Trọng Sinh Chi Thú Hồn - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Trọng Sinh Chi Thú Hồn


Chương 11


Thời gian như dừng lại, La Tố không biết mình chăm chú nhìn cự lang trước
mắt bao lâu, mãi tới khi sau lưng truyền tới âm thanh ‘tích tích’ cửa
điện tử mở ra, cậu mới lấy lại chút tinh thần.

“Ngải Tố, cậu tới sớm thế?” Một âm thanh trầm thấp vang lên.

La Tố theo bản năng quay lại nhìn người tới, từ cửa điện tử bước vào là
mấy học trò cùng hệ với cậu, La Tố có chút nghi hoặc nhíu mi, chẳng lẽ
đám người này không thấy con cự lang kia sao? Sao còn chào hỏi với cậu?

Lúc La Tố quay đầu lại, cậu kinh ngạc phát hiện cự lang đã sớm biến mất
không thấy bóng dáng, trước mắt trống không, giống như tất cả những gì
lúc nãy chỉ là ảo giác.

Sao lại như vậy? La Tố đưa tay bưng mặt,
hẳn là không tới mức choáng váng thấy ảo giác đi, chính là vì sao con
lang kia đột nhiên biến mất?

“Ngải Tố, cậu còn phát ngốc gì đó?
Uy Nặc lão sư hôm nay đặc biệt cho phép chúng ta tiến vào rừng rậm khu
1-10 a.” Một học trò tên là Thụy Tạp thấy La Tố không chịu đi bước nào,
la lớn.

“Các cậu khi nãy….. không thấy thứ gì khác sao?” La Tố cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

“Ân? Chỉ có cậu trong này a, cậu còn chưa tỉnh ngủ à?” Thụy Tạp không để ý hỏi.

La Tố không nói gì, chỉ yên lặng theo sau đám người Thụy Tạp tiến vào rừng rậm nhân tạo, cậu không nghĩ cự lang khi nãy là ảo giác, vì thế lập
luận duy nhất là cự lang đã li khai trước khi bọn Thụy Tạp tiến vào, bất quá cửa phòng thí nghiệm nối liền rừng rậm nhân tạo hoàn toàn khép kín, con cự lang kia làm thế nào rời đi?

Chẳng lẽ con lang kia là khế ước thú trong rừng rậm nhân tạo? Nhưng nếu là khế ước thú, hẳn là không thể rời khỏi rừng nhân tạo nếu không có thú nhân kí khế ước đi, dù sao
thiết bị phòng ngự cùng theo dõi trong rừng rậm rất hoàn thiện.

“Thu~thu~” Tiểu Hoảng nhú đầu ra khỏi túi áo La Tố, nó nhảy lên đầu vai cậu, dùng
đầu cọ cọ má La Tố, tựa hồ đang biểu đạt lo lắng của mình.

La Tố lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu sờ sờ đầu Tiểu Hoàng: “Thật xin lỗi, làm mày lo lắng.”

La Tố cùng 4 học trò khác cũng không dừng lại ở rừng nhân tạo quá lâu, bởi vì nhiệm vụ nhận được chỉ là uy thực khế ước thú mà thôi, đại số khế
ước thú có nguồn thực vật trong rừng rậm nhân tạo, nhưng cũng có vài
loài ngoại lệ, tỷ như la mật khâu này, là khế ước thú hệ thổ, chúng nó
trời sinh đã thích bùn đất, vì thế thức ăn của chúng cũng là một loại
bùn đất đặc biệt, loại bùn này cần phải điều phối bằng tay, vì thế nuôi
nấng là một trong những môn quan trọng của hệ dưỡng khế ước thú.

Thức ăn trên tay bọn La Tố đều là tự tay điều phối, đương nhiên, bọn họ
không cần uy cả tộc đàn khế ước thú, chỉ cần uy vài con, từ đó suy đoán
xem thức ăn bọn họ điều phối có đủ tư cách hay không, đây chính là đầu
đề.

La Tố từng là bác sĩ thú y, về phương diện này có rất nhiều
kinh nghiệm, hơn nữa cậu có thể cảm nhận được tình tự của nhóm khế ước
thú, vì thế việc điều phối thức ăn không có gì khó khăn.

Phần lớn học trò đều chọn đối tượng nuôi nấng là khế ước thú mình đang quan sát, bởi vì đã quan sát một thời gian nên cũng dễ uy thực hơn, La Tố cũng
không ngoại lệ, chẳng qua cậu chọn la mật khâu là khu 10, còn khế ước
thú các học trò khác lựa chọn phần lớn đều nằm từ khu 5 trở xuống, vì
thế mà La Tố không khỏi một thân một mình đi tới đại bản doanh la mật
khâu.

