình nhỏ khuất dần sau cánh cửa. Yuki mân mê mái tóc dài của mình. Ánh sáng của mặt trời chiều lọt qua cửa kính, chiếu vào bên trong.
– Đóng cửa sớm đi. Hôm nay ta hơi mệt.
Cô phục vụ đặt khay nước lên bàn tiếp khách.
– Cô chủ đáng ra không nên ra ngoài đâu.
– Ta tự biết chừng mực.
– Vâng. Lâu rồi cô chủ mới có vẻ mong đợi đấy ạ.
Yuki sờ khuôn mặt mình.
– Biểu hiện rõ vậy sao?
Cô phục vụ chỉ cười. Yuki nhìn cô ta, sau đó cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Dù sao hai nhân viên của cửa hàng này đều là từ suy nghĩ của cô tách ra, hiểu được cô cũng chẳng có gì lạ.
Yuki quay lưng đi vào bên trong. Quả thật cô có hơi mong đợi kết quả cuối cùng đấy. Ranh giới giữa độc ác và hiền từ mỏng manh lắm. Mà khi con người ta rời khỏi lương thiện, chẳng có mấy ai giữ được mình tránh xa tội ác. Nhưng tất cả đều là tự chuốc lấy thôi. Chỉ có mong muốn thôi là chưa đủ. Bản chất của điều ước là con dao hai lưỡi. Mong muốn phải đi với sự cố gắng thì mới có kết quả tốt được. Muốn mạnh mẽ, nhưng lại không chịu tự thay đổi bản thân, vậy thì vĩnh viễn chỉ có thể đắm mình trong thứ ảo tưởng khác biệt mà thôi. Thế gian này, làm gì có thứ toàn là tốt đẹp?
Kaho nào biết được những suy tính đó của Yuki. Cô ôm giấc mộng và chìm đắm trong những kỳ vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn vào ngày mai. Mặc dù điều ước thành sự thật là quá xa vời, nhưng hy vọng đâu cần phải trả giá. Cứ hy vọng thôi…
Kaho nào biết, trong trái tim cô đã bắt đầu thay đổi.
Khi ánh sáng chiếu rọi trên những giọt sương buổi sớm, và ngoài đường đã bắt đầu tấp nập, một ngày bận rộn lại tiếp diễn. Kaho không nhận thấy sự khác biệt của mình. Cô vẫn mang cặp sách đến trường như mọi ngày.
Tủ giày đầy rác.
Ghế bôi một lớp keo trong suốt.
Bàn học bẩn thỉu với một con chuột chết.
Những ánh mắt chế nhạo bắn tới từ mọi phía trong lớp.
Tại sao cô từng chịu đựng được hết tất cả thứ này xảy ra với mình nhỉ?
Chuông vào lớp reo lên. Và Kaho không có thời gian để dọn bàn nữa. Hôm nay cô đến hơi muộn.
– Mày làm gì thế hả Kaho? Vào lớp rồi, mau ngồi xuống đi!
– Đứng đó làm gì hả?
– Ngồi đi!
Quá đáng thật.
– Các người cho rằng tôi sẽ ngồi sao? – Kaho bất giác cười mỉa mai – Các người cho rằng tôi sẽ tiếp tục yên lặng đến mãi mãi và làm trò cười cho các người sao? Các người nghĩ các người tốt đẹp lắm à? Một đám người vì muốn thỏa mãn ước muốn thống trị của mình mà dồn mọi hành động mọi rợ của các người tới một người khác? Các người cảm thấy vui vẻ lắm sao? Từ hôm nay, tôi…
Kaho nhìn bàn học của mình. Lần đầu tiên cô nhận thấy mình có đủ can đảm để nhìn thẳng vào sự bẩn thỉu ẩn chứa thù ghét đó. Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cô biết đó là sợ hãi, nhưng cô đã thắng nó. Cô đã đủ mạnh mẽ để nói ra những gì cô muốn nói.
Điều ước đã thành sự thật.
– …sẽ không thõa mãn mong muốn đó của các người nữa.
Cả lớp học chìm tĩnh lặng. Tiếng gót giày của giáo viên bước vào lớp cũng không thu hút được đám học sinh. Thầy giáo đứng trên bục cao nhìn xuống.
– Tsukishima, em có chuyện gì à?
Kaho thở ra một hơi, trút hết tất cả những căng thẳng. Cô đặt cặp xuống.
– Xin phép thầy cho em chút thời gian để dọn dẹp bàn ghế ạ.
– Nhanh lên nhé.
Kaho đã thấy được khác biệt mà cô của ngày hôm qua không có. Ngày hôm qua, cô chỉ có thể chấp nhận mọi điều tồi tệ diễn ra với mình. Còn ngày hôm nay, cô có thể nói với người khác rằng cô không chấp nhận cách đối xử này cho mình.
Cô đã nghĩ mọi thứ sẽ tốt đẹp, cho tới khi…
– Mày nghĩ mày là ai hả con chó!
Kaho hất bàn tay nắm lấy tay mình ra.
Cô đã từng rất sợ hãi những kẻ đang đứng trước mặt mình. Nhưng hôm nay đối diện với họ, trong con tim cô đa phần chỉ là lãnh đạm. Tại sao cô phải sợ hãi?
– Là Tsukishima Kaho.
– Còn dám nói hả? Mày phải nhớ mày chỉ là thứ rác rưởi dưới đáy xã hội thôi! Mày phải chịu bị giẫm đạp-…
Kaho giơ tay tát mạnh vào khuôn mặt dữ tợn kia. Cái tát này cô đã muốn từ rất lâu rồi. Cảm giác này thật dễ chịu.
– Mày… Mày đánh tao!?
– Tại sao không? Tao với mày đều là con người, mày đánh tao được thì tao cũng đánh mày được.
– Mày-!
Cô gái e ngại trước vẻ ngoài lãnh đạm của Kaho, run rẩy chùn bước. Những ngón tay từ xung quanh chỉ tới. Những lời đàm tiếu nổi lên.
Cô gái cắn môi, lao tới.
– Tao không cho phép! Mày chỉ là một con chó quỳ dưới chân tao! Mày k-…!
Kaho đạp mạnh vào bụng kẻ từng bắt nạt mình. Phải rồi. Cảm giác thật sung sướng. Nó dễ như thế này, tại sao trước kia cô không thể làm?
– Bây giờ có phải mày nên xem xét lại xem ai là con chó không?
Mọi lời chỉ trích trong giây lát đều biến mất. Không gian im lặng đến nỗi cả hơi thở cũng có thể nghe thấy. Cô gái ôm bụng quằn quại dưới đất, trừng mắt với Kaho. Cái trừng mắt kia khiến cô tức điên. Chẳng lẽ cô ta không đáng nhận những thứ đó sao? Còn trừng mắt? Cô từng như thế, cô ta bây giờ nếm được mùi vị đó rồi chứ?
– Mày trừng mắt cái gì? Tao nói sai sao hả?
Kaho đá mạnh vào cô nữ sinh nằm dưới đất. Cô cũng từng bị như cô ta, nhưng bây giờ thì cô chẳng có chút thương sót nào cả. Cô ta đáng bị như thế.
– Kaho, mày sẽ phải trả giá…. – Cô nữ sinh rít lên từng từ.
– Tao đã trả giá rồi.
“Cái giá của giao dịch này là tấm lòng lương thiện của em”
Hóa ra lương thiện ăn hại như thế. Không có nó, cô không còn phải sống cuộc sống của trước kia nữa.
Nhưng…
Giá mà cô biết sự lương thiện của cô đáng giá bao nhiêu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!