Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 103: Sau này cứ đi theo anh
ghim trong tay rơi ra, đau nhức vô cùng.
“Cô làm gì vậy hả, đừng có gây chuyện nữa!”
Kỷ Tiểu Hải bực bội, nhưng nếu anh ta càng che chở Kiểu Tâm Duy thì Tôn Dụng Tuyển sẽ càng làm lớn chuyện hơn. Tay chân cô ta hết đánh lại đá anh ta.
“Kiều Tâm Duy, cô quỳ xuống xin lỗi tôi, quỳ xuống mau!”
Giọng nói khàn đặc của Tôn Dung Tuyên vang khắp phòng truyền dịch, khiến mọi người hốt hoảng. Kiều Tâm Duy muốn phản kháng nhưng cơ thể không cho phép cô làm điều đó, mọi chuyện xảy ra bất ngờ. Nếu không nhờ sự che chở của Kỷ Tiểu Hải, chỉ sợ người bị đánh và đạp chính là cô đây.
Lúc đó Giang Hạo vừa về đến, anh nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng truyền dịch. Ba chữ “Kiều Tâm Duy” khiến từng tế bào trong người anh đều sối lên, anh xách đồ ăn ba chân bốn cẳng chạy vào.
“Dừng lại!” Giang Hạo hét lên, nhìn thấy cổ vợ đang bệnh của mình nằm sõng soài trên sàn nhà mặc cho người khác ăn hiếp, làm sao anh có thể cho phép được.
Phòng truyền dịch bỗng lặng ngắt như tờ, Giang Hạo đẩy ra đám đông đang đứng trước mặt Kiều Tâm Duy. Anh kéo cánh tay bị thương của cô, chầm chậm đỡ cô dậy: “Không sao chứ?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu, cô cảm thấy rối bời. Lúc Tôn Dung Tuyên kiêu ngạo và điên cuồng, cô cũng không hề hoảng hốt, nhưng khi thấy Giang Hạo, cô lại trở nên bối rối vô cùng, chưa có giây phút nào cổ muốn trốn đi như khoảnh khắc này.
Nếu Giang Hạo biết chuyện này, thì anh có hiểu lầm hay không, những chuyện như thế này thì có giải thích hay không cũng như nhau cả.
Giang Hạo ốm Kiều Tâm Duy, sau đó quay lại căm tức nhìn Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên. Hai người này trông rất quen, chẳng phải cặp vợ chồng trẻ đánh nhau ở cửa hàng hôm đó à? Thì ra họ chính là bạn trai cũ và bạn thân đã từng phản bội Kiều Tâm Duy, hèn chi hành động hôm đó của Kiều Tâm Duy lại kì lạ như vậy!
Sự cao quý và uy nghiêm của Giang Hạo khiến Tôn Dung Tuyên kinh ngạc. Tuy nhiên, cô ta không bị dọa sợ: “Anh là ai, anh lấy cớ gì mà nhúng tay vào chuyện của chúng tôi? Đừng có xen vào chuyện của người khác”
“Tôi là chồng của cô ấy. Cô nói thử xem tôi có tư cách không?!”
Tôn Dung Tuyến cạn lời, cô ta giật mình nhìn Kiều Tâm Duy một chút, sau đó quay sang Kỷ Tiểu Hải.
Giang Hạo oán giận chất vấn: “Cô nói ai là kẻ thứ ba, cô nói ai quyến rũ chồng cô, cô nói ai phải quỳ xuống?!”
Tôn Dung Tuyền lùi lại hai bước, thua ngay ở khí thế, cô ta kéo kéo ống tay áo của Kỳ Tiểu Hải để xin giúp đỡ, nhưng Kỷ Tiểu Hải vẫn không hề quan tâm.
“Anh, hai người…” Ánh mắt sắc bén của Giang Hạo nhìn chằm chằm hai người: “Tôi không quan tâm mâu thuẫn của hai vợ chồng các người là gì, nhưng nếu muốn đụng tới vợ tôi thì tôi không đồng ý. Thứ nhất, tối ở chung với cô ấy mỗi ngày, cô ấy không thể phân thân đi quyến rũ chồng người khác được. Thứ hai, cô ấy tốt bụng và vị tha, chắc chắn sẽ không làm những chuyện thiếu đạo đức như thế. Cuối cùng, mời vợ chồng hai người nghe cho rõ đây…” Giang Hạo chỉ vào bọn họ, sau đó nhấn mạnh từng chữ: “Hôn nhân bất hạnh là do hai người, đừng có đổ lỗi cho người khác, một cuộc hôn nhân bắt đầu mờ ám, thì kết quả chắc chắn sẽ không nhận được trái ngọt”
Vốn Tôn Dung Tuyền đã đuối lý, bây giờ cô ta cũng không dám nói nhiều, chỉ âm thầm nghĩ: Sao Kiểu Tâm Duy lại tốt số như vậy, sau khi chia tay với Kỷ Tiểu Hải thì lại gặp được một người chồng còn tốt hơn Tiểu Hải rất nhiều. Ông trời thật không công bằng, tại sao những gì tốt đẹp đểu đưa cho cô ta hết vậy?
Đám đông đang hóng chuyện xung quanh nhao nhao gật đầu đồng ý với lời của Giang Hạo. Một người phụ nữ không phân rõ đúng sai khó mà nhận được sự đồng cảm của mọi người.
Kỷ Tiểu Hải đứng ra nói: “Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của tôi. Mẹ bảo tôi đến đón cô, tôi chỉ tình cờ gặp Tâm Duy”
“Gọi Tâm Duy, Tâm Duy thân thiết thế cơ à, anh không quên được cô ta thì cứ nói thẳng đi!” Tôn Dung Tuyên không cãi lại lời Giang Hạo được nên đổi sang chửi bới Kỷ Tiểu Hải.
Kỷ Tiểu Hải đã chết lặng rồi, anh ta cười gằn, nói: “Không phải tôi không quên cô ấy được, mà là tôi không yêu cô nổi!” Anh quay lại cúi đầu với hai vợ chồng Giang Hạo: “Rất xin lỗi” Nói rồi, anh bước nhanh ra ngoài, mặc kệ bóng lưng thể lương của vợ mình.
Tôn Dung Tuyên phát điên gào lên: “Kỷ Tiểu Hải, anh đứng lại cho tôi, đứng lại…” Cổ họng khàn đặc của cô ta đã đến cực hạn, nên giờ còn lại chỉ là những tiếng nghẹn ngào, cô ta trở thành một bà điên trong mắt mọi người.
Lúc đó, một người mặc áo blouse trắng vội vã đi từ ngoài vào. Ông ấy không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa thấy Giang Hạo đã đi thẳng tới nói: “Ôi trời Thủ trưởng Giang, đúng là cậu rồi. Xin lỗi xin lỗi, bệnh của bà Giang có năng không?”
Giang Hạo quan sát người mới tới, đúng là giám đốc bệnh viện. Anh cảm thấy không vui, chắc chắn là mẹ gọi đến, đành lạnh nhạt nói: “Giám đốc Thẩm, cô ấy bị nặng hay không sao ông lại hỏi tối?”
“Ha ha, đúng đúng đúng, khám bệnh là nhiệm vụ của tôi…” Đi đến gần ông mới nhận ra hình như vừa có chuyện gì ở đây, khi thấy mu bàn tay chảy máu của Kiều Tâm Duy, ông ta thốt lên: “Chuyện gì thế này?”
Giang Hạo cầm tay Kiểu Tâm Duy trả lời: “Không có gì, đổi chỗ rồi giúp cô ấy xử lý một chút”
“Hầy, được được được” Giám đốc Thẩm tự dẫn đường: “Đi theo tôi”
Tôn Dung Tuyên ngây ngốc đứng yên tại chỗ, mọi người xung quanh đang nhìn cô ta với ánh mắt lạ lùng. Cô ta biết mình đã mất bình tĩnh, nhưng tính cách của cô ta vốn là không thể nhẫn nhịn được.
– – Không phải tôi không quên cô ấy được, mà là tôi không yêu cô nổi.
Câu nói của Kỷ Tiểu Hải như một mũi tên tẩm độc bắn xuyên tim, vì người đàn ông đó, cô ta đã phản bội người bạn thân nhất của mình. Sau khi mất đi tình bạn, mất đi công việc, mất đi chính bản thân mình, thậm chí còn mất đi cả đứa con chưa chào đời, cuối cùng chỉ đổi lại một câu như thế.
Trước khi bị Kiều Tâm Duy phát hiện, họ đã từng hạnh phúc biết bao.
Giang Hạo nói rất đúng, một cuộc hôn nhân bắt đầu mờ ám, thì kết quả chắc chắn sẽ không nhận được trái ngọt. Giây phút này, cô ta mới hiểu được, cuộc hôn nhân bình thản như nước sẽ không bao giờ kích thích bằng những ngày tháng yêu đương vụng trộm. Tình cảm của họ chẳng qua chỉ là sự hào hứng tạm thời trong lúc ngoại tình mà thôi.
Nghĩ đến điều đó, cô ta khóc lớn hơn, cuống họng không thể phát ra tiếng nào, ú ớ khóc như một kẻ bị câm.
“Tiểu Hải, đừng bỏ em, đừng đi, chờ em với…” Cô ú ớ gào lên, vừa khóc vừa chạy ra ngoài tìm Kỷ Tiểu Hải.
Kiều Tâm Duy được Giang Hạo bế lên, cô nhìn góc mặt của Giang Hạo, thấy anh tỏ vẻ khó chịu, đến nỗi giám đốc Thẩm cũng không dám nói nhiều, trên đường đi mọi người đều lặng thinh.
Giám đốc Thẩm dẫn họ đến văn phòng của mình, Kiều Tâm Duy ngồi trên ghế xoay mát xa cao cấp của giám đốc, cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
“Thủ trưởng Giang, sao đến đây mà không báo trước với tôi một tiếng?”
“Bệnh vặt thôi, không cần phải thế” Giang Hạo lạnh nhạt trả lời, anh không muốn lợi dụng chức vị của mình để nhận được ưu tiên: “Mẹ tôi gọi điện cho ông?”
“Không phải, kết quả khám sức khỏe của ba mẹ cậu đã có, mọi chỉ số đều bình thường. Mẹ cậu chỉ thuận miệng nói hai vợ chồng cậu đến bệnh viện truyền dịch thôi.”
Giang Hạo phẩy phẩy tay, mất kiên nhẫn nói: “Giám đốc Thẩm, ông ra ngoài đi, vợ chồng tôi có chuyện riêng muốn nói với nhau một lúc”
“Được, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi”
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người, không biết là do sợ hãi hay vì nước biển mà cơ thể Kiều Tâm Duy rét căm căm.
Giang Hạo vòng hai tay trước ngực đứng đối diện cô, từ trên cao nhìn xuống gương mặt cô. Anh cúi đầu nhìn cô, chất vấn: “Bạn trai cũ và bạn thân cũ?”
Cô gật đầu, cằm đụng vào xương quai xanh, cúi thấp đến mức có thể nhìn thấy giày của anh.
“Sao lại ồn ào thế?”
“Tôn Dung Tuyên cũng đến đây truyền nước biển, Kỷ Tiểu Hải đến đón cô ta, nên bọn em tình cờ gặp nhau. Tôn Dung Tuyên hiểu lầm Kỷ Tiểu Hải dẫn em đến đây, sau đó cô ta nổi điên lên”
“Vậy là em mặc kệ cho cô ta đánh chửi em?”
Mũi Kiều Tâm Duy cay cay, cô cảm thấy tủi thân muốn chết: “Đầu em choáng váng, nghẹt mũi, đau nhức cả người, em làm gì có sức để gây chuyện với cô ta. Với lại, em không làm chuyện đó như cô ta đâu”
“Đây không phải vấn đề có làm hay không, nếu anh tới chậm thêm một chút, nói không chừng em cũng sẽ bị đánh rồi. Kỷ Tiểu Hải yếu như vậy, chắc chắn không bảo vệ được em”
Kiều Tâm Duy càng cúi gằm mặt, lưng cô cong cong: “Chỉ cần anh không hiểu lầm là được rồi.”
“Ngẩng đầu lên” Giang Hạo bỗng nhiên nắm cánh tay cô: “Em không làm sai thì sao phải ăn nói khép nép chứ, em không làm sai thì tại sao phải chịu đựng sự mắng chửi của người khác? Là họ phản bội em trước, tại sao em phải quỳ xuống nhận lỗi với họ?! Em nhu nhược tới vậy à?”
Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn anh, mắt có dấy lên sự nghi ngờ, nhưng cũng chứa chan nỗi sung sướng: “Em sợ anh giận, anh không hiểu lầm em đúng không?” Cô rất lo lắng: “Em không có quan hệ gì với Kỷ Tiểu Hải hết, thật đấy, em có thể lấy mạng mình ra thế”
“Anh không hiểu lầm, anh chỉ tức giận. Em đường đường là vợ của Thủ trưởng nhưng lại bị ức hiếp đến nhường này, hiểu không?!” Anh không hề quan tâm đến tên Kỷ Tiểu Hải kia.
Nghe thấy thế, tâm trạng của Kiều Tâm Duy mới bình thường trở lại. Cô hết cười lại khóc: “Anh không hiểu lầm là tốt rồi.”
Giang Hảo ngồi xổm xuống, lòng bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước trên má cô: “Đừng khóc, sau này cứ đi theo anh, huấn luyện là sở trường mạnh nhất của anh, anh không bắt em tập võ nhưng ít nhất cũng phải biết mấy chiếu tự vệ khi gặp chuyện”
“Được.”
Nếu biết bài huấn luyện địa ngục của anh, có lẽ, cô sẽ không đồng ý một cách dứt khoát như vậy.
Giang Hạo dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô. Bảy năm, một khoảng thời gian không ngắn chút nào, bảy năm đẹp nhất của một người con gái để đổi lấy sự phản bội. Anh có thể cảm nhận được nỗi đau của cô.
“Sau này nếu gặp họ, em không được ra tay quá nhẹ, họ là loại người ức hiếp kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, em càng mạnh mẽ thì họ sẽ không dám ức hiếp em, hiểu không?”
“Hiểu rồi.”
Giang Hạo thở dài, rồi đổi chủ đề: “Lúc nãy anh gọi điện cho ba em, sáng mai hai chúng ta sẽ đến chúc Tết ba mẹ em. Anh không nhắc tới chuyện em bị sốt, tránh cho họ lo lắng”
“Trông em ngốc thật” Anh liếc yếu có một cái, sau đó đứng dậy lấy hộp đựng đồ ăn. Anh không nói gì thêm, chỉ đút từng thìa vào miệng cô: “Đừng nói chuyện, mau ăn đi!”
Kiều Tâm Duy phồng má lên nhai cơm, may quá, anh đã sắp xếp mọi chuyện xong cả rồi, cô không cần phải quan tâm điều gì nữa.
Đêm đó, ở nhà họ Giang, Lâm Thái Ấm đã chuẩn bị xong hết mọi thứ. Trên bàn ngập tràn các món ăn, trong bếp còn hấp một nồi củi sủi cảo, chỉ cần đợi hai vợ chồng về nhà thì có thể bày lên bàn ăn. Nghĩ lại, Giang Hạo đã không ăn Tết cùng họ năm năm rồi. Năm nay rốt cuộc có thể quây quần bên nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, hi vọng giao thừa năm sau có thể thêm một thằng cu nữa.
Mặc dù bà rất không ưng Kiều Tâm Duy, nhưng tóm lại đó vẫn là con dâu của mình. May mà con bé là một cô gái trong sạch, không mang theo trách nhiệm gì nặng nề. Giang Hạo nói đúng, nhà họ Giang bọn họ, hôn nhân không cần phải dính dáng đến chính trị, dù dính một chút cũng không nên.
“Lão gia, đêm nay uống vài chén với con trai không?”
Giang Chí Trung nhướng mày, ông đã kiêng rượu nhiều năm, nhưng hôm nay chắc chắn phải uống vài hớp: “Vậy thì lấy bình Mao Đài ra đi, nhân tiện, bà lấy thêm hai bình để Giang Hạo gửi tặng bố vợ, chúng ta không thể mất lễ nghĩa được”
“Đúng rồi, hôm nay có vẻ tâm trạng của ông tốt nhỉ?” “Ngày nào mà tâm trạng của tôi không tốt chứ, đúng là cũng khá tốt”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!