Tiểu Hoàng dọc theo đường đi có vẻ vô cùng hưng phấn, có lẽ bởi vì sắp được nhìn thấy đồng bạn, lúc La Tố băng qua khu vực 2 thì
đặc biệt ghé thăm con hắc cầu bị thương kia, hắc cầu lúc này đã hoàn
toàn bình phục, nó thực yêu thích thú nhân La Tố đã giúp nó, vì thế cứ
bám lấy La Tố, nếu không phải La Tố khuyên bảo chỉ sợ nó một đường bám
theo cậu tới khu 10.

Kế hoạch uy thực của La Tố thực thuận lợi,
nhóm la mật khâu tranh giành cướp loại bùn đất đặc biệt mà La Tố mang
tới, ngay cả Tiểu Hoàng buổi sáng đã được uy no nê cũng không chịu yên
mà lao vào tranh, làm La Tố có chút dở khóc dở cười.

Nhóm la mật
khâu tuy diện mạo đáng yêu, trời sinh đã nhiệt tình yêu thích hòa bình,
nhưng đối với thức ăn lại đặc biệt chấp nhất, chiến trường tranh đoạt
thức ăn làm hai bé la mật khâu có xu hướng sắp đánh nhau, tuy kích thước bé xíu lao vào nhau nhìn đặc biệt đáng yêu, bất quá để tránh có bé nào
bị thương, La Tố vẫn đúng lúc tách bọn nó ra.

La Tố có chút lo
lắng, có lẽ ngày mai nên mang nhiều bùn đất đặc biệt hơn, uy thực nhóm
la mật khâu xong, La Tố định mang Tiểu Hoàng quay về phòng thì nghiệm,
lúc Tiểu Hoàng rời đi còn làm ra bộ dáng đắc ý nhìn nhóm đồng bạn, khoe
khoang nhún nhảy bên người La Tố, còn lấy ra một khối bùn đất đặc biệt
thực to La Tố chừa riêng cho nó mà gặm cắn.

“Thu thu~thu thu~”
Nhóm la mật khâu nhìn Tiểu Hoàng đồng bạn, trăm miệng một lời phát ra
tiếng kêu bi phẫn, nhóm la mật khâu vừa hâm mộ, ghen tị lại căm hận a!
Vì cái gì người lúc trước được chọn không phải bọn nó a?

La Tố là người cuối cùng quay lại phòng thí nghiệm, vì địa điểm uy thực của
người khác đều gần hơn cậu, La Tố đặt Tiểu Hoàng qua một bên, cậu vừa
định phối thêm một chút bùn đất thì Uy Nặc mất tích đã lâu đột nhiên
xuất hiện.

“Ân? Xem ra trong khoảng thời gian này mọi người rất nghiêm túc.”

“Này Nặc lão sư!” Đám học trò kinh hỉ kêu lên, bọn họ trên lớp đều có chút
thành quả, vì thế muốn để Uy Nặc lão sư nhận xét một chút.

Tính
cách Uy Nặc tuy có chút ác liệt, bất quá đối với việc dạy học vẫn rất
tận tâm, anh chỉ ra mấy lỗi sai của đám học trò sau đó tới chỗ La Tố.

“Thế nào, tôi không ở đây mấy ngày, tiến triển thuận lợi không?” Uy Nặc
nhếch mép cười, gọng kính vàng lóe sáng làm anh có chút nguy hiểm.

La Tố không trả lời, im lặng đưa chút bùn đất đặc biệt tới trước mặt Uy
Nặc, Uy Nặc hiểu ý lấy tay dính một chút, sau đó đưa lên bên mũi ngửi
ngửi, tiếp đó ánh mắt anh xẹt qua một tia kinh ngạc, bất quá nhờ cặp
kính che lấp rất khó nắm bắt.

“Không tồi, không hổ là học trò tôi chờ mong nhất, có thể cảm nhận tình tự của khế ước thú quả thực dễ dàng điều phối hương vị thức ăn chúng nó yêu thích nhất.” Uy Nặc nói tới
đây, ý tứ không rõ mà kéo dài ngữ điệu: “Thật sự là thiên phú làm người
ta ghen tị.”

“Thu~ thu~” Tiểu Hoàng tựa hồ cảm giác được hơi thở
xấu xa, thân hình run rẩy trốn vào túi áo blu của La Tố, bất quá vài
giây tiếp theo, nó có chút nghi hoặc ló đầu ra, a? Hơi thở vừa nãy sao
lại không thấy?

La Tố đương nhiên chú ý sự khác thường của Tiểu
Hoàng, bất quá cậu không nói gì, có thể khống chế hỉ nộ ái ố của mình
tới mức này, khó trách có thể lên tới chức lão sư hệ dưỡng khế ước thú.

Thời gian kế tiếp, Uy Nặc cũng không quấy rầy La Tố điều phối thức ăn, mà
tận tình chỉ bảo đám học trò khác, hoàn hảo sắm vai một vị lão sư làm
hết phận sự của mình.

La Tố thông qua Uy Nặc nói chuyện với người khác biết được vì sao đối phương mất tích nhiều ngày như vậy, vì đoạn
thời gian trước là ngày bảo dưỡng khế ước thú, vì thế Uy Nặc chỉ đành
buông tay công tác lão sư, hoàn thành chuyện quan trọng nhất.

Sau khi tan học, Uy Nặc hẹn La Tố ăn cơm, bất quá La Tố cự tuyệt, cậu không muốn ở chung với Uy Nặc quá nhiều, trực giác mách bảo, người này không
dễ đối phó, hơn nữa có chuyện làm cậu để ý hơn, chính là con lang gặp
ban sáng.

La Tố không xác định thế giới này có gọi sinh vật này
là ‘lang’ hay không, vì thế cậu tới thư viện của hệ dưỡng khế ước thú,
thư viện trường trong thế giới này cũng không khác kiếp trước là bao,
bất quá sách vở không phải là giấy mộc mạc, mà là hình thái điện tử,
trong đó có một thẻ nhớ, thẻ nhớ này chỉ có thể mở bằng máy tính ở thư
viện trường, không thể mang ra ngoài, hơn nữa tư liệu trong con chip
không thể sao chép, đảm bảo độ an toàn.

La Tố mượn cũng không
phải bộ sách trân quý gì, vì thế có thể mang ra ngoài, nếu muốn sao chép cũng có thể, nghĩ tới kí túc xá có chút ồn ào nên cậu trực tiếp ngồi ở
máy tính trường tìm hiểu tin tức về khế ước thú hình lang.

La Tố
rất nhanh tìm được tư liệu mình muốn, thế giới này cũng gọi nó là lang,
khế ước thú hình lang phần lớn phân bố ở khu vực 11-20, khế ước thú hình lang bất đồng có thuộc tính và năng lực khác biệt. Đại đa số khế ước
thú hình lang có kích thước khoảng một phần ba thú nhân, bất quá cũng có ngoại lệ, những con thể hình đặc biệt to lớn trong tộc đàn chính là
Lang Vương.

La Tố hơi nheo mắt, như vậy khế ước thú hình lang
sáng nay gặp phải là Lang Vương? Bất quá đối phương làm thế nào biến mất trong phòng thí nghiệm? Hay là căn bản không biến mất mà là một loại
năng lực tàng hình?

La Tố lại tra xét thêm một ít khế ước thú có
năng lực tàng hình, bất quá chúng nó không có hình lang, vì thế La Tố
chỉ đành từ bỏ, lúc rời khỏi thư viện trường, cậu không trả lại thẻ nhớ
mà xin mang về, tư liệu trong quyển sách này rất hữu dụng cho chương
trình học, nếu đã quyết định đi trên con đường dưỡng khế ước thú, thì
sớm nắm giữ số tri thức này cũng là chuyện tốt.

La Tố trở về kí
túc xá vừa đúng giờ cơm tối, cậu định giải quyết ở kí túc xá, bất quá
dưới sự khuyến khích của Hải Nhân Tư cùng Phân Địch, cậu cùng hai người
tới căn tin 2.

“Bạn thân, biết vì sao hôm nay chúng ta lại kéo cậu đi cùng không?” Hải Nhân Tư nhận phần cơm cà ri gà, nháy mắt với La Tố.

“……” La Tố không trả lời, bởi vì cậu có dự cảm nó là một lí do rất nhàm
chán, Hải Nhân Tư cũng quen với phản ứng của La Tố, vì thế hắn không đợi cậu trả lời mà trực tiếp nói: “Bởi vì ta muốn mang người anh em đi khai nhãn giới, có muốn nhìn hoa khôi học viện 1 không? Là giống cái mà
Milan theo đuổi? Đừng nói bạn thân không muốn nha, hôm nay để ngươi
thưởng thức mĩ mạo của hoa khôi học viện, nên biết cơ hội này không ít
giống đực cầu còn không được!”

“Rõ ràng là cậu muốn nhìn thì có.” Phân Địch nhỏ giọng lầm bầm.

“Phân Địch! Chẳng lẽ cậu không muốn?” Hải Nhân Tư chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép nói: “Đây là tin tức Milan bỏ nhiều công sức lắm mới thu
được, nên biết lát nữa tới đây là một đoàn giống cái a! Cậu biết giống
cái là khái niệm gì không? Trên thế giới mà giống đực nhiều gấp N lần
giống cái, giống cái là một ngôi sao chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!
Chúng ta cần phải nỗ lực theo đuổi nó, cậu rốt cuộc có hiểu không a?”

“Giống đực cùng giống đực cũng có thể ở cùng một chỗ a! Hiện tại có rất nhiều
gia đình như vậy.” Phân Địch khiếp sợ nói: “Mình thấy giống đực như mình nhất định không được giống cái coi trọng, nếu vậy không bằng mình tìm
một giống đực mạnh mẽ một chút ở cùng còn hơn.”

“Không tiền đồ! Yên tâm đi, theo đại ca mê đảo một giống cái cần chút lòng thành v…v….!”

La Tố đã bắt đầu hối hận việc cùng bọn Hải Nhân Tư tới căn tin ăn cơm, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đang tranh chấp, La Tố không để ý hai người,
chọn một phần cơm và salad rau trộn, khẩu vị cậu khá nhẹ, bởi vì trời
sinh đã thích động vật nên cậu rất ít khi ăn thịt.

“Đến đây!
Milan vừa gửi tin bảo bọn họ đã tới!” Hải Nhân Tư hưng phấn ngẩn đầu,
nhìn xung quanh, phía sau, cả căn tin oanh động, cơ hồ tất cả thú nhân
giống đực đều kích động nhìn về phía cửa vào căn tin, tiếng kêu sợ hãi
không ngừng vang lên.

“Trời ạ, hôm nay ngọn gió nào thổi, giống cái cư nhiên cùng nhau tới căn tin ăn cơm?”

“Giống đực theo sau bọn họ là ai a? Bộ dáng có chút quen mắt….. A, tôi nhớ rồi, là tên Milan may mắn có được kim đản thú!”

“Từ từ, người cầm đầu cư nhiên là Ngải Lộ! Hoa khôi học viện 1, úc! Mình hôm nay quả thực rất may mắn!”

Động tác cầm thìa của La Tố có chút cương cứng, Ngải Lộ, nếu cậu nhớ không
lầm đây là tên của đứa em rất ghét cậu, tuy có thể là trùng tên, bất quá vừa là giống cái lại là hồn thú, còn kêu là Ngải Lộ thì chỉ có mỗi đứa
em của cơ thể này.

La Tố đứng lên, cậu không muốn chạm mặt với
Ngải Lộ, tuy không phải sợ hãi gì, bất quá trực giác bảo cậu, nếu gặp
mặt nhất định sẽ làm hỏng bét mọi chuyện.

“Hải Nhân Tư, Phân Địch, thật xin lỗi, tôi có chút không khỏe, phải về kí túc xá.” La Tố quyết định nói nhanh.

“Cậu không sao chứ, bạn thân?” Hải Nhân Tư có chút lo lắng hỏi.

Ngay lúc này, Milan từ xa xa cũng thấy bọn La Tố, giống cái hắn theo đuổi
hôm nay rốt cuộc cũng đáp ứng lời hẹn của cậu, tuy vẫn mang theo một đám giống cái khác, bất quá cậu cũng thực cao hứng, vì thế lúc thấy bọ La
Tố, Milan liền hét to: “Hải Nhân Tư, Ngải Tố, Phân Địch! Mình ở bên
này!”

Giờ phút này, ánh mắt của La Tố cùng Ngải Lộ không hẹn mà
gặp, Ngải Lộ vẫn giống như lần đầu tiên cậu gặp, tóc bạc, mắt bạc, cho
dù không nói gì, chỉ đứng đó cũng hệt như một tụ quang thể, làm người ta căn bản không thể dời tầm mắt.

Ngải Lộ nhìn thấy La Tố đầu tiên
là khẽ nhíu mày, tiếp đó dường như nghĩ ra ý gì đó thú vị mà khẽ mỉm
cười, trước mặt mọi người, từng bước tiêu sái tới trước mặt La Tố, sau
đó dừng lại ở một khoảng cách rất gần, nhoẻn miệng cười: “Đã lâu không
thấy, anh hai.”

Gì cơ? ! ! Hải Nhân Tư, Phân Địch, Milan còn có
tất cả thú nhân trong căn tin không thể tin mà trừng mắt nhìn La Tố,
thiệt hay giả a? Giống đực của học viện á thú này cư nhiên là anh hai
của hoa khôi Ngải Lộ? ! Anh trai Ngải Lộ không phải thủ tịch học viện 2
Ngải Địch sao? Bọn họ nghe lầm hay thế giới này là ảo giác?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN