Đại Bát Hầu
Chương 58
Sáng sớm hôm sau, một giọt sương sớm nhỏ từ vách đá lên trên mặt khỉ đá. Hắn bừng tỉnh, ngồi dậy.
Lúc này mưa đã tạnh, ánh nắng chan hòa, không khí vô cùng tươi mát. Mặt đất vẫn còn đọng lại những vũng nước lớn nhỏ. Mấy con chim sẻ đáp xuống trước bãi đất trống, mổ mổ lên mặt đất, tựa như đang tìm kiếm đám giun ngoi lên sau trận mưa.
Dụi dụi mắt, khỉ đá ngáp một cái, lại đứng lên bẻ bẻ hông, hít sâu mấy cái, rồi khom người nhặt lên Hành Vân côn, đi vào trong động.
Trong đại sảnh Kim Hà động, trên bàn đá còn ngổn ngang mấy bình rượu, rất bừa bộn.
Lăng Vân Tử gục đầu trên bàn đá, miệng lẩm bẩm nói mớ. Ngọc Đỉnh thì nằm thẳng cẳng trên mặt đất ngáy khò khò.
Xem bộ dáng, hẳn hôm qua hai người này uống rất nhiều.
Một bên, Dương Thiền gần như chìm trong đống sách, rương và bình lọ. Nàng ngồi xếp bằng, chăm chú đọc cuốn sách trên tay, đôi mắt luôn sáng ngời cũng hiện đầy tơ máu, hơi híp lại, tựa như rất mệt mỏi, nhưng cố để không ngủ.
– Dậy rồi sao?
Nàng cũng không ngẩng đầu, chỉ thuận miệng hỏi.
– Ừ.
– Ta chuẩn bị phòng cho các ngươi, kết quả là chẳng ai dùng, lãng phí thời giờ của ta.
Khỉ đá cũng không đáp lời, mà đi qua khiêng đỡ một bên Lăng Vân Tử còn đang say lên, hỏi:
– Phòng ở đâu?
Dương Thiền giơ tay chỉ.
Theo hướng nàng chỉ, khỉ đá khiêng Lăng Vân Tử tới, ném lên chiếc giường đã được chuẩn bị sẵn, sau đó trở lại khiêng Ngọc Đỉnh.
Lần này không cần khỉ đá hỏi, Dương Thiền chỉ vào một gian phòng khác:
– Phòng của ông ta ở bên kia.
– Ừ.
Ứng tiếng, khỉ đá khiêng Ngọc Đỉnh tới phòng.
Dương Thiền lại nói:
– Bên trong phòng kia có y phục của ca ta, ngươi có thể cầm thay. Nhưng có lẽ hơi rộng.
Cúi đầu nhìn thoáng cái quần ướt sũng của mình, khỉ đá nói:
– Không cần, lát nữa là khô thôi.
– Tùy ngươi.
Theo tình huống trướt mắt, Lăng Vân Tử sợ là còn lâu mới tỉnh. Nâng Hành Vân côn, khỉ đá lại đi ra ngoài động.
– Chớ đi quá xa. Nơi này đông đảo môn phái, ngươi là yêu, ra khỏi địa giới Kim Hà động dễ xảy ra sự cố.
– Biết rồi.
– Cầm lấy.
Dương Thiền ném một tấm yêu bài đã chuẩn bị sẵn cho khỉ đá, nói:
– Nếu gặp người khác, cho người ta xem cái này. Nói ngươi là khách của Kim Hà động.
Yên lặng gật gật đầu, khỉ đá ra khỏi Kim Hà động.
Đi thẳng dọc theo đường núi, xuyên qua một rừng cây nhỏ tới giữa sườn núi, hắn tìm được một cái ao.
Một thác nước từ trên cao chảy nghiêng xuống, lại ở lưng chừng núi hình thành cái ao rộng chừng năm trượng này. Nước không ngừng tràn ra từ một bên mép đá chảy xuống chân núi.
Cái ao này trong suốt thấy đáy. Đứng ở trên bờ cũng có thể nhìn thấy rõ những con cá nhỏ bơi trong đó.
Cúi mình uống hai ngụm nước, khỉ đá thấy khoan khoái hơn hẳn, dứt khoát cởi quần áo ra giặt rồi phơi lên một nhánh cây, mình cũng nhảy vào đó vùng vẫy, thuận tiện rửa sạch nước bùn dính trên người từ hôm qua.
Bơi đã đời, hắn mới bò lên, đưa tay sờ thử quần áo.
– Gần khô rồi.
Nơi này núi cao gió mạnh, mới chốc lát mà quần áo đã chỉ còn hơi ẩm, nếu tiếp tục phơi một lát nữa hẳn sẽ khô cong.
Nghĩ nghĩ, hắn chỉ mặc vào một cái quần, để thân trên trần trụi rồi nằm trên tảng đá phơi nắng, tựa như là du sơn ngoạn thủy, rất thoải mái.
Nhắm mắt thiếp đi một thoáng, chợt hắn nghe đâu đó có âm thanh như tiếng người.
Chống tay xuống, hắn ngồi dậy, nghiêng tai lắng nghe. Là một đôi nam nữ, hai người đang cãi nhau.
Dù sao cũng rảnh rỗi, hắn khom khom thân thể, theo hướng âm thanh đi khẽ tới.
Chỉ thấy một nam một nữ đứng trong rừng cây. Nữ kia mặc một thân y phục màu lam, tóc đen dài thả xuống, dáng người phiêu dật. Nam thì cao lớn khôi ngô, một thân áo trắng.
Hai người này một trước một sau đứng ở cách đó không xa, đều đưa lưng về phía khỉ đá, cũng không thấy được mặt.
Nữ kia tựa như rất kích động, hét lên:
– Không phải đã nói cùng nhau tu tiên, làm địa tiên sao? Tại sao còn nói đi làm thiên quân (quân binh trên trời)?
– Ta đây không phải là đi thử một chút thôi sao. Chuyện tu tiên, nào có chỉ một đường là đến đích. Nếu có thể lên trời làm tướng cũng là một con đường. Mà đây không phải mới là thử, chắc gì đã được chứ?
– Ngươi nói láo! Bọn họ nói ngươi đã nhờ vả quan hệ trên Thiên Đình, lần này nhất định qua! Vì sao còn gạt ta, vì sao?
Nàng kia khóc lên như mưa.
– Muội… Bọn họ nói hươu nói vượn mà muội cũng tin?
– Vậy lần này tuyển chọn, ngươi có dám không đi không?
– Ta…
Người nam chậm rãi xoay người. Lúc này khỉ đá cũng thấy rõ khuôn mặt của người này. Mặt chữ quốc (国), mày kiếm mắt ưng, coi như tuấn tú. Chỉ thấy người này nhíu mày nói:
– Sao muội lại ngang ngạnh như vậy chứ?
Nàng kia gào lên:
– Nếu ngươi dám đi, ta sẽ nói với sư phụ rằng ngươi khinh bạc ta! Nói ra tất cả, cho ngươi mất sạch danh dự, xem thiên quân còn tuyển ngươi không!
– Ngươi… Nếu ngươi hủy tiền đồ của ta, dù thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi!
Nghe đến đó, khỉ đá cũng không muốn nghe tiếp nữa.
– Hắc, nữ tử đa tình hán tử phụ tâm a.
Dụi dụi mắt, hắn quay đầu bước đi.
Mấy việc này, hắn làm sao quản được?
Dọc theo đường cũ trở về cạnh cái ao, đã thấy đang có hai đạo đồ đang múc nước. Hai người vừa thấy khỉ đá liền sợ ngây người.
– Yêu… yêu hầu! Yêu hầu từ nơi nào đến!
Hai người kia thoạt nhìn cũng mới thành đạo đồ, một người nắm đòn gánh, một người giơ thùng nước lên, coi như là vũ khí đối mặt với khỉ đá. Chỉ là không biết đối phương sâu cạn thế nào, nên chết sống vẫn không chịu bước lên nửa bước.
Bốn cái chân run cầm cập, thoạt nhìn chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Nhưng khỉ đá thì chỉ coi như không thấy hai đạo đồ, đưa tay sờ sờ áo, còn chưa khô kiệt.
“Thôi, còn hơi ẩm ẩm, mặc vào là khô. Nơi thị phi, đừng ở lại lâu.”
Tuy không tu Ngộ giả đạo, nhưng đã đọc nhiều sách của Ngộ giả đạo, khỉ đá biết được đạo lý này.
Trước mặt hai đạo đồ run cầm cập, khỉ đá mặc lại áo vào.
Đợi khi buộc xong đai lưng, cầm lấy Hành Vân côn dựng bên cạnh, khỉ đá mới lấy yêu bài giơ ra cho hai đạo đồ xem.
– Ta là khách của Kim Hà động.
Hai đạo đồ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phệt xuống.
Cũng không quản hai đạo đồ bị dọa sợ hết khí lực kia, khỉ đá xoay người bước đi, dọc theo đường cũ trở lại Kim Hà động.
Lúc này đã là giữa trưa, vừa vào đại sảnh, hắn thấy chiếc bàn đá lộn xộn lúc sáng đã được dọn sạch sẽ. Trên bàn bày một đĩa trái cây lớn.
– Chuẩn bị cho ngươi đấy.
Dương Thiền thấy khỉ đá tiến vào thì nói.
Lúc này nàng đã không còn nghiên cứu sách, mà đang lau chùi cẩn thận từng cái rương, lại cất kỹ đám bình bình lọ lọ.
Nhìn thấy trái cây, khỉ đá than thở một câu:
– Có phải là biết lúc trước mình sai, nên đối với ta tốt thế này?
– Kim Hà Động, ta tính là một nửa chủ nhân. Lão đầu kia không hiểu đãi khách, ta làm thay thôi.
Dương Thiền thuận miệng đáp một câu, không để ý tới khỉ đá nữa.
Từ phòng Ngọc Đỉnh truyền ra tiếng ngáy như sấm, mà bên phòng Lăng Vân Tử lại là những tiếng nói mớ không rõ nghĩa.
– Hai người này… Xem tình hình vẫn chưa tỉnh nổi.
Khỉ đá bất đắc dĩ nói, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, cầm trái cây lên ăn, nhìn Dương Thiền bận bịu phía xa.
Từ khi tiến vào Kim Hà động không thấy nàng nghỉ tay, tinh lực thật tốt. Nhìn bộ dáng nàng như vậy, lại nghe được chuyện cũ Ngọc Đỉnh kể, khỉ đá đột nhiên cảm thấy mình nên xác định lại ấn tượng đối với Dương Thiền.
Hắn cũng chợt tò mò, thường ngày ở Tà Nguyệt Tam Tinh động rất ít người gặp nàng, là bận bịu gì nhỉ?
Luyện đan? Không có khả năng. Luyện khí? Càng không có khả năng.
Hai thứ này đều cần chỗ chuyên môn. Ở Tà Nguyệt Tam Tinh động không phải là không có, nhưng muốn sử dụng những chỗ này phải báo trước để chuẩn bị, mà chưa từng nghe nói nàng đi qua.
Chẳng lẽ giống như ta, không có việc gì thì du sơn ngoạn thủy khắp nơi cho hết thời gian sao? Đây không phải là việc nàng ta nên làm.
– Đợi đã…
Khỉ đá mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về Dương Thiền:
– Không phải là…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!