Quân Hôn Chớp Nhoáng - Chương 479: Lần đầu gặp ba mẹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Quân Hôn Chớp Nhoáng


Chương 479: Lần đầu gặp ba mẹ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu Dương bên cạnh quan tâm hỏi: “Chị làm sao thế? Em thấy mấy hôm nay chị cứ như người mất hồn vậy”

Hạ Chí thở dài nói: “Mấy hôm trước đi dạo trên phố tình cờ gặp được ba mẹ của Chu Hạo Lâm, đã hẹn ngày mai đến nhà anh ấy ăn cơm nên chị hơi sợ” Điện thoại vẫn đang reo, cô không giải thích nhiều nữa mà bẩm nghe máy: “Hạ Chí, tối nay anh có tiệc xã giao, không qua đón em được”

“Vâng, em ở ngoài ăn gì đó rồi về nhà” Đã rất lâu rồi cô không nấu cơm vì không có lòng dạ làm việc đó, cho nên hiện giờ bình thường đều ăn bên ngoài

“Em không2trách anh chứ?”

“Đương nhiên là không rồi” “Ha ha, biết là em quan tâm anh nhất rồi, đợi anh dự tiệc xong qua tìm em?” “Đừng, tiệc xong thì về nhà đi, đi qua đi lại một người lắm” “Em quan tâm anh vậy sao? Vậy được, đỡ cho em lo lắng, ngày mai mười giờ anh sẽ đến đón em Em có thể ngủ nướng thêm”

Nhắc tới ngày mai Hạ Chí tự dưng lại căng thẳng: “Vâng”

Gọi điện thoại nói mấy câu đơn giản rồi cúp máy Trương Thanh rướn người qua nói: “Tiểu Chí, lần đầu gặp cha mẹ chồng tương lai đúng không? Đừng căng thẳng như vậy, tranh việc đi vào bếp phụ là được, sẽ không bắt em7giúp thật đầu, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm”

Nói đến kinh nghiệm Trần Bắc Đình cũng có một đống lời muốn nói: “Này, mẹ chồng và con dâu là kẻ thù trời sinh, nói sao thì cũng không thân như ruột ra được May là anh chị không ở cùng với ba mẹ chồng Ngẫu nhiên họ đến ở chơi vài ngày đã làm đầu chị đau hết cả lên Hạ Chí, chị nói em biết, nhất định đừng thể hiện em mạnh hơn cậu ấy ở trước mặt mẹ cậu ấy, nếu không sau này chỉ có em chịu khổ”

Lưu Dương cười nói: “Chị cũng có rất nhiều kinh nghiệm đấy!”

“Còn không phải sao? Lần đầu đến nhà anh ấy, anh ấy9gắp cho tôi một cọng rau xanh, quay đầu lại mẹ anh ấy nói anh ấy chiều tối quá sẽ làm tôi hư Tôi muốn ngất luôn! Lúc tôi ở cữ, vốn đã nói là thuê người chăm, mẹ anh ấy nói cần gì phải phí tiền như thế, để bà ấy đến chăm tôi ở cữ Kết quả thì hay rồi, buổi tối bà ấy ngủ như heo chẳng lo cái gì Ba bữa cơm cũng không nấu được món gì ngon cho tôi Bản thân chịu tội mà còn không thể nói Mẹ tôi muốn đến chăm mấy hôm thì bị bà ấy vội vàng đuối về, nói một mình bà có thể chăm sóc được Con khỉ ấy! Bây giờ5nhớ lại mấy cái này tôi vẫn muốn chửi thề”

Trần Bắc Đình kể chuyện mình ở chung với mẹ chồng, nói một hơi hết cả buổi không ngơi nghỉ, đúng lúc có cái cớ để chị kể lể, blah blah nói cả mớ chuyện Trương Thanh và Lưu Dương vừa nghe vừa cười

Cũng may đề tài thay đổi, Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm Mọi người đều cho rằng cô lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu sau này, thật ra không phải, cô vẫn chưa nghĩ xa đến vậy Chẳng qua là cô nghi ngờ có phải bản thân thật sự muốn tiếp tục với Chu Hạo Lâm hay không thôi Thứ bảy, Chu Hạo Lâm đến đón Hạ Chí về nhà3anh, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi canh gà Hạ Chí rất nhạy với mùi thức ăn, trong canh gà còn cho thêm đương quy, gà hầm đương quy, một món đồ bổ cần tốn rất nhiều công sức Ông Chu nhiệt tình ra ngoài đón, ông cười nói: “Cuối cùng cũng tới rồi, ba và mẹ con đợi cả buổi sáng đấy”

Bà Chu cười tươi đi ra từ trong bếp, nhìn thấy Hạ Chí thì nói: “Hạ Chí, tự nhiên đi cháu, cứ xem như nhà mình Hạo Lâm, con tiếp đãi Hạ Chí nhé” Chu Hạo Lâm cợt nhả: “Không thành vấn đề”

Hạ Chí vẫn mang theo quà Cô tặng bà Chu một chiếc khăn lụa, mẹ cô và Trần Bắc Đình đều nói loại khăn lụa này dùng tốt nên cô mua một chiếc Quà tặng ông Chu là một chiếc cà vạt, mua cùng một cửa hàng với khăn lụa Ông bà Chu đều rất vui, Chu Hạo Lâm thầm đắc ý, bạn gái mình chọn tốt hơn so với mấy cô gái đi xem mắt kia nhiều, hiểu chuyện, biết chăm sóc lại còn hiếu thảo nữa “Hai đứa ra ghế sofa ngồi đi, mẹ còn đang nấu ăn” “Dì ơi, để cháu phụ dì” Hạ Chí xắn tay áo, cũng đã rất lâu cô chưa nấu ăn rồi, nên hơi ngứa tay

“Không cần không cần, cháu ngồi chơi là được rồi” Ông Chu nói: “Hạ Chí, cháu không cần phụ đâu Bà ấy nấu nướng không thích người khác nhúng tay vào, kệ bà ấy đi” Hạ Chí ngượng ngùng nói: “Vậy thôi ạ”

Chu Hạo Lâm kéo cô vào phòng mình, anh ở một mình bên ngoài nên cũng rất ít khi về nhà, nhưng phòng của anh vẫn luôn được mẹ anh quét dọn Bên trong có một cửa sổ lớn, sáng sủa sạch sẽ, không dính một hạt bụi Vách tường quét sơn thân thiện với môi trường màu xanh nhạt, trên tường có dán tờ giấy nhỏ, cũng có dấu vết vẽ nguệch ngoạc, trên cửa tủ quần áo dán poster SLAMDUNK, một bên là Rukawa Kaede, một bên là Hanamichi Sakuragi Trên giá sách phần lớn đều là truyện tranh, đa số là manga Nhật Bản, còn có rất nhiều mô hình Transformers và một số nhân vật nam trong phim hoạt hình

Đây là phòng của con trai, là một căn phòng rất có cá tính “Ở đây chứa đựng toàn bộ thời thơ ấu và thiếu niên của anh, thế nào?” “Quả nhiên rất nam tính, em trai em cũng thích nhất là mấy nhân vật nam này”

“Vậy sao? Lần sau anh sẽ tặng cậu ấy một ít, anh giữ lại cũng phí, trong thùng còn cất nhiều lắm” Hạ Chí im lặng, không biết trả lời thế nào, thật lâu sau cô mới chuyển đề tài: “Hiện giờ bao lâu anh mới về nhà một lần?” Chu Hạo Lâm nhún vai đáp: “Bình thường không về ở, cũng chỉ có tối giao thừa mới ở lại một đêm Công việc của anh hay có tiệc xã giao nên sẽ về rất khuya, ở nhà sẽ ảnh hưởng ba mẹ nghỉ ngơi Anh cũng không chịu nổi họ lại nhải, ở một mình dễ chịu hơn, cũng quen rồi”

“Anh nên ở nhà với họ nhiều hơn”

Chu Hạo Lâm đột nhiên ôm lấy eo cô từ phía sau, từ cằm mình lên vai cô và xúc động nói: “Ừ, sau này anh với em cùng về, sẽ về thường xuyên Họ rất thích em”

Hạ Chí không động đậy, cô vẫn chưa quen với hành động thân mật này, cả người cô đều cứng đờ ra “Em mua quà lúc nào vậy? Sao lại không nói với anh một tiếng?”

“Tối hôm qua đó Em ăn cơm xong rảnh rỗi nên đến trung tâm thương mại, thấy hợp nên mua luôn Lần đầu tiên em đến đây, đi tay không đâu có được”

“Em thật hiểu chuyện, ba mẹ anh chắc chắn là vui vẻ hết cỡ”

“Chỉ là món quà nhỏ thôi mà”

“Quan trọng là tấm lòng Anh chưa bao giờ mua quà tặng họ, mẹ anh thường nói anh không có lương tâm” Hạ Chí cười và nói: “Hay là chúng ta ra ngoài đi, ở mãi trong phòng không phải phép chút nào Ba anh còn ở ngoài phòng khách một mình kìa”

“Được, đi thôi”

Chu Hạo Lâm kéo Hạ Chí ra ngoài, thăm phòng anh xong còn dẫn cô đi xem chung quanh Nhà anh rất lớn và nhiều phòng, cái nào anh cũng giới thiệu Tham quan xong cũng sắp đến giờ ăn cơm Bà Chu đã nấu xong một bàn đồ ăn Ông Chu cố ý mang rượu vang đỏ quý giá ra và hỏi: “Buổi chiều hai đứa có bận gì không?” Hạ Chí lắc đầu đáp: “Không có ạ” Ông Chu: “Vậy thì được, nào nào, đừng làm ba mất hứng, hai đứa uống cùng ba đi Bình thường mẹ con đều không cho ba uống” Chu Hạo Lâm nói: “Được, vậy hôm nay con uống với ba” Ông Chu nói: “Hạ Chí biết uống không? Cũng uống một chút nhé?” Không đợi Hạ Chí mở miệng, Chu Hạo Lâm đã nói: “Ba rót một chút đi, cô ấy có thể uống nhưng không uống được nhiều Mẹ, mẹ cũng uống một chút nhé Rượu vang đỏ tốt cho nhan sắc, giữ gìn da dẻ căng mịn, lưu lại tuổi xuân” Bà Chu cười không ngậm được miệng: “Dẫu sao cũng là người có vợ nhỉ, miệng cũng ngọt hẳn Được, vậy uống một ít” Hạ Chí cảm nhận được một cách sâu sắc rằng ông bà Chu đều là người rất hiền hòa Hôm nay là lần đầu tiên cô đến nhưng họ đều không hỏi công việc và hoàn cảnh gia đình cổ, chỉ nói những chuyện gia đình thường ngày, không hề làm cô căng thẳng chút nào

Cô vẫn luôn cảm thấy Chu Hạo Lâm là một người đàn ông cực kỳ đúng mực Cách nói năng và làm việc của anh trước nay đều không làm người khác khó xử Hôm nay đến nhà gặp được ba mẹ anh thì cô cũng hiểu được

Cuối cùng ông Chu uống nhiều quá nên buộc phải nhận thua: “Ôi chà, ba không nổi nữa, con trai, ba uống không lại con rồi”

Chu Hạo Lâm và bà Chu cùng dìu ông Chu vào phòng ngủ, lúc đi ra bà Chu nói: “Hạo Lâm,mẹ thấy con cũng uống cũng nhiều rồi Hạ Chí cũng vậy, mặt đỏ như vậy, ăn xong thì về phòng ngủ trưa đi”

“Dì ơi, cháu không say, cháu uống rượu là mặt sẽ đỏ lên ngay, để con đi rửa bát” Nói xong Hạ Chí chủ động bưng bát đũa đi vào nhà bếp

Bà Chu đương nhiên không cho cô rửa nhưng cô rất kiên quyết, cuối cùng Chu Hạo Lâm cùng rửa bát với cô

“Em căng thẳng gì vậy? Chỉ ngủ trưa thôi mà” Chu Hạo Lâm vừa xả nước vừa cười trêu cô: “Em sợ anh ăn em sao? Ban ngày ban mặt, anh muốn cũng không thể Phòng anh và phòng ba mẹ sát vách nhau, tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy” Mặt Hạ Chí càng đỏ hơn, cô lảng tránh: “Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ cảm thấy không phụ nấu ăn được thì cũng nên phụ rửa bát mới được Mẹ anh đã vất vả như vậy rồi” “Ha ha ha, cũng đúng vậy rửa bát xong có ngủ trưa không?”

“Ừm”

Chu Hạo Lâm vẫn cười mãi, dường như khóe miệng không thể khép lại được Rửa bát và dọn dẹp xong, ông Chu đã ngủ say rồi, bà Chu cũng chuẩn bị đi ngủ trưa Bà Chu là người bất kể ra sao cũng phải ngủ trưa, cuộc sống rất có quy luật Hạ Chí cũng không có lý do kéo dài nữa, hoang mang rối rắm bị Chu Hạo Lâm dẫn vào phòng Cửa phòng vừa đóng, Chu Hạo Lâm kề sát lại, đè cô vào sau cánh cửa, mượn rượu làm càn, anh ôm chặt lấy khuôn mặt cô mà hôn Hạ Chí hơi đẩy ra, Chu Hạo Lâm lại càng vội vàng hơn, tiếng hít thở càng lúc càng nặng Dần dần, tay của anh cũng bắt đầu không đúng đắn, vuốt cổ áo của cô, muốn cởi nút áo cô ra “Không” Hạ Chí túm chặt cổ áo mình, thể hiện thái độ từ chối

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN