Ái Hậu Dư Sinh
Chương 99: Pn6
Buổi sáng bác sĩ mang hộp thuốc đến, mở băng gạc kiểm tra một chút, đẩy mắt kính nói: “Liệt ca, có phải anh không tuân theo lời dặn của bác sĩ không?”
“Hả? Anh ấy sao vậy?” Vừa nghe bác sĩ nói, Tần Qua so với Lâm Hi Liệt còn gấp hơn.
“Tần thiếu gia, có phải ngài lại dung túng Liệt ca làm vận động kịch liệt không?”
“Vận động kịch liệt? … Không có a…” A… Ngoại trừ… Ngoại trừ ở trên giường… Tần Qua đúng hình, không dám nhìn mặt bác sĩ.
“Đúng đó, chính là loại vận động ngài đang nghĩ trong đầu.”
“…” Tần Qua xấu hổ đến mặt đỏ rần. Cái này không thể trách cậu a… Cho dù cậu mặc kệ, Lâm Hi Liệt cũng luôn muốn cậu…
“Được rồi, Hàn Tu, cậu đừng bắt nạt cậu ấy.” Lâm Hi Liệt không vui khi người khác đùa giỡn cục cưng của hắn, liền lên tiếng ngăn lại.
“Liệt ca, ai dám bắt nạt Tần thiếu gia đâu.” Hàn Tu ảm đạm cười: “Liệt ca nếu hy vọng sau này không lưu lại di chứng, thời gian này tốt nhất là kiềm lòng một chút. Nếu miệng vết thương không hoàn toàn phục hồi như cũ, sau này bị thương sẽ có thể khiến cho cả hai cùng phát tác, lúc về già cũng tương đối khó chịu.”
“Đã biết.”
Dám nói chuyện Hàn Tu không khách khí như thế, ai nói hắn là bệnh nhân đâu.
Hàn Tu thay thuốc cho Lâm Hi Liệt, băng lên một vòng băng vải mới, lại để lại một ít thuốc kháng sinh, liền cúi đầu tạm biệt.
Tần Qua nhịn không được nén giận nói: “Anh xem anh đi! Nói không làm anh còn không chịu! Làm thành như bây giờ… Chuyển biến xấu thì làm sao?”
Lâm Hi Liệt cười kéo tay cậu qua ép vào ngực: “Em rất ngon miệng, anh cũng không có biện pháp.”
“Anh! … Đừng có đem trách nhiệm đổ lên đầu em!” Chẳng lẽ người ăn nhiều cũng muốn trách đồ ăn quá ngon sao?
“Em xem, cái bộ dáng kia của em, anh sao nhịn được không ôm em.” Lâm Hi Liệt hạ giọng nói: “Nếu bay giờ em cởi sạch đứng trước mặt anh, anh cam đoan một chân này anh cũng không cần.”
Tần Qua vừa tức vừa thẹn, đem remote nhét vào tay hắn: “Thích xem cái gì thì tự ấn đi.” Xoay người thở phì phì vào phòng bếp.
Sao hắn lại luôn cà lơ phất phơ như vậy? Bác sĩ nói cũng không nghe, dường như không lo lắng chút nào cho cái chân kia. Còn… ban ngày ban mặt mà nói lời *** tục…
Tần Qua một bên nghĩ một bên nhịn không được tay thái rau mạnh thêm một chút, đem quả cà chua xem như Lâm Hi Liệt mà băm.
“Tần thiếu gia, cậu ở trong này làm gì? Mau đi ra, nơi này để cho vú Trương lo là được rồi.” Vú Trương vừa thấy Tần Qua ở trong phòng bếp cắt cắt thái thái, vội chạy vào đoạt lấy con dao trong tay cậu.
“Vú Trương… Con đã nói bao nhiêu lần rồi… Vú gọi con là cậu học sinh là được rồi.”
“Được được, cậu học sinh cậu mau đi ra cùng thiếu gia xem TV đi.”
Tần Qua do dự một chút, nói: “… Vú Trương… Con muốn tự tay làm cơm cho anh ấy…”
Đôi mắt Vú Trương đều trừng lớn: “? … Cậu học sinh… Sao đột nhiên lại muốn nấu cơm cho thiếu gia? Đây đều là chuyện của giúp việc chúng tôi…”
“Vú để cho con làm một chút đi…”
Vú Trương làm sao địch nổi bộ dáng khẩn cầu của Tần Qua, nhưng lại sợ cậu cắt vào tay đành phải lui một bước nói: “Ừm…ờ… Được… Cậu muốn làm thì cậu làm… Vú Trương sẽ giúp cậu…”
“Không cần… Vú không cần hỗ trợ đâu, con muốn tự làm hết.”
“Như vậy không được, nếu cậu bị thương một chút, thiếu gia sẽ không tha cho vú đâu.”
Tần Qua bất đắc dĩ: “Con đâu có tệ như vậy đâu! Con du học ở nước ngoài mấy năm đều là tự mình làm cơm ăn. Vú đừng tranh với con.”
“A… ừm, vậy được rồi…”
Thế là trong phòng bếp biến thành nơi Tần Qua bận rộn thái rau xào rau, vú Trương ở một bên vừa vội lại không dám nhúng tay. Kỳ thật cậu cũng không quá kém, lúc ở Mỹ cũng tự mình làm cơm ở nhà, cho nên cũng biết làm một số món đơn giản ví dụ như rau xào, canh gà, thịt chưng cách thủy gì đó.
“Vú Trương…” Tần Qua một bên khéo léo đổ dầu vào nồi một bên hỏi: “Vú có biết lúc trước… Lâm Hi Liệt có từng dẫn người nào về nhà không… ?”
“Dẫn người về nhà? Ý cậu là bạn gái sao?”
“Vâng… Nam hay nữ cũng vậy…”
Vú Trương nghĩ nghĩ: “Có mang một minh tinh về ở mấy ngày, còn cái khác… Vú không rõ lắm. Thiếu gia rất ít khi dẫn người về nhà.”
Tần Qua đang nêm gia vị: “Thật sao, ngoại trừ minh tinh kia, không có ai khác sao?”
“Không có.” Vú Trương chắc như đinh đóng cột.
***
“Hôm nay là em tự làm đồ ăn … Không biết anh có thích không…”
Trên bàn bày ba món mặn một món canh, xem như tương đối phong phú . Gà xào cung bảo*, thịt chưng cách thủy, đậu nành xào cải bắp, canh cà chua trứng, tuy rằng so với khách sạn lớn kém một chút nhưng mùi hương rất thơm.
Tần Qua có chút ngượng ngùng quan sát mặt Lâm Hi Liệt. Cậu “đảm đang” như vậy, không biết có thể lại bị hắn bắt lại đùa giỡn hay không. (=)) thiệt hiểu nhau)
“Lại đây.” Lâm Hi Liệt nói.
Tần Qua đến gần hắn, bị hắm ôm ở trước mặt quan sát trong chốc lát, chỉ một vết thương nhợt nhạt trên ngón trỏ nói: “Đây là sao?”
“Bị dao cắt vào …”
Lâm Hi Liệt lúc này mới buông tay ra, vòng quanh thắt lưng cậu để cậu ngồi ở trên tay ghế nói.”Sau này không cho phép xuống bếp nữa, rõ chưa? Em nếu dư thừa sức lực không có việc gì làm, chúng ta có thể lên giường vận động một chút.”
“Anh nói lung tung gì vậy…” Tần Qua cúi đầu.
Lâm Hi Liệt tuy rằng đối với Tần Qua tự mình xuống bếp nấu ăn có chút bất mãn, nhưng hành động lại vô cùng cổ vũ. Đem đồ ăn đều ăn sạch sẽ, ngay cả một ngụm canh cũng không chừa lại. Đến nỗi cơm trong bát cơ bản không được đụng đến.
Buổi chiều Lâm Hi Liệt ở thư phòng xử lý sự vụ, Tần Qua ở một bên lên mạng. Lâm Hi Liệt mua cho cậu một cái laptop mới, cấu hình mạnh, giá cả xa xỉ. Cậu cũng nhịn không được cảm thấy Lâm Hi Liệt thiệt lãng phí, bởi vì cậu không chơi game, một cái máy có thể lên mạng là đủ rồi.
Tần Qua mở hòm thư, bên trong có email Đàm Tấn mới gửi tới. Cậu liếc Lâm Hi Liệt một cái, thấy hắn đang tập trung tinh thần nhìn màn hình, còn hơi hơi nhăn mày, tựa hồ là gặp vấn đề gì đó. Thế là Tần Qua yên tâm mở e-mail.
“Ngày hôm qua cậu kêu tôi giúp điều tra người này, tôi tra được một ít tư liệu. Người này là Tô Thanh, ở Lâm club cao cấp làm MB một thời gian ngắn, nghe nói là bởi vì trong nhà hắn cần tiền gấp. Hắn vừa vào đã bị Lâm bao dưỡng, sau đó cũng không thấy ra tiếp khách, trên danh sách cũng không có tên của hắn. Bao dưỡng được khoảng hai ba năm, một hai tháng trước đã rời khỏi thành phố A, không biết đi nơi nào. Có người nói là Lâm cho hắn một số tiền lớn để hắn đi. Cậu có cần gì nữa thì nói cho tôi biết, tôi sẽ kêu người tìm thêm.”
Phía dưới là tấm ảnh chụp Tô Thanh. Vô cùng trẻ tuổi, đơn thuần. Kiểu tóc cũng không khác cậu lắm, phía trước để chút tóc mái, làn da trắng hồng, ánh mắt sạch sẽ, chỉ là hơi gầy chút, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm.
Tần Qua nhìn chăm chú màn hình, đầu óc trống rỗng một hồi mới run rẩy ấn tắt.
Chứng cớ xác thực tới mức độ này rồi, còn gì để nói đây?
Hôm nay giữa trưa vú Trương nói cho cậu biết Lâm Hi Liệt rất ít khi dẫn người về nhà, cậu còn hơi mừng thầm một chút. Kỳ thật hắn cũng không cần dẫn người về nhà, tùy tiện tìm một cái khách sạn làm coi như xong, hơn nữa hắn tại thành phố A có lẽ không chỉ có hai căn nhà này, kim ốc tàng mấy kiều cũng đủ.
Trong bảy năm cậu đi khỏi này, Lâm Hi Liệt bao MB, cùng người ta nhiệt liệt làm tình, lưu lại vết cắn, còn quay lại video tình ái, thậm chí lúc cậu ở nhà, cũng dám để trong máy vi tính xem. Ah, nói không chừng, vết cắn kia có thể là Phạm Hi Văn cắn. Hắn lừa cậu như vậy, đối với những lời hắn nói lúc trước, cậu đều có chút dao động.
Tại sao Lâm Hi Liệt lại không nói thật với cậu? Rốt cuộc xem cậu là gì?
Là một người ngây thơ dễ dụ? Chưa bị ai chơi đùa, sạch sẽ, không có HIV.
Tần Qua tuyệt vọng lắc đầu: không, sẽ không .
Nếu như quả thật là vậy, tại sao hắn lại trả một cái giá lớn như thế để đem cậu về, còn cướp hôn, còn thiếu chút đã mất mạng? Cho dù những lời nói dối này đều là lừa cậu vui vẻ, những cái đó chắc chắn không lừa cậu.
Tần Qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, ánh mắt càng ngày càng ẩm ướt, cậu đành phải đứng lên, làm bộ đi toilet.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!