Đại Bát Hầu - Chương 80: Mâu thuẫn nội bộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Đại Bát Hầu


Chương 80: Mâu thuẫn nội bộ


Dịch: †Ares†

Biên: Spring_Bird

– Nói đi, vội vã tới tìm ta như vậy là vì sao?

Dương Thiền ngước mặt lên, cười nói.

Chuyển Hành Vân côn sang tay phải, khỉ đá giơ tay trái tới trước mặt Dương Thiền.

Lòng bàn tay trái của hắn có một hình xăm phức tạp giống như pháp trận.

Dương Thiền cúi đầu nhìn nhìn, nhăn mày nói:

– Lại hỏng rồi sao?

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống. Dương Thiền dùng một tay nắm cổ tay trái của khỉ đá, tay kia cầm một cây bút lông nét mảnh, chấm chút nước thuốc rồi cẩn thận vẽ lên lòng bàn tay kia.

– Vừa rồi ta cũng chưa dám ra tay giết chóc, bằng không từ ba gã tuần thiên tướng kia cũng có thể tiêu giảm không ít lệ khí, tu vi có thể tăng lên không ít.

– Con vượn trắng kia không phải có pháp trận phược linh (trói hồn) sao?

– Có thì có, nhưng đồ của hắn ta không dám tín nhiệm, nhỡ đến lúc đó không nhạy thì thảm rồi. Tạo ra hai du linh, chỉ một chút là Thái Thượng sẽ tìm đến nơi này.

Khỉ đá ngẩng đầu, nhìn dãy núi xa xa.

– Cũng không nhanh được như vậy đâu.

Dương Thiền cất bút đi, lại lấy hai viên đá cẩn thận mài, đoạn rắc một nhúm bột đá lên pháp trận trên lòng bàn tay khỉ đá:

– Đúng rồi, chuyện trên núi Côn Lôn tới giờ Thiên Đình mới biết.

Khỉ đá quay mặt, nhìn chăm chú Dương Thiền, hỏi:

– Xong thế nào?

– Còn thế nào nữa. Từ xưa đến giờ Thiên Đình họp không khác gì cái chợ. Thủy quân Thiên Hà chết một đám, hơn nữa hồn phách đều bị Lăng Vân Tử thu đi. Đương nhiên, bọn chúng không biết là Lăng Vân Tử, tưởng ngươi dùng thủ đoạn gì lấy đi rồi. Đối với tình huống này đương nhiên bọn chúng rất sốt ruột. Có điều trong lúc Thiên Bồng bẩm tấu có nhắc tới tên Na Tra.

Nói đến đây, Dương Thiền ngẩng đầu, cắn môi cười híp mắt nhìn khỉ đá.

– Sau đó thì sao?

Nàng bật cười, nói:

– Sau đó Na Tra phát tác ngay tại trận, cầm một xấp tấu chương lưu loát kể mười tám đời tổ tông của Thiên Bồng đến mấy lần. Việc xấu trong Thủy quân Thiên Hà cũng không thoát một cái, tư thế là muốn vạch tội Thiên Bồng.

– Na Tra này khá thật.

Khỉ đá không khỏi thở dài.

– Khá cái gì? Ta đoán là ca ca của ta giúp nó chuẩn bị. Tiếp sau đó thì Thiên Bồng chỉ trích Na Tra thả ta, Na Tra chỉ trích Thiên Bồng không làm tròn trách nhiệm. Cự Linh Thần xuất hiện lật lại chuyện cũ của Na Tra, tứ đại Thiên Vương chen lời mắng Cự Linh Thần, Cửu Diệu Tinh Quân quấy rối, Thái Bạch Kim Tinh kể khổ, Lý Thiên Vương làm người hòa giải, Ngọc Đế ngẩn người trên long ỷ. Cả đám đó đều quên ngươi… Ha ha ha ha. Có đôi khi ta nghĩ, một đám điên khùng như vậy dựa vào cái gì thống lĩnh tam giới lục đạo.

– Kết quả thế nào?

– Không có kết quả. Chiêu này gọi là “lợi dụng mâu thuẫn nội bộ thần tiên”. Thần tiên loạn, so với triều đình thế gian còn đáng sợ hơn. Chỉ cần Thiên Bồng không lấy được chứng cứ rõ ràng, Thiên Đình mãi mãi sẽ chẳng cho ra nổi kết quả gì. Ha ha, mấu chốt chuyện này là thủy quân Thiên Hà của hắn cũng không sạch sẽ, hơn nữa Ngọc Đế tạm thời cũng không nhìn ra ngươi có uy hiếp gì, mới lười quản chuyện một tiểu yêu vô danh. A, được rồi!

Dương Thiền đưa một luồng linh lực nhỏ không thể thấy vào trong pháp trận. Toàn bộ pháp trận tức thì như có sinh mạng.

Năm ngón tay khẽ nắm chặt, dùng sức xoa xoa một chút, lại nhìn nhìn, khỉ đá yên lặng gật gật đầu, thu tay lại.

– Đúng rồi.

Dương Thiền vừa cất hai viên đá, vừa nói:

– Ngươi sắp tới cảnh giới Luyện Thần chứ?

– Ừ, sắp tới rồi.

– Mấy ngày này tu hành chậm đi chút, ta còn thiếu hai loại tài liệu chưa tìm được. Luyện Thần là quá trình linh lực phóng ra ngoài hóa thật, linh lực của ngươi rất dồi dào, hơi không cẩn thận, có thể sẽ khiến rối loạn thần trí. Ta cũng cần phối chế chút dược vật cho ngươi, nếu không quá trình đột phá rất nguy hiểm.

– Ồ, đã biết. Vất vả cho cô.

Dương Thiền lắc lắc đầu, cười nói:

– Ta giúp ngươi là vì có hồi báo, cảm tạ cái gì chứ?

Khỉ đá cũng cười nhẹ.

Hai người trầm mặc một hồi, Dương Thiền hỏi:

– Ngươi định ở cùng đám này bao lâu?

– Không biết, cứ ở lại đây đã. Dù sao giờ đan dược áp chế lệ khí đã mất hiệu lực rồi, ta cũng cần giết chóc tiêu trừ lệ khí, bằng không hoặc là lâm vào bạo tẩu, hoặc là tu vi khó có thể tiến thêm.

Dương Thiền ngẩng đầu lên nghĩ một chút, thở dài:

– Như vậy cũng tốt. Xong rồi, ta phải đi trước, qua một thời gian ngắn nữa ta gom đủ tài liệu sẽ trở về tìm ngươi.

– Ừ.

Quay người lại, Dương Thiền lại hóa thành hình dạng của Tước Nhi, bay về phương xa.

Nhìn cái bóng xa dần, khỉ đá cười khổ một hồi.

Xóa hết dấu vết, quét dọn xong chiến trường, đoàn yêu quái gây án này lại bắt đầu thẳng tiến về đầm Ác Long. Chẳng qua tốc độ rất chậm, cả một buổi chiều còn đi chưa được hai mươi dặm đường. Lão Ngưu giận dữ một đường nói kháy, Sài Lang thì luôn âm trầm chẳng mở miệng.

Vào đêm, Lão Ngưu và Sài Lang còn muốn tiếp tục đi. Bạch Viên thấy có thành viên trong đoàn đã không chịu được, cãi nhau một hồi, cuối cùng dừng chân ở một căn nhà đất trên sườn một ngọn núi nhỏ.

Đây là một ngôi nhà bỏ hoang đã nhiều năm, xem tình hình hẳn là chỗ đặt chân của một hộ săn bắn khi lên núi. Hiện tại bốn vách tường nứt hở không nói, ngồi trong phòng ngẩng đầu còn trông thấy được trăng.

Nhưng dù là chỗ như thế, cũng khiến đám yêu quái hài lòng rồi.

Từ một góc độ khác mà nói, gọi cái đoàn đội này là đoàn đội yêu tinh gây án còn chưa chuẩn xác bằng gọi là phân đội Cái Bang. Chẳng qua phân đội này luôn bất đồng ý kiến mà thôi.

Tới khi trăng lên đến đỉnh đầu, trong căn phòng nhỏ chen chúc, năm con yêu quái cầm đầu lại bắt đầu cãi vã.

Từ trước tới giờ khỉ đá đều không tham dự loại chuyện này, chỉ ngồi dưới một gốc cây nhỏ bên ngoài ngẩn người.

Đám tiểu yêu giống như nạn dân kia thì bò hết lên tường nghe lén. Hẳn năm con yêu trong phòng cũng biết, chỉ là không thèm để ý mà thôi.

Đối với đám cầm đầu, ngoại trừ Bạch Viên, đám tiểu yêu này có cũng như không.

Từ xa nhìn đám tiểu yêu, khỉ đá chợt nhớ tới đàn khỉ ngốc nghếch ở Hoa Quả Sơn.

Cũng không biết giờ bọn nó thế nào, có phải là mỗi ngày đang bị con báo kia săn đuổi không?

Sau khi rời khỏi Côn Lôn, khỉ đá từng nghĩ trở về. Dù sao hiện tại hắn sớm đã không còn e ngại dã thú. Ở Hoa Quả Sơn tu luyện rõ ràng tốt hơn nhiều lang thang bên ngoài.

Hơn nữa, hắn cũng từng hứa học xong sẽ trở về.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn bỏ qua ý nghĩ kia, chủ yếu là lo lắng còn một Thái Thượng Lão Quân.

Coi như muốn về, ít nhất cũng phải chờ học xong pháp thuật dạng như Cân Đẩu Vân đã. Chẳng may có chuyện, còn có cơ hội chạy.

Bất đắc dĩ thở dài, khỉ đá quay mặt lại, phát hiện xa xa có một con tiểu hồ yêu đơn độc đang nhìn mình.

Đó là một con hồ yêu thoạt nhìn chỉ cỡ con nít mười tuổi, muốn hóa hình, nhưng không hóa được hoàn toàn, vẫn giữ hai cái lỗ tai cáo.

Nó mặc một bộ đồ coi như sạch sẽ, tóc đỏ lửa thoáng vuốt xẹp, tuy trên mặt còn dính chút bùn, nhưng nhìn qua khá là đáng yêu.

Cũng bởi vì tóc nó màu đỏ, cho nên khỉ đá gọi nó là Tiểu Hồng.

Lần đầu tiên thấy nó, nó đang ghé một dòng suối nhỏ uống nước. Nhìn thấy khỉ đá, nó rất sợ.

Nhưng khỉ đá vừa thấy nó thì lại nhớ tới Phong Linh, hoặc là nói, nhớ tới con hồ yêu Phong Linh thu nhận và giúp đỡ, từ đó nhớ đến Phong Linh.

Cũng không biết cô bé kia hiện tại thế nào, nếu biết khỉ đá đã rời khỏi sư môn, liệu có khóc đến chết đi sống lại?

Lần sau… Cũng không biết khi nào thì mới có thể gặp được.

Cũng bởi vì ý nghĩ như vậy, khỉ đá mới giữ con tiểu hồ yêu này lại.

Mà cũng bởi khỉ đá giữ lại, cho nên tiểu hồ yêu luôn được chiếu cố đặc biệt, ít nhất thì Lão Ngưu không dám để nó đi làm pháo hôi.

Xa xa nhìn vẻ mặt đáng thương kia, khỉ đá cười, hỏi:

– Làm sao vậy?

Tiểu hồ yêu lạch bạch chạy chân trần đến trước mặt khỉ đá, đặt một quả quýt dại đã bóc vỏ vào lòng bàn tay hắn.

– Đưa cho huynh.

Nó cúi đầu, cau mày, nói chuyện tiếng người còn chưa quá lưu loát, nhưng rất êm tai…

Ừ, thật giống như giọng của Phong Linh.

Tách đôi quả quýt, khỉ đá bỏ một nửa vào miệng nhai nuốt, cười nói:

– Ngon thật. Muội thì sao? Đã ăn chưa?

– Đã ăn rồi.

Tiểu hồ yêu ngẩng đầu lên, nghĩ nghĩ, nói:

– Đoản Chủy ca ca bắt cá cho ăn, ta chia một nửa cho Hắc Tử.

– Hắc Tử?

– Kia.

Tiểu hồ yêu chỉ vào một con chuột thành tinh đang ghé vách tường, hóa hình cũng lớn chừng mình, nói.

Con chuột kia là mấy hôm trước vừa gia nhập đội ngũ, thấy tiểu hồ yêu ngồi cạnh khỉ đá chỉ qua mình, lập tức giật mình, vội vàng gục đầu xuống.

Trong đội tiểu yêu này, ngoại trừ tiểu hồ yêu, phần lớn đều không dám tiếp cận khỉ đá. Có lẽ là bởi vì khỉ đá ngày thường quá mức lạnh nhạt.

Lúc này, trong phòng, năm con đại yêu vẫn đang tranh cãi kịch liệt.

Lão Ngưu chỉ vào Bạch Viên quát to:

– Con mẹ nó, bớt nói với ta cái gì yêu tộc với không yêu tộc. Lão tử là trâu, ngươi là vượn, còn đám bên ngoài lại một đống khác. Ai đồng tộc với chúng nó? Ngươi muốn cùng chết với chúng, cũng đừng liên lụy bọn ta!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN