Ngoại Tình
Chương 27
Khi trở về phải báo cáo kết quả công tác, quả nhiên cấp trên hết sức hài lòng, bỏ qua sai lầm lần này. Hơn nữa Phương Vi Chu đã đích thân ra mặt, cho dù Lục Giang còn ý kiến ý cò thì cũng tuyệt đối không thể bắt bẻ được gì hơn. Còn nữa, sau lần này chu dung tuấn cũng học được bài học kinh nghiệm nhớ đời, cách thức nói chuyện làm việc cẩn thận hơn rất nhiều.
Hai ngày tiếp theo trôi qua nhanh chóng, cuối tuần tôi và Phương Vi Chu theo vợ chồng Phan Minh Kỳ lên núi chơi. Vốn không quá tình nguyện đi cùng nhưng Phương Vi Chu đã hỏi, tôi muốn từ chối cũng không được. Vậy cho nên đi thì đi, không cần quan tâm Phan Minh Kỳ thấy tôi sẽ như thế nào, bởi đó là chuyện của hắn. Tôi và Phương Vi Chu đã duy trì được quan hệ lâu như vậy, hắn không muốn quen cũng phải quen thôi. Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào trong chuyến đi trước vẫn đang hiện hữu, tôi thực sự không muốn nó tan biến nhanh chóng.
Quả nhiên sáng sớm lúc đến địa điểm đã hẹn, sắc mặt Phan Minh Kỳ khi nhìn thấy tôi thực sự không thể nào tốt được. Trái ngược với hắn Trịnh Thải Phỉ lại cực kì nhiệt tình đón tiếp đôi. Bọn họ chẳng những là một cặp vợ chồng mà còn là bạn bè của nhau nữa. Vài người bạn còn lại, trừ phan minh kì ra thì ai cũng đối xử với tôi rất bình thường, gặp nhau sẽ gật đầu xem như chào.
Để đi đến ngọn núi ở ngoại thành, sáu người sẽ ngồi một xe, rất may sáng sớm đường không tắc cho nên rất nhanh đã đến nơi. Xe đậu ở chân núi, mọi người phải cuốc bộ lên. Đi được một lát thì đám mây đen cuối chân trời dần dần sáng lên, mây bay đi để lộ ra đầu vầng thái dương, dù là mùa thu đi nữa ánh mặt trời vẫn rất chói chang, cho dù bên đường có rất nhiều cây cũng không đủ để che nắng, thực sự rất nóng. Đường đi lên đỉnh núi không phải chỗ nào cũng được phủ bê tông, có rất nhiều cái dốc dựng đứng, cành cây chĩa ra.
Đây không phải là một chuyến đi nhẹ nhàng, tuy bình thường tôi không tập luyện nhiều nhưng vẫn tự nhận thể lực không tồi, vậy mà đi lâu cũng cảm thấy đuối sức. Không chỉ có tôi như vậy, Phương Vi Chu và Phan Minh Kỳ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, từ phía sau nghe được câu có câu không. Đàn ông sẽ không than vãn nhưng phụ nữ thì chẳng cần kiêng dè gì, Trịnh Thải Phỉ và mấy vị phu nhân khác đều ồn ào kêu mệt.
Đến một cái đình, mọi người đồng loạt ngồi tựa vào lan can nghỉ ngơi. Trịnh Thải Phỉ và mấy phu nhân chuẩn bị nước uống điểm tâm rồi phân phát. Phương Vi Chu thay tôi nhận lấy một phần rồi đưa cho tôi. Tôi chỉ nhận nước, mà uống cũng chỉ vài ngụm.
Phương Vi Chu vẫn đẩy điểm tâm cho tôi: “Không ăn à?”
Tôi lắc đầu, hắn lại nói: “Đây là công sức mọi người lo lắng chuẩn bị, ăn một cái đi.”
Tôi đành phải nhận lấy, thực sự không muốn ăn nhưng đây là công sức mất công chuẩn bị lại xách một quãng đường xa như vậy lên, thực chất là chồng mấy vị ấy vất vả vác lên. Tôi ăn một cái, Phương Vi Chu không nói nữa. Trịnh Thải Phỉ và mấy vị phu nhân không chịu mang theo nữa vậy là ép chồng mình ăn hết. Đám Phan Minh Kỳ kháng nghị, đương nhiên bị đám phu nhân bác bỏ ngay tức khắc. Tôi nhìn Phan Minh Kỳ cười khổ ăn uống mà cảm giác thật khoái trá.
Nghe tôi cười Phương Vi Chu hỏi: “Cười gì thế?”
Tôi đáp: “Ồ, không có gì.” Liền nghiêng người ra phía sau.
Sau lưng là vách núi, phía dưới là tầng tầng lớp lớp cây cối, xuyên qua màn lá có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp ở phía xa xa. Thấy tôi đang mải ngắm nhìn, Phương Vi Chu cũng nhìn theo, tôi chỉ cho hắn một chiếc cầu rất dài bắc qua hồ nước: “Sáng nay chúng ta có đi qua chỗ đó đúng không?”
Phương Vi Chu cười nói: “Ồ, em còn biết à? Anh nghĩ em lên xe là ngủ luôn chứ.”
Chuyện này cũng không thể trách tôi được, bởi sáng nay phải dậy từ rất sớm mà. Nhân lúc trên mặt còn chưa hiện vẻ ngại ngùng, tôi lập tức cài chày cãi cối: “Em chỉ nhắm mắt lại thôi.”
Phương Vi Chu bật cười, sau đó chỉ xem phong cảnh rồi thỉnh thoảng nói vài câu, Phan Minh Kỳ đứng một bên hô đã nghỉ ngơi xong rồi, vì thế tiếp tục đi lên núi. Chờ đến lúc lên đỉnh được đài ngắm cảnh trên đỉnh núi thì sắc trời đã bắt đầu thay đổi, mặt trời bị che khuất nên nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn hơi lạnh.
Mọi người ngắm cảnh, thỏa thích chụp ảnh xong thì lập tức di chuyển xuống núi.
Đã quen đường đi nên tốc độ xuống núi rất nhanh, vậy nên đã nhanh chóng đến được chỗ đậu xe. Đám Phan Minh Kỳ đã đặt một nhà hàng đặc sản rừng ngay gần đó, bọn đã đi nhiều lần nên quen thuộc chỗ này mà. Trước đây hình như tôi cũng đi một lần nhưng mà không có nhiều ấn tượng lắm.
Nhà hàng ở lưng chừng sườn núi, cửa mở rộng đón gió núi thỏi vào, mùa hè thì mát mẻ thật nhưng bây giờ thì hơi lạnh. Có thể vì ăn cơm cùng canh nóng nên nhất thời không cảm nhận được gì, đàn ông thì không mấy chú ý nhưng phụ nữ tinh tế mẫn cảm hơn đã mặc thêm áo vào. Có lẽ vì điều này mà hôm sau Phương Vi Chu ngã bệnh.
Khi bắt đầu bệnh không quá nghiêm trọng, huống chi Phương Vi Chu còn hay chú ý đến thân thể hơn tôi nên không dễ dàng cảm cúm, cho dù có bị đi chăng nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ, cứ uống thuốc ít hôm là khỏi rồi. Thế cho nên ban đêm nghe hắn kho khan tôi cũng không quá để ý. Mỗi khi đi làm chúng tôi đều lái xe riêng, tôi về nhà muộn hơn hắn, lúc về đã nghe thấy tiếng hắn ho bèn hỏi thăm hắn. nói hắn đến đi phòng khám kiểm tra qua.
Ngày tiếp theo Phương Vi Chu vẫn đi làm, hôm đó chúng tôi đi cùng xe. Từ trước đến nay hắn luôn bận rộn, cả ngày tôi cũng không chú ý, lúc đi trên hành lang thì gặp cô thư ký của hắn, cô nàng đang cầm theo một cái ấm có mùi rất thơm. Cô nói: “Thứ này rất tốt cho cổ họng, quản lý Tiêu không biết chứ hôm nay Phương tổng còn ho nhiều hơn hôm qua cơ.”
Tôi nghe xong cũng muốn đi thăm hắn một lát, cơ mà lại nghe nói hắn đang có cuộc họp với cấp trên, mà Lục Giang vốn làm tổng giám đốc đương nhiên cũng có mặt rồi. Mỗi lần hội nghị đều diễn ra rất lâu, đến lúc kết thúc hắn vẫn còn thảo luận tiếp với Lục Giang nữa. Tôi nghĩ vậy nên cứ đi làm việc trước đã.
Cho đến khi tan làm, tôi vẫn còn đợi thêm chút nữa, sau khi xem xét thời gian mới quyết định đi tìm hắn luôn. Trên hành lang nhỏ, từ phía xa tôi đã thấy bóng dáng Lục Giang, chỉ có điều hắn không đi về hướng tôi. Tôi đi chậm lại, đến trước cửa phòng làm việc của Phương Vi Chu, cô thư ký ở bên ngoài đã ra về rồi.
Nghe được tiếng ho khan kịch liệt trong phòng làm việc, tôi đẩy cửa bước vào.
Phương Vi Chu ngồi sau bàn làm việc, vẫn còn đọc tài liệu. Hắn nhìn thấy tôi, lại nhìn lên đồng hồ trên tường: “Đến giờ rồi à?”
Tôi nói: “Anh vẫn đang bận à?”
Phương Vi Chu khép văn kiện lại. Tôi chờ hắn thu dọn đồ đạc, trong thời gian đó hắn vẫn ho khan. Tôi nhìn thấy trên bàn hắn có bình nước bền rót một ly đưa cho hắn, tôi bảo: “Thuốc của anh còn không?”
Phương Vi Chu hắng giọng, không uống nước, hắn nói: “Ừh.”
Chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài, lúc này công ty đã không còn nhiều người qua lại, thang máy cũng nhanh chóng đến. Lúc đi ra, tôi thấy sắc mặt hắn vẫn không tốt, ngập ngừng hỏi: “Anh có thấy khỏe không?”
Phương vi chu nói: “Vẫn tốt.” lại khụ khụ vài tiếng.
Tôi nghe hắn ho khan như vậy, lại nói: “Đã ho thành như vậy rồi, uống thuốc cũng không khỏi, hay là đi bệnh viện khám?”
Phương Vi Chu bảo: “Không sao, mới uống một ngày thôi, hiệu quả chưa nhanh được vậy.” dừng lại một chút: “Bây giờ hơi đau đầu, em khoan đã nói chuyện với tôi.’
Tôi lập tức ngừng lại, nhiều hơn là do tức giận. Chỉ có điều thấy dáng vẻ không khỏe của hắn cho nên sẽ không tranh luận thêm, đến trước xe, tôi nói: “Để em lái xe cho.”
Phương Vi Chu nghĩ nghĩ rồi đồng ý: “Ừm.”
Tôi nhận lấy chiếc chìa khóa từ hắn, ngón tay chạm vào tay hắn, nhưng chỉ một giây ngắn ngủi hắn rụt tay về rất nhanh, đồng thời ngoảnh ra nhìn xung quanh. Lúc lên xe, tôi điều chỉnh lại điều hòa.
Sau khi Phương Vi Chu cài dây an toàn xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi không quấy rầy hắn. Đã qua giờ tan tầm nhưng không hiểu sao hôm nay vẫn tắc đường, bên trong xe vô cùng yên tĩnh, tôi thấy thật khó chịu, liếc nhìn Phương Vi Chu một cái, chỉ thấy hắn cau mày, đặt hai tay trước ngực.
Tôi hỏi: “Anh có khỏe không?”
Phương Vi Chu đáp lại nhàn nhạt, tôi an tâm hơn một chút. Tắc đường thêm một lát thì rốt cuộc cũng được thông, tôi tăng tốc, nhanh chóng về đến nhà. Tôi cho xe chạy vào hầm ngầm, đỗ xong, tắt máy tôi mới nói: “Tới nơi rồi.”
Phương Vi Chu vẫn không động đậy, tôi bèn hích tay hắn một cái, hắn mới mở to mắt ra, ánh mắt mê man, có thể do ánh sáng tầm hầm không tốt khiến cho sắc mặt càng kém.
Tôi ngập ngừng rồi nắm lấy tay hắn, vô cùng nóng, quả thực phải giật mình, lại vội vàn sờ trán hắn: “Anh sốt rồi!”
Phương Vi Chu ậm ừ đáp lại, cởi dây an toàn ra: “Tắm một chút, ngủ một giấc sẽ tốt hơn thôi.” Sau đó mở cửa xe ra.
Tôi giữ chặt tay hắn, nói: “Đừng lên nhà vội, chúng ta đến bệnh viện trước đã.”
Phương Vi Chu nói: “Không cần đâu, thuốc hôm qua mua vẫn còn, bên trong có hạ sốt nữa.” Vẫn xuống xe.
Tôi thực sự không có biện pháp đối phó với hắn.
Lên nhà, Phương Vi Chu lập tức tiến vào phòng tắm. Tôi nghĩ trước khi uống thuốc phải cho hắn ăn gì đã cho nên trở mình đi lục tủ lạnh, làm đại món gì đó, sau đó đi tìm thuốc, chờ hắn tắm xong sẽ giục hắn ăn cơm rồi uống thuốc.
Phương Vi Chu chỉ ăn có một tí, thậm chí chỉ vài miếng. Dường như hắn chẳng còn chút sức lực nào, sau khi uống thuốc xong liền đi về phòng ngủ luôn. Tôi không dám làm ầm ỹ, mọi hành động đều diễn ra vô cùng nhẹ nhàng.
Thế mà nhiệt độ cơ thể hắn ngày càng cao, chốc chốc thì nóng, chốc chốc lại lạnh, ngủ không được ngon giấc. Tôi cũng không ngủ ngon nổi, lúc thì dậy xem hắn sao rồi, lúc thì giúp cởi đồ mặc đồ, lúc lại giúp uống thuốc hay nước. Hắn cứ nằng nặc không chịu đến bệnh viện, cứ như vậy chịu đựng mệt mỏi đến nửa đêm thì cơn sốt mới tạm lui xuống.
Chỉ có điều đến gần sáng Phương Vi Chu vẫn vô cùng yếu, biết không thể đi làm nổi hắn mới cố hết sức gọi điện cho thư ký của mình, nói chuyện xong lại tiếp tục ho, thở gấp. Tôi sờ mặt hắn, quyết định tiếp tục đo nhiệt độ cho hắn lần nưa, nghĩ nghĩ sao cũng quyết định xin nghỉ làm.
Phương Vi Chu nằm bẹp trên giường, dáng vẻ yếu ớt. Giọng khàn khàn nói: “Anh ở nhà một mình được, em đừng lo.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!