Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu - Chương 5: Bị Bắt Gặp Tại Goldest
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu


Chương 5: Bị Bắt Gặp Tại Goldest


Trung tâm thương mại Goldest.

Đây là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Z do Âu Gia làm chủ tịch hội đồng quản trị, nắm hết tất cả các cổ phần bên trong đây. Có rất nhiều những thương gia giàu có khác muốn đầu tư vào trong Goldest này nhưng đều không được, bởi vì Âu Dương Vũ Thần quản lí rất chặt chẽ và không bao giờ để lộ cổ phần ra bên ngoài.

Bà Hạ Linh cùng Uyển Đình bước vào bên trong, khí thế thật sự như muốn chèn ép hết những người giàu có còn lại. Đi theo sau là năm sáu tên vệ sĩ đô con mặc bộ vest đen, khuôn mặt được che lấp bởi một cặp kính dày cộm to đùng. Ở đây ít nhiều gì thì nhân viên cũng nhận ra bà là Âu lão phu nhân còn Uyển Đình là thiếu phu nhân.

– Mẹ, con thật sự không cần mua gì đâu. _ Uyển Đình quơ tay không muốn bà tốn tiền mua đồ hay mỹ phẩm cho mình. Hiện tại cô có kinh doanh một cửa hàng thời trang nhưng không cho một ai biết hết, tiền hàng tháng kiếm lời được cô có thể tự mua cho mình.

– Nhất định phải mua, con cứ coi như là quà mẹ tặng cho con dâu không chả được sao? _ Bà vuốt ve mái tóc cô rồi cười ôn nhu, nụ cười này thật làm cô xao xuyến. Bà cười lên trông thật hiền lành, dẫu biết mẹ cô là Gia Trân Trân nhưng cô không có được tình yêu này.

Từ nhỏ, Cố Hạch và Gia Trân Trân tối ngày chỉ đi công tác, cắm đầu cắm cổ vào Cố Thị, còn cô thì như không khí.

Vì vậy từ đó tới giờ cô ít khi cảm nhận được tình mẫu tử phụ tử trong chính ngôi nhà của mình. Đến bây giờ khi mẹ chồng đối xử tối như vậy, cô cảm giác thật hạnh phúc nhưng lạ lẫm.

– Con đều nghe theo mẹ. _ Uyển Đình gật đầu đồng ý, hiếm khi có dịp bà tới thăm cô như hôm nay, còn đi mua đồ nữa, nên bà dẫu nói sao cô vẫn nghe.

Ba chồng cô là Âu Dương Lãnh Hiên sau khi quyết định giao mọi thứ cho Vũ Thần âm thầm lui về an dưỡng tuổi già thì ông luôn cùng bà đi mọi nơi trên thế giới, cô thật ghen tị mà.

– Bộ trang sức này thật đẹp, theo mẹ nhớ thì Âu Gia của ta mới ra đó. Con thích không? Mẹ mua cho con nhé.

Bà Hạ Linh dừng trước một cửa hàng trang sức của Âu Gia, vừa ý nhìn được bộ trang sức mới ra kia, đã liền muốn mua cho cô rồi. Cô có hơi lơ đãng lời nói của bà, ánh mắt nhìn chăm chăm qua phía khu mua sắm đối diện kia.

– Uyển Đình, con thích không? _ Mãi không thấy cô trả lời, bà mới ngước mắt lên nhìn thì thấy cô bị phân tâm.

Ánh mắt của Uyển Đình nhìn qua bên phía đối diện, Hạ Linh cũng từ đó mà nhìn theo thì phát hiện ra. Âu Dương Vũ Thần con trai bà đang cặp kè với một diễn viên hạng B, còn tình tứ dắt nhau đi mua sắm bên kia nữa sao?

Trình Hạ Linh cảm nhận được cả cơ thể của người bên cạnh run lên, bà lia nhìn qua thì thấy cô đang cố nhịn cho nước mắt vào bên trong. Con trai thì không ra thể thống gì, để con dâu bà phải đau khổ như vậy? Được rồi đó.

– Đi qua đó với mẹ, chuyện này không thể để yên được. _ Cơn giận được chọc lên tới đỉnh điểm, bà nắm tay cô định cùng cô qua tới bên đó làm rõ chuyện.

– Mẹ, con xin người đừng làm vậy. Để về nhà nói chuyện sau được không?

Cố Uyển Đình một mực giữ tay bà lại, sớm đã quen với tình cảnh như vậy rồi nhưng mà không hiểu sao, tim cô vẫn đau như thế, nước mắt vẫn rơi.

Nhìn cô đau lòng mà khóc như vậy, bà cũng có chút không nỡ, đành nèn tức giận vào trong rồi quay gót nắm tay con dâu lên xe đi về. Trên xe, bà luôn liên tục vỗ lưng rồi khuyên bảo cô.

– Uyển Đình con đừng buồn, con trai mẹ như vậy, mẹ chắc chắn sẽ trừng phạt được nó. Sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa đâu. Miệng của Trình Hạ Linh liên tục nói, bà đây là đang muốn phát hỏa lên rồi đây.

– Mẹ thương con, mẹ bỏ qua cho anh Vũ Thần lần này có được không? _ Cô nước mắt giàn giụa, nắm tay xin bà.

– Được, được rồi. _ Nhìn cô như vậy bà rất xót xa, vốn biết con trai mình đào hoa không chịu yên phận. Nhưng bà cũng không thể ngờ được anh lại có những hành vi như ngày hôm nay.

Gật đầu cảm ơn bà một cái, Cố Uyển Đình quay sang phía cửa sổ xe, ánh mắt nhìn về phía xa xăm vô định.

Chỉ có bao nhiêu đây thôi, bà làm sao biết được Vũ Thần còn ngang tàn để Hạ Phi Phi về nhà, coi cô như người làm. Sở dĩ cô không muốn nói ra, vì nghĩ có lẽ anh đang hiểu lầm cô cái chuyện gì đó. Cô không cho bà làm ra lẽ mọi chuyện ở đó, là để giữ thể diện cho chính bản thân anh mà thôi.

Một người luôn hi sinh làm nhiều điều tốt cho người kia, trong khi người kia thì liên tục làm mình đau buồn, như vậy liệu có đáng?

Đối với chúng ta thì không đáng.

Với Uyển Đình, câu trả lời là đáng.

– ———-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN