Lấy Chồng Quyền Thế - Chương 983: Anh thà ở một mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Lấy Chồng Quyền Thế


Chương 983: Anh thà ở một mình


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Lâm Thiển quen biết anh ta, anh ta đang bôn ba trên con đường xem mắt.

Hai năm trôi qua, anh ta vẫn còn vui vẻ quên lối3 về trên con đường xem mắt, đúng là khiến người ta khó hiểu.

“Anh còn trẻ, không muốn bị gia đình ràng buộc.” “…” Ngoài 2trợn mắt ra thì có thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đáp lại anh ta.

“Cũng chính vì ba mẹ anh cứ giục anh đi xem mắ5t, giục anh mau mau kết hôn, chứ thật ra anh không vội.

“Đúng thế.” “Thế em định khi nào về? Hay là đợi Cố Thành Kiêu đến tìm em? Vài ngày nữa anh ta mới tới tìm em thì sao?”

“Thấy em thiếu tự tin kiểu này, còn tình thú gì nữa? Cưới một cô vợ hễ cãi nhau là bỏ nhà ra đi, nói thật, anh thà ở một mình còn hơn.”

“…” Lâm Thiển nghe chiều hướng hơi sai sai, bèn giải thích cho mình, “Đâu phải em bỏ nhà ra đi, em chỉ là…

chỉ là…

tạm thời không muốn về nhà mà thôi.

Cuộc sống đã vất vả thế rồi, không tìm được một người tri kỷ có th4ể trò chuyện, thể chẳng phải quá tủi thân cho mình hay sao? Không phải ai cũng may mắn, thoắt cái đã tìm được một nửa của mình, du0yên phận của anh vẫn chưa tới thôi.” “Ái chà, không ngờ anh còn tin vào duyên phận kiểu đó, chẳng lẽ không phải mượn cớ sao?” “Em biết là được rồi, đừng vạch trần anh chứ.

Một mình tiêu diêu tự tại, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.

Thêm một người là thêm một ý kiến, còn phải chiều ý lẫn nhau, chỉ nghĩ thôi đã thấy phiền rồi.” “Đâu phải chỉ có phiền phức, cũng có vui vẻ mà.” Triệu Húc Nghiêu lắc đầu, “Thôi đi, em nhìn em với chồng mình đi, tình cảm của hai người đủ tốt không? Không có mâu thuẫn như thường à?” “…

Trên đời này làm gì có cặp vợ chồng nào không cãi nhau? Thi thoảng cãi nhau, bỏ nhà ra đi gì đó cũng là một kiểu tình thú.”

“Vậy à?”

Hơn nữa, em không phải loại người không nói lý lẽ, chuyện này không phải lỗi của em.” “Chắc chắn Cố Thành Kiêu cũng sẽ không cho rằng đây là lỗi của anh ta.

Điều này chứng tỏ quan điểm của hai người bất đồng, mà bất đồng quan điểm thì không nên miễn cưỡng ở cùng nhau sẽ tốt hơn.” Lâm Thiển nghiêm mặt trừng anh ta: “Anh nói gì thế hả?” Triệu Húc Nghiêu lại chắp tay xin tha: “Đổi chủ đề, đổi chủ đề, ăn cơm đi.” Lâm Thiển nhíu mày, mặt mày cau có.

Từ trước tới giờ cô không nghĩ cô và Cố Thành Kiêu có vấn đề về quan niệm sống.

Những năm qua, họ thấu hiểu lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, đậu có vấn đề gì.

Nhưng, Cố Thành Kiêu không phải kiểu người nói chuyện không hợp là bỏ cô ở ven đường, cô cũng không phải kiểu người vừa nổi giận là không chịu lên xe nhà mình.

Điều này chứng tỏ quan điểm của hai người bất đồng, mà bất đồng quan điểm thì không nên miễn cưỡng ở cùng nhau sẽ tốt hơn.” Lâm Thiển nghiêm mặt trừng anh ta: “Anh nói gì thế hả?” Triệu Húc Nghiêu lại chắp tay xin tha: “Đổi chủ đề, đổi chủ đề, ăn cơm đi.” Lâm Thiển nhíu mày, mặt mày cau có.

Từ trước tới giờ cô không nghĩ cô và Cố Thành Kiêu có vấn đề về quan niệm sống.

Những năm qua, họ thấu hiểu lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, đậu có vấn đề gì.

Nhưng, Cố Thành Kiêu không phải kiểu người nói chuyện không hợp là bỏ cô ở ven đường, cô cũng không phải kiểu người vừa nổi giận là không chịu lên xe nhà mình.

Nhìn vẻ mặt cau có của Lâm Thiển, Triệu Húc Nghiêu thở dài: “Ôi, nhìn dáng vẻ bây giờ của em là anh cảm thấy anh duy trì tình trạng độc thân là lựa chọn chính xác, không muốn tạo phiền phức thêm cho bản thân mình.” “…” Vậy mà Lâm Thiển nghẹn họng không phản bác được, “Vốn định giới thiệu một cô cho anh làm quen, nếu anh đã thích độc thân, thể thì bỏ đi vậy…” “Ơ, đừng bỏ, tuyệt đối đừng bỏ.” Triệu Húc Nghiêu ngắt lời, “Anh muốn làm quen, anh muốn làm quen, mau giới thiệu cho anh đi!” Lâm Thiển khinh khỉnh nhìn anh ta, “Không phải anh không muốn tạm biệt cuộc sống độc thân à?” “Ha ha, anh rất hưởng thụ cuộc sống độc thân, nhưng chuyện này không đụng chạm tới chuyện anh quen được cô em mới.

Anh vẫn luôn muốn kết hôn, sau này nghe người nhà sắp xếp rồi kết hôn với một cô gái không quen biết thì thà bây giờ anh xem mắt nhiều hơn, lỡ đầu gặp được một nửa của mình thì sao? Nhanh lên nhanh lên, hay là tối nay đi, em hẹn cô nàng đó đến gặp mặt nhé.”

Lâm Thiển tỏ vẻ chê bai, “Anh dẹp ý nghĩ đó đi.

Em sẽ không hai chị em của mình đâu.

Anh vốn không có ý xây dựng một cuộc sống ổn định.” “Gặp đúng người thì sẽ có ý xây dựng cuộc sống ổn định thôi.

Anh thì ít mà tốt, nhưng anh cũng phải làm quen nhiều cô chứ, làm quen thử cũng đâu mất miếng thịt nào.” “Ôi, bà chủ Lâm, xin em đó được không, chỉ gặp mặt thôi mà, có ấn tượng tốt thì thêm wechat, dù sau này có thành hay không thì có thêm một người bạn như anh cũng đâu thiệt thòi gì, em nói xem đúng không?” “Chị à, bà Cổ, cậu Thiển?” Lâm Thiển giật mình, “Sao anh biết biệt danh ngày xưa của em?” “Nghe Giang Nhất Phàm nói đó, nghe nói cậu Thiển là nhân vật hộ mưa gọi gió của năm đó.” “…” Lâm Thiển không dám nhớ lại chuyện cũ, mặt đỏ lên, “Giang Nhất Phàm đúng là lắm mồm, chuyện này mà cũng nói với anh.” “Ha ha ha, thì đó, cậu ta còn nói với anh rằng em là cô gái đầu tiên cậu ta chủ động tỏ tình, cũng là cô gái đầu tiên nhẫn tâm từ chối cậu ta, cho nên cậu ta ấn tượng sâu sắc.” Nhớ tới Giang Nhất Phàm, nhớ tới thời học sinh của mình, nhớ tới “Cậu Thiển”, Lâm Thiển có cảm giác như đó đều là chuyện của kiếp trước.

Đó cũng là thời thanh xuân một đi không trở lại của cô.

Nhớ lại lúc cô vừa tròn hai mươi đã vô duyên vô cớ bị Cố Thành Kiêu dán mác “bà Cố”, trải qua đủ biển cổ, chỉ riêng quan hệ mẹ chồng nàng dâu là cô chịu được.

Thể gia vọng tộc như nhà họ Cổ là trung tâm của sự quyền quý.

Một cô gái yếu đuối như cô lúc nào cũng phải đối mặt với tình cảnh khó xử ở nơi cao lạnh giá.

Vì Cố Thành Kiêu, cô bước từng bước đi tới ngày hôm nay.

Nhưng Cố Thành Kiêu lại vì một câu tức giận của cô mà bỏ cô nơi ven đường dưới trời nắng như đổ lửa.

Nhiều năm qua, chẳng lẽ anh không biết cô là người khẩu xà tâm Phật ư? Lâm Thiển càng nghĩ càng sầu, giây trước còn đang tưởng nhớ thanh xuân, giây sau đã nghĩ tới tên vô lương tâm Cố Thành Kiêu kia.

Mãi đến giờ phút này, cô mới phát hiện, người đàn ông bá đạo vô lương tâm ấy đã sớm dung hòa vào cuộc đời cô.

Mọi thứ trong cuộc sống của cô đều là anh, tất cả những suy nghĩ và nỗi nhớ nhung của cô đều là anh.

Nghĩ tới điều này, Lâm Thiển uể oải chống cằm, đã quên mất chuyện giới thiệu cô em gái cho Triệu Húc Nghiêu quen biết từ lâu.

Cùng lúc đó, tại Thành Để, nghe Trương Khai báo cáo xong, Cố Thành Kiêu tức muốn bùng nổ.

“Cái gì? Cậu nói cô ấy đi với một người đàn ông?”

Tiếng chất vấn như tiếng sấm rền, ngay cả bên ngoài thư phòng cũng nghe thấy đinh tai nhức óc.

Trương Khai sợ hãi run lẩy bẩy, “Tôi…

tôi…

tôi không có ý đó, ý tôi là cô chủ lên một chiếc xe, người lái là đàn ông.” “Thế chẳng phải đều cùng một ý sao?” Cố Thành Kiêu nghiêm nghị chất vấn.

Trương Khai cúi đầu không dám hé hé, nhưng trong lòng lại đang kêu oan cho mình, là cùng một ý ư? Hai câu nói khác nhau nhiều lắm đấy! Dưới nhà, Diệp Thiến Như cau mày nhìn lên lầu, “Vợ chồng trẻ cãi nhau? Sao thế, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN