Ngoại Tình
Chương 59
Tôi nói: “Ùm, vậy không có chuyện gì chứ.”
Phương Vi Chu nói: “Ừh.”
Tôi ngập ngừng một lúc, thực sự không muốn cứ cúp máy như vậy. Mà hình như hắn cũng không có ý muốn chủ động chấm dứt, tôi có lấy dũng khí rồi hỏi: “Mẹ anh không sao chứ?”
Phương Vi Chu lập tức nói: “Không sao, ngã một cái nên giờ chân hơi đau, vẫn có thể đi lại được.”
Tôi nói: “Vậy là tốt rồi.”
Dường như Phương Vi Chu đang thở dài, nói: “Nhà anh không có việc gì, mai sẽ đi thẳng đến công ty luôn, tối anh sẽ về.”
Tôi nói: “Ừm.”
Phương Vi Chu nói: “Mai em cũng phải đi làm, ngủ sớm một chút đi.”
Cuối cùng là vài lời dặn dò mơ hồ, cũng không biết vì sao cảm thấy thật lâu rồi mới có cảm giác này, lòng cũng nóng lên. Tôi đáp vâng rồi chờ hắn cúp máy trước.
Hôm sau tôi đến công ty lúc còn khá sớm, bình thường giờ này Phương Vi Chu đã đến rồi, vì nhà hắn khá xa nên phải xuất phát sớm hơn bình thường. Quả nhiên là hắn đã đến bởi xe đang đậu trong bãi gửi xe. Tôi đỗ xe xong, rồi đi đến chỗ thang máy, bất ngờ khi gặp hắn ở đây.
Nhìn thấy tôi, Phương Vi Chu có hơi bất ngờ, hắn nhìn lại đồng hồ một cái: “Sao đến sớm vậy?”
Tôi cũng không ngờ lại nhìn thấy hắn nhanh như vậy, nhất thời thấy hơi kích động. Tôi đáp: “Ngủ không ngon nên rời nhà sớm một chút.”
Phương Vi Chu hỏi: “Sao lại ngủ không ngon?”
Tôi đáp: “Có lẽ do anh không ở nhà.”
Phương Vi Chu không nói gì, có điều vẫn nhìn về phía tôi. Tôi cũng nhìn lại hắn, có chút khẩn trường, trước đây cũng từng nói đùa như vậy, nhưng từ khi quan hệ trở nên đông cứng thì vẫn luôn cố tình tránh né. Sau khi hắn từ chối tồi thì càng khó khăn để nói chuyện hơn.
Sắc mặt Phương Vi Chu vẫn không thay đổi, mà lại như đang có biến hoa. Đúng lúc đó thang máy mở ra, hắn đi vào trước, vừa đi vừa nói: “Chỉ như vậy mà cũng có thể không ngủ ngon sao?”
Tôi giật mình, lập tức đi theo vào, nhỏ giọng đáp: “Anh thấy không, em một ngày không có anh cũng không được.”
Phương Vi Chu lại nhìn tôi song vẫn không nói gì, chỉ cười rộ lên. Hắn ấn lên lên tầng một, tôi còn chưa kịp nói gì thêm thì cửa thang máy đột ngột mở ra, có một người đang đứng bên ngoài.
Cửa mở ra, sau khi thấy rõ người bên ngoài, tôi nhất thời không biết nên nghĩ thế nào nữa, cuối cùng vẫn tự trấn tĩnh mình lại, mở miệng chào hỏi: “Lục tổng giám.”
Lục Giang thấy tôi, dường như cũng hơi bất ngờ, song vẫn gật đầu. Hắn ta đứng vào thang máy cho nên tôi phải lùi về phía sau một chút. Lúc này hắn ta mới nhìn lại Phương Vi Chu: “Sớm.”
Phương Vi Chu đáp: “Sớm.”
Lục Giang quay đầu nhìn tôi một cái, lại nhìn Phương Vi Chu: “Hai người cùng đến à?”
Phương Vi Chu nói: “Tất nhiên không phải rồi, không phải hôm qua tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi phải về nhà cha mẹ.”
Lục Giang cười nói: “Ồ, đúng rồi, giờ mới nghĩ ra.” Sau đó đổi chủ đề sang chuyện khác, cũng không phải chuyện công việc mà chỉ là vài chuyện lặt vặt, bọn họ cứ vừa nói vừa cười.
Cho đến khi thang máy đến tầng 1 rồi mà bọn họ vẫn còn tiếp tục nói chuyện. Sau khi ra khỏi thang máy, Phương Vi Chu quay đầu nhìn tôi, vẫn là thái độ như lúc giải quyết công việc mà gật đầu một cái.
Lục Giang mơ hồ nhìn tôi một cái, cũng cười rồi đi ra ngoài.
Tôi không ra ngoài luôn mà vẫn đứng trân trân tại chỗ, cả người đờ đẫn, chỉ có thể nhìn bóng lưng bọn họ ngày một xa hơn. (Nếu là t thì t bỏ thằng Chu này lâu rồi, hừ, bực cả mình)
Chu Dung Tuấn xin nghỉ một ngày, cậu ta vẫn ở trong bệnh viện. Tôi giật mình, rõ ràng hôm qua đã bảo không sao rồi mà, cậu ta bèn giải thích là bạn gái phát hiện bệnh chuyển nặng hơn, thực sự không thể chịu thêm áp lục, cho nên phải nằm lại viện để kiểm tra đầy đủ. Tôi nghe xong, bèn bảo cậu ta nghỉ ngơi thêm một ngày nữa cho tốt.
Vài người trong phòng cũng biết chuyện nên nói tranh thủ giờ nghỉ trưa sẽ đến thăm cậu ta. Khoảng cách từ công ty đến bệnh viện tư nhân cũng không xa lắm, không kẹt xe thì chỉ cần mười mấy phút lái xe là được. Tôi vốn không định đi nhưng cuối cùng bị bọn họ lôi kéo đi cùng. Một đám người nhét vừa một chiếc xe, nên tất nhiên tôi là người lái rồi. Đến bãi đậu xe, đi qua vị trí đậu xe của Phương Vi Chu thì thấy trống rồi. Tôi dừng chân một chút,nhưng âm thanh ầm ỹ phía sau đã đuổi đến nên không dám tiếp tục đứng lại nữa.
Sáng nay tôi không còn cơ hội nói chuyện với Phương Vi Chu, theo thường lệ thì sáng sớm hắn sẽ đi họp, sau đó khi quay lại cũng sẽ tìm đám quản lí đế họp tiếp, cho nên tôi cũng không tiện tìm hắn. Không biết trưa nay hắn cũng có hẹn đó? Lại cùng Lục Giang sao? Sáng qua nghe nói Lục Giang phải đi công tác ở X thị mà, sao chưa được một hồi thì trưa đã xuất hiện ở công ty rồi, sau đó lại cùng Phương Vi Chu đi ra ngoài, tuy rằng bọn họ cùng nhau đến nhà Lý tổng. Tôi lái xe đi ra ngoài, đột nhiên xuất hiện một ý tưởng trong đầu, thật muốn quay lại xem xe Lục Giang còn ở đó nữa không.
Tất nhiên tôi không quay đầu xe lại rồi.
Mấy người ngồi trên xe vẫn còn cười nói, bất ngờ có người nói: “Hình như Cao cổ đông đang nằm viện.”
Có người hỏi: “Sao cậu biết vậy?”
“Hôm qua Hà phu nhân có đến công ty, lúc cô thư ký của Hà tổng đi phà trà thì gặp tôi nên nói chuyện phiếm một chút.”
“Chuyện này cũng có thể nói bừa bãi vậy sao? Còn vừa gặp, cứ nói thẳng là cậu đang ở chung với cô gái kia đi.”
Một đám người cười to, chuyển sang đề tài khác luôn.
Giờ tôi mới nhớ ra, họ mẹ đẻ của Hà phu nhân là họ cao, Cao cổ đông là cha của cô ấy, cũng là cha vợ Hà tấn thành, có thể nói đây là chỗ dựa lớn nhất của anh ta trong công ty. Tôi chợt nhớ đến khuôn mặt buồn rầu và bộ dạng đã khóc của Hà phu nhân, có lẽ là do nguyên nhân này đây? Khi nghe thấy nhân lực phe Hà Tấn Thành làm loạn ở X thị mà không thấy Cao cổ đông ra mặt thì tôi đã thấy lạ rồi, nhưng mà cũng không thể phát ngôn bừa bãi được. Hôm qua không có cơ hội hỏi Phương Vi Chu, mà cũng có nguyên nhân nữa là tôi không muốn nhắc đến chuyện mình đã gặp Hà phu nhân. Nếu nhắc đến sẽ không tránh được nói chuyện liên quan đến chúng tôi.
Một hồi thì đề tài quay lại như cũ: “À, vậy vì sao mà Cao cổ đông lại nằm viện?”
Người khơi đầu chuyện bảo: “Nghe nói là ung thư, tình hình không khả quan lắm.”
Không ngờ tình trạng bệnh của cha Hà phu nhân lại nghiêm trọng như vậy, tôi nhớ đến dáng vẻ hôm đó của cô ấy, rồi lại nghĩ đến tình hình hà tấn thành, chắc là họ không muốn làm hành động gì quá trớn vì có lẽ nếu cha Hà phu nhẫn ngã xuống rồi, tất cả sẽ phân tán thôi.
Sau khi đến bệnh viện, tôi bảo mấy người xuống xe vào trước đi, còn tôi đi gửi xe đã. Tôi vào từ cửa bên của bệnh viện, đi qua một hành lang nhỏ, trước phòng khám ngập tràn bệnh nhân, đã là giữa trưa rồi mà bệnh nhân lúc sáng còn chưa khám xong. Tôi vừa đi đến thì đúng lúc cửa phòng khám mở ra, một nữ y tá đỡ một cụ già đi ra. Tôi chợt liếc mắt nhìn biển hiệu trước phòng khám, là tên Lâm Thuật Vấn.
Tôi không tiếp tục nhìn vào bên trong, cũng chưa chắc Lâm Thuật Vấn sẽ thấy tôi được. Tôi vội vàng tránh ra, lên bệnh nhân trên tầng để thăm Chu Dung Tuấn.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt Chu Dung Tuấn đã tốt hơn rất nhiều, mình cậu ta nằm trong một phòng bệnh. Mọi người đang ngồi nói chuyện cười đùa vui vẻ bên trong. Thấy tôi tiến vào, cậu ta lập tức dừng chuyện, sau đó cảm ơn tôi lần nữa.
“Quản lí. Phải cảm ơn anh lần nữa, đã làm phiền anh rồi.”
Tôi cười nói: “Được rồi, không cần khách sáo. Hôm qua đã khám dạ dày xong chưa, có sao không?”
Chu Dung Tuấn nói: “Không sao ạ! Chỉ bị viêm dạ dày thôi.”
Một giọng khác chen vào: “Dạ dày bị nhiễm trùng, còn nói không sao! Sắp kết hôn rồi sao lại để thành thế này?”
Một người khác cũng chọc vào, Chu Dung Tuấn chỉ còn cách cười khổ. Một lát say, bạn gái cậu ta đi vào, mọi người tém miệng lại, không dám lấy chuyện kết hôn của họ ra đùa vui nữa.
Vì chiều còn phải làm việc nên chúng tôi không ở lại lâu lắm, nói vài câu nữa rồi về luôn.
Cả buổi chiều tôi đều tập trung làm việc, cho đến khi tan tầm mới nghĩ nên gọi cho Phương Vi Chu một lát, vì Chu Dung Tuấn bị bệnh nhưng dự án cậu ta đang phụ trách lại không thể dừng lại được, cho nên tôi đành phải tiếp nhận, vậy là tăng ca. Tôi gọi điện nội tuyến, chờ một hồi mới có người nghe máy.
“Xin chào.” Là giọng cô thư kí.
Tôi im lặng một lát rồi nói: “Tôi là quản lí Tiêu đây, Phương tổng có ở bên trong không?”
Cô nàng đáp: “Có ạ, xin chờ một chút, tôi sẽ chuyển máy cho ngài ngay.”
Một lát sau, có người khác nghe máy, có điều trước khi nghe thấy giọng Phương Vi Chu thì tôi đã nghe giọng một người khác, thì ra Trần Bình đang thảo luận chuyện công việc trong phòng hắn. Chắc Trần Bình đi ra ngoài rồi thì mới nghe giọng Phương Vi Chu: “Có chuyện gì sao?”
Tôi đáp: “Là em đây.”
Phương Vi Chu nói: “Anh biết rồi, sao vậy? Hình như sắp tan ca rồi mà.”
Tôi nói: “Hôm nay em phải tăng ca.” sau đó bèn nói chuyện Chu Dung Tuấn bị bệnh: “Cậu ta phải nằm việc một ngày, tuy nhiên dự án cậu ta phụ trách còn chưa xong mà mai phải họp rồi.”
Phương Vi Chu trầm mặc một chút, nói: “Hay là cầm đến đây đi, anh xem qua cho.”
Tôi không muốn mình quá ỷ lại vào hắn: “Chắc là làm không muộn quá đâu, hôm qua cũng tăng ca rồi.”
Phương Vi Chu lại im lặng, nói: “Được rồi.” còn nói thêm: “Vậy anh về trước, em lái xe cẩn thận.”
Tôi đáp vâng, sau đó cúp điện thoại rồi tiếp tục làm việc.
Không biết sau bao lâu, tôi đứng dậy cầm cốc đi pha trà, phòng nhỏ bên văn phòng đã đóng nên tôi phải đi ra ngoài. Lúc đi trên hành lang thì bị một người đập vào, đó là Trần Bình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!