Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 971: Báo ứng của cô ta
Với tửu lượng của cô, hoàn toàn không đến lượt Trịnh Chi Nguyên ra tay, chỉ vài lượt mời rượu là cô say mèm rồi.
Lâm Du cảm thấy cà3ng lúc càng nặng đầu, mí mắt cũng càng lúc càng nặng trĩu.
Cô cố gắng đứng dậy: “Ngại quá, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát.” Trịn2h Chi Nguyên đưa chân ngăn cản cô: “Ấy, khoan đã, khoan đã, đồ ăn còn chưa ăn mà cố định đi đầu?” Ông ta kéo Lâm Du ngồi xuống, không cho 5cô đi, sợ cô lén lút gọi người nhà đến giúp.
“Cô uống rượu rồi, không ăn chút gì là không được đầu, như vậy sẽ đau dạ dày đấy.
Nào, tôm hùm này ngon lắm, cô nếm thử xem.” Lâm Du ngơ ngác, sau khi bị ông ta ấn ngồi xuống, đầu óc xoay vài vòng cũng vẫn mơ hồ: “T0ôi…
tôi muốn vào nhà vệ sinh, tôi…
tôi muốn gọi điện cho chồng tôi, bảo…
anh ấy đến đón…” Lúc này, Lâm Tiêu lập tức chế nhạo: “Phó đạo diễn Lâm định khoe tình yêu trước mặt đám FA chúng tôi sao?” Lâm Du mờ mịt quay đầu lại nhìn cô ta.
Lâm Tiêu đang nói gì vậy? Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén, hùng hổ dọa người: “Phó đạo diễn Lâm làm thế là không được đâu.
Ra ngoài xã giao uống rượu là để gặp gỡ bạn bè.
Gì mà bạn với thù chứ, cả bàn chúng ta, nói là bạn cũng không phải, nói là kẻ thù thì hơi quá.
Là thù hay bạn thì trong lòng mọi người đều tự có tính toán, cô cần gì ngồi đây định nghĩa vớ vẩn?” Lâm Tiểu bị chặn họng, bèn liên tục huých Quý Đường dưới gầm bàn.
Quý Đường là kẻ già đời, đã từng thấy biết bao cảnh anh lừa tôi gạt kiểu này.
Ông ta cười, bắt đầu áp dụng chiều quanh co: “Chủ nhiệm Trương, sang năm đài truyền hình còn tổ chức chương trình này không? Năm đầu tiên tổ chức chủ yếu là lấy kinh nghiệm.
Nếu sang năm chúng ta lại tổ chức nữa, đảm bảo sẽ tốt hơn năm nay.
Cô hở tí là mang chồng ra nói, vậy là có ý gì? Chẳng lẽ không coi chúng tôi là bạn, mà xem chúng tôi là kẻ thù” Lâm Du ngây người, không nhận ra Lâm Tiêu đang có ý thêu dệt.
Trên bàn còn có hai lãnh đạo trong đời.
Người đến là khách, dù biết rõ bọn họ đang cố ý gây sự thì cũng chỉ có thể giữ im lặng.
Nếu không thì sẽ vừa đắc tội với Quý Đường, vừa đắc tội với nhóm đại gia quảng cáo nữa.
Mạc Tang không ngại sinh sự, vừa ăn vừa nói: “Cô ấy uống đến mức mơ màng rồi, cô có nói gì thì cô ấy cũng không hiểu đâu.
Là thù hay bạn thì trong lòng mọi người đều tự có tính toán, cô cần gì ngồi đây định nghĩa vớ vẩn?” Lâm Tiểu bị chặn họng, bèn liên tục huých Quý Đường dưới gầm bàn.
Quý Đường là kẻ già đời, đã từng thấy biết bao cảnh anh lừa tôi gạt kiểu này.
Ông ta cười, bắt đầu áp dụng chiều quanh co: “Chủ nhiệm Trương, sang năm đài truyền hình còn tổ chức chương trình này không? Năm đầu tiên tổ chức chủ yếu là lấy kinh nghiệm.
Nếu sang năm chúng ta lại tổ chức nữa, đảm bảo sẽ tốt hơn năm nay.
Quả nhiên, chiêu này rất hiệu quả, những vị lãnh đạo trong đài đều bị đề tài này thu hút.
“Sang năm phải làm, đương nhiên phải làm.
Có điều có thể sẽ rút ngắn thời gian lại, nửa năm dài quá, rút ngắn còn hai tháng là đẹp.
Nền kinh tế bây giờ là nền kinh tế mì ăn liền, đánh nhanh thắng nhanh mới là tốt nhất.” Quý Đường gật đầu, nịnh nọt giơ ngón cái lên: “Chủ nhiệm Trương đúng là có tầm nhìn xa, thật ra tôi cũng nghĩ thế.
Năm nay tôi cảm thấy phút cuối mọi người đều mệt, gu thẩm mỹ của khán giả cũng tê liệt.”
Bên kia đã bắt đầu bàn về chuyên mục sang năm.
Còn bên này, Lâm Du uống lẫn lộn rượu và bia, sức ngấm của cồn vừa mạnh vừa nhanh.
Đột nhiên, cô không chịu nổi nữa, nằm sấp xuống bàn, đầu đập mạnh vào bàn “rầm” một cái.
Thấy thế, Phan Khả Vân vội vàng đỡ Lâm Du: “Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi đỡ cô ấy đi nghỉ một lát.” Tuyệt đối không thể để Trịnh Chi Nguyên giành trước.
Đám lãnh đạo ngu xuẩn trong đài dám để vợ của Cố Đông Quân say khướt trên bàn tiệc, không nghĩ tới hậu quả khi Cố Đông Quân tức giận sao? Đám lãnh đạo đang tán gẫu hăng say với Quý Đường, Mạc Tang cũng tỏ thái độ mặc kệ.
Bọn họ nhìn thấy Phan Khả Vận ân cần đỡ Lâm Du dậy cũng không xía vào, tiếp tục trò chuyện.
Phan Khả Vân nhanh chóng đỡ Lâm Du rời khỏi chỗ thị phi này.
“Cô dẫn tôi đi đâu đấy?” Lâm Du hơi hé mắt, ý thức vẫn rõ ràng, có điều tay chân đã không nghe lời sai bảo.
Phan Khả Vân nhỏ giọng nói: “ Tôi đỡ cô đến đại sảnh ngồi đợi anh Đồng Quân đến đón.
Lát nữa, nếu có ai kéo cô vào phòng, cô tuyệt đối không được đi, nghe thấy chưa?” Lâm Du mơ màng gật đầu: “Ừ.” Phan Khả Vận thở dài, nhớ đến Tiểu Nguyệt Lượng, nhớ đến anh Đông Quân.
Cô ta nghĩ, không thể để Lâm Du có chuyện gì được.
Đúng lúc này, đột nhiên trước mặt cô ta xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Dương Liễu Nhi ba chân bốn cẳng chạy tới, trên mặt còn mang ý cười vui vẻ.
“Khả Vận, rốt cuộc em cũng thông suốt rồi, biết nắm lấy cơ hội tốt như vậy.”
“Mau, em dìu cô ta vào phòng đi.
Đây là thẻ phòng.” “Chị họ…” Tim Phan Khả Vận đập thình thịch, nói chuyện cũng lắp bắp: “Cô ấy…
cô ấy…
còn tỉnh đó.” Dương Liễu Nhi càng cười tùy ý hơn: “Còn tỉnh càng tốt, để cô ta biết mình đã phản bội Cố Đông Quân thế nào.”
Phan Khả Vận: “…” Lúc cả hai đang nói chuyện, Trịnh Chi Nguyên từ bên trong bước ra.
Nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Dương Liễu Nhi, ông ta lập tức kéo Lâm Du ra khỏi tay Phan Khả Vận, bế ngang cô lên.
“Khoan đã!” Phan Khả Vận níu lấy cánh tay Lâm Du, nhìn Dương Liễu Nhi bằng ánh mắt khẩn cầu: “Chị họ, cô ấy là vợ của anh Đông Quân.
Chị bôi nhọ danh dự của cô ấy, không sợ cũng bôi nhọ cả danh tiếng của anh Đông Quân sao? Anh Đông Quân sẽ bị người trong giới cười đến rụng răng mất.
Chị phải hiểu rõ điều này!”.
Sắc mặt Dương Liễu Nhi lạnh lùng, giọng điệu hờ hững: “Thế nào, em nghe lời chị thế này đấy à?” Phan Khả Vận sửng sốt, nới lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay Lâm Du, nhưng vẫn nắm lấy như cũ: “Chị họ, chị bình tĩnh chút đi, hãy suy nghĩ thật kĩ.
Chị chỉ muốn anh Đông Quân hồi tâm chuyển ý đúng không? Nhưng chị làm vậy, anh Đông Quân sẽ chỉ càng hận chị thêm thôi.” Dương Liễu Nhi điềm nhiên đứng đó.
Thật ra, Cố Đông Quân có hồi tâm chuyển ý hay không không quan trọng.
Giờ phút này, cô ta chỉ muốn để Lâm Du biết kết cục của việc cướp người yêu người khác, đặc biệt là cướp người yêu của Dương Liễu Nhi thì sẽ có kết cục thế nào.
“Rốt cuộc em có buông tay hay không?” Dương Liễu Nhi lộ vẻ giận dữ, cảnh cáo và chất vấn Phan Khả Vận: “Cuối cùng thì em đứng về phe nào? Em muốn nhà họ Phan trắng tay thật à?” Phan Khả Vận: “…” “Gần đây công ty của ba em bắt đầu thanh lí rồi phải không? Không bao lâu nữa sẽ chính thức phá sản đúng không? Em tưởng em vẫn là thiên kim đại tiểu thư như trước à? Phượng hoàng gặp nạn thì còn thua cả gà, em muốn trải qua cuộc sống như thế sao?” Phan Khả Vận khổ sở giằng co, hai tay hơi run rẩy.
Lúc này, trong sảnh tiệc vang lên tiếng cười đùa.
Có thể nghe rõ mồn một tiếng cười nói và tiếng cụng ly bên trong qua cánh cửa khép hờ.
“Khả Vân, em vẫn luôn rất nghe lời chị.
Mấy năm nay, em trưởng thành rồi, có chính kiến rồi, nên không ngoan ngoãn nghe lời chị nữa, phải không?…
Chị từng hại em khi nào chưa? Chuyện của chị em đều biết hết.
Chị hết lòng hết dạ với em, em còn có thành kiến với chị?…
Em là người biết rõ Lâm Du đã cướp Đông Quân từ tay chị thế nào.
Hiện giờ những chuyện chị làm đáng là gì so với việc cô ta cướp người yêu của chị năm đó chứ?” “Đây là báo ứng của cô ta!” Dương Liễu Nhi rít lên bằng giọng nói trầm khàn pha lẫn nỗi oán hận tột cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!