Thanh Ti
Chương 26
Sau khi đến hội trường thể thao, Vũ Văn Tuần hướng nhân viên quản lý đưa ra thẻ chứng minh, sau đó mới mang Thanh Ti tiến vào trung tâm hội trường.
Hắn đến phòng điều khiển ở hậu trường chỉnh một chút ánh sáng, đem mấy cái đèn ở giữa sân khấu chữ T bật sáng lên hết, sau đó mới đưa Thanh Ti bước lên.
Thanh Ti vừa rồi bị khung cảnh to lớn bên trong hội trường làm cho kinh sợ, với cậu thì khái niệm hội trường vốn rất đơn giản dễ hiểu, Vũ Văn Tú tuy rằng cường điệu đến vạn người, nhưng cậu không nghĩ nơi có thể chứa được vạn người chính là rộng lớn như thế, lại nói đứng trên sân khấu sáng choang nhìn xuống phía dưới, loại cảm giác này càng khiến cho người ta không khỏi hoa mắt.
“Triển lãm trang phục của Kình Phong vào ngày mai sẽ được tổ chức tại đây, phần phía sau là chỗ của khán giả, còn nhân viên quản lý hội trường, phóng viên đưa tin từ các đài truyền hình, nhân viên quay camera sẽ tách ra đứng ở góc sân khấu gần vị trí phía trên, sân khấu chữ T tổng cộng chia làm bốn phần, đông tây nam bắc bốn phương đại diện cho xuân hạ thu đông, đèn sân khấu sẽ tùy theo sự biến hóa của phục sức mà đổi màu, trang phục nhà Tống chủ đạo được sắp xếp biểu diễn ở phía đông của sân khấu chữ T, Thanh Ti, đến lúc đó thứ mà cậu phải đối mặt không chỉ có ánh nhìn chăm chú của khán giả, còn có ngọn đèn sân khấu thủy tinh từ phía trên, ánh sáng lóe ra từ các máy camera, cùng với….”
A….
Thanh Ti trước mắt một trận vựng nhuyễn.
Hiện tại cậu ngay cả miêu bước mà A Tú dạy còn đi không được a, với tình thế này cậu là sao mà xoay sở nổi?
Nhìn thấy Thanh Ti tựa hồ có chút bất an, Vũ Văn Tuần liền nắm chặt tay cậu.
“Nếu tại hội trường này cho cậu chơi cổ cầm, cậu có khẩn trương như thế không?”
Đương nhiên là không, bình thường khi cậu đánh đàn rất nhanh sẽ chìm đắm vào cảm xúc của chính mình, bên cạnh có người hay không, thậm chí có bao nhiêu người đang nghe cậu căn bản sẽ không chú ý.
“Như vậy đi, cậu cứ xem sân khấu biễu diễn thời trang này là chỗ đánh đàn, không cần lo có bao nhiêu người đang xem, nhập vào cảm xúc của chính mình là tốt rồi.”
Nói là nói vậy thôi, chính là cậu không thể đi cái bước chân mèo kì lạ kia a.
“Mèo là loài động vật rất tao nhã, nên mọi người mới nắm bắt cảm giác bước đi của nó dùng trên sân khấu, cũng là vì phần tao nhã kia thôi, nhưng Thanh Ti à, với cậu thì không cần, dựa vào khí chất ôn ôn thanh nhã của cậu, chỉ đứng ở trên sân khấu cũng đã đủ tạo cho người ta cái cảm giác này rồi, cho nên cậu không cần đến miêu bước, cứ như bình thường cậu vẫn đi là được rồi.”
Nga, vậy thì đơn giản hơn, có ai lại không thể đi chứ?
Cảm giác được Vũ Văn Tuần nắm lấy lòng bàn tay của cậu, sau đó nhét một vật nhỏ cưng cứng vào giữa, Thanh Ti mở ra, trong lòng bàn tay là một viên đá cuội nhỏ nhẵn nhụi.
“Trước đây tôi cũng từng rất căng thẳng, chính là không thể lùi bước được, cho nên mỗi lần như vậy tôi đều đem hòn đá nhỏ này nắm chặt trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ nó có thể giúp tôi trấn định trở lại, cậu xem, có phải nó rất nhẵn không? Chính là lúc ban đầu, nó cũng có không ít góc cạnh.”
Vũ Văn Tuần đem bàn tay Thanh Ti một lần nữa khép lại, nhẹ nhàng nắm chặt, viên đá cuội quả nhiên đem đến cho cậu một cảm giác lành lạnh.
“Nếu ngày mai cậu vẫn còn khẩn trương, liền cầm theo nó, dù sao tay áo của trang phục cũng rất dài, sẽ chẳng ai chú ý đến, còn bây giờ, chúng ta bắt đầu được không?”
Uhm…
Thanh Ti theo Vũ Văn Tuần đi vào phòng trang phục ở mặt sau, Vũ Văn Tuần đưa cho cậu một bộ quần áo dùng để diễn tập, Thanh Ti đã lâu ngày không thấy loại y phục như vậy, nhìn kiểu của nó cùng với phục sức trước kia của mình có chút tương tự, không cần đến sự hỗ trợ của Vũ Văn Tuần, chỉ một lúc sau cậu liền dễ dàng vận nó trên người, bộ quần áo này gây cho cậu một cảm giác quen thuộc, khiến cậu đem tất cả khẩn trương bỏ lại ở phía sau.
Vũ Văn Tuần đưa Thanh Ti đến nơi tổ chức kì thật là muốn liếc nhìn bộ dáng mặc trang phục nhà Tống của cậu, tuy hắn biết rõ khí chất lịch sự tao nhã của Thanh Ti hoàn toàn thích hợp mặc trang phục này, nhưng, nếu cậu đứng trên sân khấu chữ T để lộ ra vẻ sợ hãi, Vũ Văn Tuần ngay lập tức sẽ đổi người khác.
Muốn trình diễn trên sân khấu quan trọng nhất là phải có lòng tin, Thanh Ti mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng với khí chất trên người cậu, cộng thêm ánh đèn thích hợp cũng đủ khiến cho người khác trong nháy mắt bị kinh diễm, có thể khéo léo dùng điểm này để bù đắp.
Lại nhìn đến vẻ mặt kinh hỉ khi nhận Tống trang của Thanh Ti, thậm chí không cần hắn hỗ trợ liền rất nhanh chóng đem quần áo xỏ vào người, cách mặc thuần thục này làm cho Vũ Văn Tuần vô cùng kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn cho rằng Thanh Ti tựa như một người thanh nhã tú lệ bước ra từ sách cổ, nhưng hiện tại xem ra Thanh Ti có lẽ không chỉ giống, mà căn bản chính là một tiểu tinh linh chạy từ thế giới cổ đại đến đây, ngay cả kiện phục y đơn giản này cũng đã đủ khoác lên người cậu một tầng cổ phong nhã vận.
Vậy, hắn phải làm thế nào mới có thể đem tiểu tinh linh viễn cổ này chiếm giữ dưới đôi tay của mình đây?
Viễn cổ: cổ xưa xa xôi
Vũ Văn Tuần đưa Thanh Ti lên trước sân khấu, đem mái tóc đang buộc lại phía sau của cậu xõa ra, giúp cậu sửa sang lại một chút: “Tôi bây giờ sẽ đi bật toàn bộ đèn lên, cậu đứng ở đây không nên cử động.”
Thanh Ti bản thân vẫn còn vui vẻ vì bộ trang phục đang mặc trên người, căn bản không chú ý đến lời nói của Vũ Văn Tuần, chính là chỉ tùy ý gật đầu thôi, cậu nghịch tay áo của bộ trang phục đang mặc, nghĩ thầm, vẫn là loại bố chất này mặc vào thoải mái nhất, không giống như quần bò bình thường cậu vẫn mặc, căng đến chật ních đùi, không dễ chịu chút nào….
Đúng rồi, Vũ Văn Tuần nói bộ quần áo này là phỏng theo hình dáng của trang phục thời xưa mà may lại, chả trách lại giống trang phục ở quê cậu như vậy?
A….
Một nguồn sáng chói mắt đột nhiên chiếu lên sân khấu chữ T, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Ti, người chưa hề chuẩn bị tâm lý kia giật mình ngẩng đầu, lúc này cả hội trường hiển nhiên một mảnh sáng lóa, sàn sân khấu dưới chân cậu trở nên bán trong suốt như pha lê, cảnh tượng từng đợt ánh sáng rực rỡ từ các ngọn đèn phản chiếu thành muôn vàn màu sắc thay nhau lướt qua thế nhưng khiến Thanh Ti chói mắt vô cùng, cậu nhìn xung quanh, vậy mà vẫn không thấy thân ảnh của Vũ Văn Tuần đâu
“Thanh Ti, việc cậu cần làm là ở trên đài này đi qua đi lại vài vòng, sau đó tùy ý bày ra vài cách tạo hình, ngày hôm qua A Tú có dạy cậu, cậu không cần để ý đến bất cứ ai, bất cứ chỗ nào, cậu là cậu, giống như cảm giác mỗi khi cậu tấu cầm khúc, đi vào chính thế giới của cậu.”
Thanh âm của Vũ Văn Tuần ở trước đài vang lên, Thanh Ti không biết bây giờ hắn đang ở bục điều khiển, xung quanh lại không có ai, đành gật nhẹ đầu.
“Tôi bây giờ đang ở bục điều khiển phía trước, Thanh Ti, cậu có nhìn thấy tôi không?”
Thanh Ti lắc đầu, bục điều khiển cách cậu quá xa, hơn nữa ánh sáng từ đèn sân khấu quá chói mắt khiến cậu căn bản không thể nhìn thấy Vũ Văn Tuần.
“Chính là tôi có thể nhìn thấy rõ cậu, Thanh Ti, cậu thật sự rất đẹp, tôi nghĩ dù là ai chỉ cần nhìn đến cậu liền có thể cảm nhận được mị lực từ trên người cậu…” –Vũ Văn Tuần đứng ở phòng điều khiển thì thào.
Dưới một tầng ánh sáng chói lóa, thân ảnh tinh tế thanh nhã kia chỉ lẳng lặng đứng đó, mái tóc dài buông xõa dưới ánh đèn tỏa ra mặc sắc mông lung tựa như hắc ngọc, một thân Tống trang thon dài tinh tế, nhẹ nhàng như gió, thứ khi chất cổ phong thanh lịch, phiêu vân lả lướt toát ra từ toàn thân Thanh Ti lúc này chẳng phải rất hợp với một bức tranh thủy mặc thanh thoát khinh linh sao.
Thanh thoát khinh linh: linh động nhẹ nhàng mà thanh thoát
Mặc sắc: màu của mực, tức là đen bóng
Vũ Văn Tuần phát hiện số trang sức vốn định cho Lâm Tuyết Huệ sử dụng đều không cần dùng đến, Thanh Ti không cần trang sức, bởi vì mặc kệ là loại trang sức nào đi nữa cũng không đủ khơi dậy nét thanh nhã phiêu dật của cậu, Vũ Văn Tuần tin tưởng ánh mắt của chính mình, Thanh Ti đã dấy lên niềm tin trong hắn, cậu chỉ cần ở trên sân khấu nhẹ nhàng đứng như thế, cũng sẽ dễ dàng khiến cho mọi người lâm vào khuynh đảo.
Trong tâm lại ẩn ẩn một tia hối ý, có lẽ hắn không nên thuận theo ý của mọi người, cho phép Thanh Ti tham gia vào lần biểu diễn này, hắn có cảm giác Thanh Ti sẽ vì vậy mà ngày càng cách xa hắn, xa đến mức hắn không cách nào nắm giữ cậu được nữa.
Thanh Ti theo lời Vũ Văn Tuần nói bắt đầu đi lại trên sân khấu, kì thật chính là đi bộ từ trước ra sau, rồi tùy tiện bày ra một dáng đứng nào đó, đi được vài vòng, cậu nghe thanh âm hồn hậu trầm ấm Vũ Văn Tuần hỏi: “Có vui không?”
Thanh Ti dùng sức gật đầu, cậu chưa từng vui vẻ như vậy, cảm giác do y phục trên người mang lại khiến cậu như lập tức quay về với nơi ở quen thuộc trước kia, nếu có thể cậu thậm chí muốn khinh vũ một khúc, trong tay nắm hòn đá cuội của Vũ Văn Tuần cho cậu, mọi khẩn trương sớm đã tan thành mây khói.
“Ngày mai sẽ có rất nhiều người đến xem cậu biểu diễn, bất quá không cần khẩn trương lo lắng, tôi vẫn sẽ ngồi dưới sân khấu động viên tinh thần cho cậu, cho dù cậu không thấy tôi….”
Thanh âm từ microphone truyền đến khi nghe ra có chút thâm trầm, Thanh Ti kinh ngạc nhìn về phía phòng điều khiển, đáng tiếc lại là một mảnh mông lung, không trông thấy rõ lắm.
Vũ Văn Tuần mất hứng sao? Rõ ràng hắn vừa rồi còn thực vui vẻ hướng dẫn mình mà.
Chính là người đang chìm trong vui sướng cũng không muốn nghĩ nhiều, cậu trên sân khấu đi đi lại lại, cho đến khi Vũ Văn Tuần đến gặp cậu.
“Chúng ta về thôi.”
Vũ Văn Tuần giúp Thanh Ti thay đổi lại trang phục bình thường, rời hội trường, lúc ra cửa, bọn họ gặp thoáng qua một vài người mặc đồng phục lao động, trong đó có người liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Thanh Ti nhanh mắt, chỉ cảm thấy người nọ tựa hồ đã gặp qua nơi nào đó, nhưng trong nhất thời lại không thể nghĩ ra.
Đêm đó Vũ Văn Tuần cũng không cùng Thanh Ti ngủ chung giường, hắn nói là vì muốn Thanh Ti có thể nghỉ ngơi trọn vẹn, điều này làm cho cậu vốn đã quen có hơi ấm người khác kề bên cảm thấy rất không thoải mái, trằn trọc loay hoay mãi mới có thể tiến vào mộng đẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!