Mau Cởi Quần Tôi Giúp Cậu Thoa Thuốc - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
261


Mau Cởi Quần Tôi Giúp Cậu Thoa Thuốc


Chương 10


   Một phần mảnh vải bị nhét vào bên trong, phía sau kéo thật dài một đoạn, đung đưa trên cái mông tựa như một cái đuôi vậy, An Triệt Nguyên khó chịu, cọ cọ quần ngủ, gì đó bên trong lại chảy ra.

   Khang Thần trực giác không muốn để chảy ra nhiều nữa , vì vậy lại nhét vô chặn lại.

   An Triệt Nguyên phát hoả, nghiêng người hơi mang ủy khuất mà nhìn Khang Thần, nhưng rồi lại không dám làm trái ý anh, liền quay người trở lại.

   Nhìn cậu hốc mắt từ từ trở nên phiếm hồng, Khang Thần lúc này mới phục hồi tinh thần, ý thức được mình đây là đang khi dễ người ta, lập tức ngượng ngùng dừng tay, thương xót mà lấy quần lót ra, đem chất lỏng đang không ngừng chảy mà phóng xuất ra.

   Drap giường đã dính bẩn, Khang Thần liền mặc quần áo, đến trước phòng vệ sinh đổ đi chậu nước, sau đó ôm An Triệt Nguyên đi vào phòng vệ sinh rửa sạch.

  Ký túc xá phòng vệ sinh không có bồn tắm, cũng không có vòi hoa sen, chỉ có một bồn cầu, một bồn rửa mặt lớn, còn có một tấm gương.

   Khang Thần dùng tư thế như cho đứa trẻ đi tiểu đem An Triệt Nguyên đặt lên bồn rửa, để cho cậu dựa vào mình, hai chân đạp ở trên tường, sau đó mở ra đối diện trước vòi nước.

   Với cái tư thế đối diện trước gương này, An Triệt Nguyên vô cùng xấu hổ mà giãy dụa người, bụm mặt liều mạng ngửa đầu về phía sau.

   Nước từ vòi nước đều là nước lạnh, mặc dù khí trời đã ấm lên nhiều, dù đã là tháng năm cũng vẫn không nên dùng, nhất là sau lần đầu tiên làm như vậy. Khang Thần đem chậu nhỏ lấy tới, pha thêm chút nước ấm, để ở một bên, từng điểm từng chút múc nước lên rửa sạch.

   Từ trong gương thật dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng người trong ngực, cửa miệng kia đã co rút không khép lại được, anh đưa ra hai ngón tay khẽ mở ra, bên trong đã không còn sót lại gì nhiều, nhưng kỳ quái là, dường như nó đang khẽ mút lấy ngón tay, nhẹ nhàng nhẹ nhàng tựa như ngư chuỷ vậy.

   Điều này lập tức gợi lên tâm tình muốn trêu ghẹo của Khang Thần, An Triệt Nguyên từ đầu tới cuối cũng ngoan ngoãn phối hợp, khiến cho anh không khỏi được voi đòi tiên muốn tiếp tục ấn vào vui đùa một chút.

   Cầm tới trên giá một cái bàn chải, lấy nước rửa qua cho sạch sẽ, không chờ đợi gì hết mà hướng tới cửa miệng kia đâm vào luôn, tựa như khi còn bé móc con kiến vậy, chuôi bàn chải đâm vào càng sâu, Khang Thần lại càng hiếu kỳ, anh muốn biết nơi này rốt cuộc sâu đến bao nhiêu, tựa như ban đầu lúc móc con kiến ở trong ổ trong đầu suy nghĩ máy móc là ở dưới đất sẽ có những đường ngầm, bên trong có những không gian nhỏ, giống như trò ăn quả quả (1) như vậy thất quải bát quải (2) hay không?

   Những chuyện lý thú hồi còn nhỏ nhất thời xuất hiện trong đầu, khi còn bé thấy muội muội chơi búp bê, anh không cảm thấy cái loại đồ chơi đó thì có gì hấp dẫn cơ chứ, bây giờ, người trong ngực thật giống như một đứa trẻ, anh đột nhiên đã cảm thấy thì ra là nữ nhân quả nhiên trưởng thành sớm, từ nhỏ chỉ biết lấy búp bê làm niềm vui thú.

   Chớp mắt một cái, cảm giác ngày càng khó đi vào, dừng lại rồi lại tiếp tục ——

  “A ——”

   An Triệt Nguyên bắn một cái, hét lớn.

   Này thật giống khi còn bé chơi với tiểu hoàng cẩu chạy bằng pin nha, vỗ tay một cái liền kêu một tiếng giống y chang vậy đó.

   Lại đâm vào ——

  “Aaaaaa ——”

   Phản ứng thật đúng là mãnh liệt, Khang Thần cánh tay có chút không không chế trụ được.

  “Ô ô…… Anh muốn làm gì… ưm a ……” An Triệt Nguyên ủy khuất nói, nguyên một đêm đều không có nói chuyện, chợt vừa mở miệng, thanh âm đã có điểm khàn khàn .

   Khang Thần lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vì vậy lập tức không chơi đùa nữa, lúc này vô cùng nhanh chóng rút bàn chải ra, lại làm cho An Triệt Nguyên hừ nhẹ một tiếng.

  Dùng nước rửa sạch sẽ cái mông, rồi ôm ra phòng ngoài tìm khăn giấy. Trên giường hiện giờ một mảnh hỗn độn, mới vừa rửa sạch sẽ xong xuôi làm sao ngồi vào được đây.

   Khang Thần ôm An Triệt Nguyên ngồi vào ghế, rút ra khăn giấy trên bàn, đem lau khô nước.  

   An Triệt Nguyên mơ mơ màng màng muốn ngủ, nhưng Khang Thần như thế lại không thể dọn dẹp được, ôm người suy nghĩ một lúc, khẽ lay dậy để cho tự cậu trèo lên giường trên ngủ.

   An Triệt Nguyên tay chân run lẩy bẩy nắm lấy cái thang theo bản năng đi lên, vì lý do góc độ nên Khang Thần đã thấy phía sau cậu đã dần dần khép lại, vì vậy cũng yên lòng mà đi thu dọn tàn tích.

++++++++++++++++++  

  Buổi sáng có tiết học, chẳng qua là chỉ học có một ca mà chín rưỡi sáng mới bắt đầu.

   Đi tới ngắm nhìn người đẹp ngủ trên giường, lật phía sau một cái, đã hoàn toàn khép lại, cư nhiên sưng đỏ cũng đã tiêu trừ hơn phân nửa, không khỏi kinh ngạc năng lực khôi phục thật đáng ngạc nhiên nha.

   Khang Thần xuống giường thu thập bút cùng sách vở, vừa ra đến trước cửa suy nghĩ một chút, quay lại trèo lên giường, đem bút cắm vào ‘cửa sau’ người ta.

   Như vậy, đợi tới buổi tối có làm cũng không cần tốn thời gian mở rộng ra nữa. (=o=!!)

(1) Ăn quả quả: Game Feed me (các bạn cứ gu gồ là biết ngay)

(2) Thất quải bát quải (七拐八拐): Quẹo tới quẹo lui, quanh co ngoằn ngoèo

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN