Ái Hậu Dư Sinh - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
487


Ái Hậu Dư Sinh


Chương 29


Có chút buồn ngủ mà mở ra mí mắt hơi sưng, Tần Qua miễn cưỡng thanh tỉnh một chút.

Cơn đau trên cơ thể lập tức nảy lên đại não, làm cậu nhớ tới lúc nhỏ đã xem qua ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’. Trên đó nói, tốc độ dẫn truyền của thần kinh là vài trăm km mỗi giây, còn nhanh hơn tên lửa. Bây giờ thì cậu đã tự mình chứng minh đó không phải là giả.

Toàn thân trần trụi, phần eo mỏi đừng nói, vị trí bí ẩn phía sau kia vẫn có cảm giác trướng trướng, giống như… Người nọ còn ở bên trong chưa đi ra…

Nghĩ đến đây, Tần Qua không thể ức chế mà đỏ mặt.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tối hôm qua chính mình thừa nhận thích hắn, còn vong tình thét chói tai rên rỉ, cậu không thể tưởng tượng được bộ dáng mình lại *** đãng như vậy.

May mắn… Bây giờ cậu đang cuộn mình đưa lưng về phía người nọ, người nọ hẳn là không thấy bộ dạng lúng túng của cậu đâu…

“Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?” Thanh âm trầm trầm khàn khàn từ phía sau truyền đến.

Lồng ngực người nọ cũng động đến phía sau cậu, Tần Qua cảm thấy ngay cả đầu lưỡi mình cũng thắt lại: “A… Mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ trưa.” Lâm Hi Liệt hôn tóc cậu.

“A! Vậy… Em chẳng phải đã…” Bỏ thiệt nhiều tiết học! Điều này sao được! Còn có Đàm Tấn!

“Yên tâm.” Người nọ như là biết cậu suy nghĩ cái gì, “Người bạn huyên náo của em buổi sáng có gọi điện thoại đến đây, anh bắt máy nói em ở chỗ anh.”

A… Người bạn huyên náo… Cậu ta không có chửi ầm lên với Lâm Hi Liệt chứ…”Cậu… Cậu ấy có nói gì khác không?”

Vẻ mặt nam nhân không thay đổi: “Không có.”

Cũng không phải Đàm Tấn không muốn chửi má nó, mà là Lâm Hi Liệt nói xong thì lập tức treo máy, khiến cho Đàm Tấn nghẹn một bụng không có chỗ phát.

Tần Qua lui vào chăn, ngộp nửa ngày mới nói: “Em… Em muốn mặc quần áo… Anh đi ra ngoài trước đi…”

Tuy rằng cậu cùng nam nhân làm cũng đã làm, nhưng lúc thanh tỉnh cậu vẫn xấu hổ không muốn người nọ nhìn mình ***. Trước kia cùng bọn Đàm Tấn tồng ngồng bơi lội ngâm nước tắm rửa cũng không có gì, nhưng ở trước mặt người nam nhân này thì lại khác …

“Làm đều đã làm rồi em còn xấu hổ cái gì?” Lâm Hi Liệt nói rồi nắm eo Tần Qua lật lại. Tần Qua gắt gao túm chăn che mặt, đôi mắt mở to nhìn nơi khác, lông mi run rẩy giống như con bướm chấn kinh.

“Anh… Anh đi ra ngoài đi…”

Lâm Hi Liệt “hừ” một tiếng, xốc chăn lên, phủ thêm áo ngủ rồi vào phòng tắm lấy quần áo Tần Qua ra đặt lên chăn rồi đi xuống lầu. Tần Qua vội vàng ngồi dậy nhưng mới vừa chuyển động thì cả người thì đau đến không chịu được, thắt lưng như bị gãy đôi. Miễn miễn cưỡng cưỡng mặc được áo sơmi, nhưng lại vô luận thế nào cũng không nâng chân dậy nổi để mặc quần lót vào. Đùi trong loang lổ rất nhiều dấu hôn, cậu quả thực không thể tưởng tượng được tối qua người nọ đánh mất lý trí đến độ nào…

Đang trong lúc ảo não thì người nọ bưng cháo vào, Tần Qua vội vàng đã túm chăn che đi bộ vị trọng yếu, còn khoát tay lên trên giữ chặt.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Lâm Hi Liệt đặt cháo ở đầu giường, nửa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giật một cái mở chăn ra, lộ ra vật mềm mại hồng nhạt còn rũ xuống. Tần Qua xấu hổ đến mặt đỏ bừng, đang muốn giãy giụa thì đã bị người nọ giữ hai chân, dẫn dắt để cậu một chân đặt trên sàn nhà, một chân để ở trên giường. Lâm Hi Liệt cầm quần lót nhỏ màu trắng, nắm chân Tần Qua xỏ qua, rồi mới kéo lên trên, kéo đến đầu gối, đỡ thắt lưng Tần Qua dìu cậu đứng lên, rồi đem quần lót nhỏ kéo hết lên.

Tần Qua xấu hổ đến không có chỗ trốn, mặc cho người nọ làm gì cũng không dám nâng mắt lên một chút. Trước kia ở nhà, cũng không có ai từng hầu hạ cậu như vậy… Liếc thấy người nọ nhặt lên quần dài giống như còn muốn thay cậu mang vào, cậu hốt hoảng vội vàng giật lại, chậm rãi tự mình mặc lấy .

Lúc ngồi trên giường từng ngụm từng ngụm ăn cháo, Tần Qua cuối cùng nhịn không được hỏi: “Lần trước… Lần trước anh sao biết em ở quán bar?” Vấn đề này kỳ thật cậu đã sớm muốn hỏi rồi, nhưng chẳng biết tại sao lại cảm thấy tội lỗi, sợ người nọ lại truy cứu chuyện cậu trốn tránh lần trước. Nhưng hiện tại làm cũng làm rồi, tỏ tình cũng đã tỏ tình qua, nếu nam nhân còn muốn truy cứu, vậy cậu…vậy cậu trả lời qua loa là xong…

“Ông xã em hô phong hoán vũ, cơ sở ngầm ở khắp nơi, đương nhiên là biết.”

Tần Qua lập tức đỏ mặt: “Cái gì… Cái gì mà Ông xã…”

Người nọ tà tà liếc mắt một cái: “Sao vậy? Không phải à?”

“Anh đừng nói sang chuyện khác… Rốt cuộc là làm sao anh lại biết?”

Lâm Hi Liệt nhíu mày ném di động tới trước mặt cậu: “Bên trong có gắn thiết bị định vị.”

Tần Qua lập tức làm rớt muỗng xuống chén: “Anh… ! Anh theo dõi em?!”

Vẻ mặt nam nhân không tốt mà nhăn mày: “Thân phận của anh không được tốt, chỉ sợ có người muốn gây chuyện với em.”

“Anh…” Tần Qua run run rẩy rẩy nửa ngày, một chữ cũng không thể nói ra. Lý do của nam nhân có vẻ khá đầy đủ.

“Được rồi, đây cũng không phải chuyện gì to tát. Sau này nếu em có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không cần lo lắng, ngoan ngoãn chờ anh đến là được.”

“…” Được rồi, lý do đều là lo cho cậu, nói đến hợp tình hợp lý.

Tần Qua ăn cơm trưa xong quay về trường học, mới vừa lên lầu thì đụng phải chờ -đợi- lâu -ngày- nổi -giận- trong- bụng- không -chỗ -phát- ra -Đàm Tấn, đổ ập xuống là một hồi trách mắng, nói đến Tần Qua ngay cả khe hở để cãi lại cũng không có. Chờ Đàm Tấn quang quác gào thét náo động một hồi, mới chất vấn nói: “Hơn nửa đêm cậu còn đi tới chỗ hắn làm gì?!”

Tần Qua không giỏi nói dối, ấp úng nửa ngày mới nói: “Hắn uống nhiều quá nên tôi đến xem…” Lập tức lại bị hứng một màn mưa nước bọt.

Cuối cùng Đàm Tấn kiên quyết nói: “Cậu mà còn dây dưa cùng hắn nữa, tôi sẽ nói cho ba cậu biết!”

Tần Qua thực sự bất đắc dĩ: “Nếu cậu muốn nói cho ba tôi biết, tôi muốn ngăn cũng không được. Nhưng là, cậu thật sự muốn tôi không vui sao?” (ôi em học xấu rồi ~.~)

“Được được được, lo cho cho cậu còn bị cậu nghĩ là kẻ ác, tôi mặc kệ cậu, được chưa? Cậu thích cùng hắn làm như thế nào thì làm!” Đàm Tấn tức giận đến mắt trợn trắng, khoát khoát tay đi thẳng.

cheveuxnoirs.wordpress.com

“Thực xin lỗi…”

Đàm Tấn là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Tần Qua, nếu khôngphải chuyện quan trọng cậu cũng không muốn có mâu thuẫn gì với cậu ta. Nhưng là… Vì người nọ… Cậu không có cách nào.

Hiện tại, phân lượng người nọ trong lòng cậu đã vượt qua bất luận kẻ nào, đặc biệt tối hôm qua… Sau khi, cậu cùng người nọ có quan hệ thân thể, giống như càng thêm ngọt ngào, cũng càng thêm bí mật… Lấy đạo lí đối nhân xử thế hữu hạn của cậu cậu cảm thấy nếu thân thể đã giao hòa, thì đó là bước cuối cùng của tình yêu, tựa như cha và mẹ…

Buổi tối lại nhận được tin nhắn của người nọ, Tần Qua do dự một chút, sau tiết tự học buổi tối đi hướng ngược lại ký túc xá.

Từ đó về sau tựa như mặc định, mỗi tối đều ngủ trên giường người nọ, chỉ có cuối tuần là về nhà ở. Lúc này Tần Qua mới thật sự hiểu được tại sao người nọ muốn cho cậu trọ ở trường: thì ra trong lòng người nọ đã sớm tính toán ở chung … Đàm Tấn mở một con mắt nhắm một con mắt, hai người cùng phòng kia cũng không lắm miệng, cứ như vậy, vững vàng mà tiếp tục che dấu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN