Đại Bát Hầu
Chương 91: Ác Giao
Biên: †Ares†
Bệ hạ muốn gặp ngươi! Lập tức!
Trong khi tên yêu tướng hung tợn quát thẳng vào mặt Khỉ Đá, thì hắn chỉ quay đầu lại nhìn thoáng lũ yêu binh phía sau mình, rồi lại liếc nhìn binh khí sắc bén trong tay chúng.
“Bệ hạ” không thể nghi ngờ chính là Ác Giao rồi.
Mà không mang theo xiềng xích, ít nhất là biểu hiện thiện ý.
Khỉ Đá bình thản gật đầu, rồi đi theo sau đám yêu binh để vào trong thành dưới ánh mắt của chúng yêu.
Phía sau cửa thành cao ngất là vô số tòa nhà xây dựng tầng tầng lớp lớp ở cạnh nhau.
Những ngôi nhà này đều có phong cách kiến trúc như của nhân loại, nhưng được xây rất nhiều tầng. Khỉ Đá nhìn thấy ngôi nhà thấp nhất cũng phải ba tầng. Phần điêu khắc trên nóc nhà thì khác nhân loại, khiến người xem cảm thấy rất hung bạo.
Trên đường phố là những con yêu tinh mặc đủ loại quần áo màu sắc khác nhau đang lui tới, số lượng cũng không phải rất nhiều. Bên đưogf ngẫu nhiên thấy được vài cửa hàng mở rộng cửa, bên trong buôn bán những thứ đồ cướp được từ nhân loại.
Đối với hệ thống xã hội không hoàn chỉnh, cũng không có sản xuất của yêu quái thì những thứ này chính là hàng xa xỉ.
Những yêu quái đứng hai bên đường nhìn thấy yêu binh ở phía xa thì lập tức dạt ra nhường lối đi.
Đoàn yêu mới đi một quãng đường chừng hơn trăm trượng thì đã đến khu vực nội thành.
Cánh cửa lớn ầm ầm mở ra.
Đi qua cửa nội thành là con đường hẹn dài dành cho người đi bộ.
Hai chân đạp lên trên con đường lát đá đen. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy được trên tường thành cao tới sáu trượng luôn có trường thương, phủ, mâu qua lại. Phần thoát nước nhô ra trên tường được điêu khắc hình một cái đầu rắn đang thè lưỡi, rất có phong thái của yêu.
Nhờ có bọn yêu binh dọn đường, Khỉ Đá nhanh chóng xuyên qua con đường, trước mắt đổi sang một khu vực sáng sủa.
Đập vào mắt hắn là một sàn một giáo trường rất lớn, dưới đất là gạch đá thô. Vô số yêu binh mặc áo giáp màu đen xếp hàng chỉnh tề đang nghiêm chỉnh huấn luyện, tầng tầng lớp lớp, kêu hét rung trời.
Động tác của đội quân này rất nhịp nhàng, thậm chí còn không hề thua kém so với thủy quân Thiên Hà.
Nhìn xa hai bên là từng dãy nhà to lớn. Cứ năm bước là một đội tuần tra, mười bước là một trạm canh gác. Xuyên qua khe hở từ các dãy nhà, hắn nhìn thấy rất nhiều yêu tinh mặc trang bị đang đóng giữ trong đó.
Những yêu quân đang huấn luyện đều mặc áo giáp màu đen là màu chủ đạo. Nhưng kiểu cách của loại áo giáp này không giống như của các yêu binh, cũng không hề giống rách rưới như của yêu tinh ở phía ngoài. Trái lại chúng rất tinh tế, giống như là triều phục chốn hoàng cung.
Trên nóc nhà treo những vật dụng kỳ dị bằng gốc, nhìn giống như một loại nỏ nào đó.
Đội yêu binh đi đến trước cửa đại điện mới dừng lại. Yêu tướng nghiêng người xoay đầu, rồi dùng ánh mắt hơi ngạo mạn nhìn thẳng vào Khỉ Đá.
– Vào đi.
Gã hơi hất cằm lên rồi nói.
Khỉ Đá chỉ nhẹ gật đầu rồi đi vào bên trong. Cửa điện ngay lập tức đóng lại.
Khỉ Đá chỉ ngoái đầu lại nhìn thoáng qua phía sau rồi chầm chậm đi vào bên trong. Hắn vừa đi vừa đánh giá mọi thứ xung quanh.
Tòa đại điện này cao ba trượng, chiều rộng và chiều dài đều hơn hai mươi trượng.
Hai bên là hai hàng trụ lớn đến mức ba người cũng không ôm hết.
Nóc nhà xa hoa với phù điêu bằng vàng, được khảm vô số bảo thạch, nhìn như là bản đồ của các ngôi sao.
Bốn phía được đặt bốn bức bích họa lớn bằng ngọc, có khắc hình tứ hải Long Vương.
Trên mặt đất thì đặt một tấm thảm đen thật lớn bện từ da thú, trên vũ bốn châu bốn biển.
Khỉ Đá thầm nghĩ: “Đầu đội trời, chân đạp tứ châu, cầm nắm tứ hải… Ác Giao này dã tâm khá lớn!”
Ở chính giữa đại điện, cao cao trên bậc thang là một cái long ỷ cực lớn làm bằng gỗ Lê Hoa, nhìn như một con rồng đang ngủ say, cực kỳ xa hoa, uy vũ đến cực điểm.
Sau long ỷ là tám tấm bình phong thật lớn.
Khỉ Đá đứng ở giữa đại điện một lúc thì một tiếng nói vang lên.
– Cảnh giới Nạp Thần đỉnh cao? Ồ, tuổi còn chưa tới năm mươi. Không tệ! Không tệ!
Tiếng nói kia cực kỳ sắc nhọn, khiến Khỉ Đá nghe được thôi đã dựng ngược lông tơ trên người.
– Có điều, ngươi hẳn cũng biết, ngươi giết, là người của ta?
Nghe được câu này, Khỉ Đá không khỏi cả kinh, vội vàng nắm chặt Hành Vân côn.
Một thân hình thấp bé, gầy yếu chậm rãi bước ra từ phía sau tấm bình phong.
Kẻ này chắc chỉ cao đến vai Khỉ Đá, mặc long bào màu đen khảm tơ vàng, cổ áo dựng thẳng che cả gáy.
Gương mặt đó, cơ hồ có thể dùng “xấu xí” để hình dung. Phần mái đầu trụi lủi, cái mũi to hếch cao, bốn chòm râu dài chừng ba xích giống như xúc tu lắc lư giữa không trung.
Ở phía sau kẻ này là bốn nữ yêu dáng hình nóng bỏng, cầm các loại vật phẩm để phục thị.
Ác Giao thản nhiên liếc mắt nhìn Khỉ Đá rồi ngâm nga:
– Đừng sợ. Nếu ta muốn giết ngươi, thì sợ cũng vô dụng. Ha ha ha ha! Lại nói, ta chưa bao giờ giết người ở đại điện này, mặc cho đối phương có đáng chết đến cỡ nào. Ngươi biết không? Tấm thảm của ta rất đắt tiền, lỡ may dinnhs máu thì rất phiền phức. Ha ha ha ha.
Ác Giao chậm rãi bước lên bậc thang, phất hai tay áo, ngồi lên long ỷ, mắt nhìn xuống Khỉ Đá.
– Ngươi chính là kẻ giết cá sấu tinh sao?
– Đúng.
Khỉ Đá dứt khoát thừa nhận.
– Nghe nói, ngươi chỉ dùng một chiêu.
– Đúng.
– Ngươi tu chính là công pháp Hành giả đạo của tiên gia, sư phụ là ai?
Khỉ Đá không trả lời câu hỏi này, chỉ nhìn chằm chằm vào Ác Giao. Vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm nghị. Bàn tay nắm côn đã âm thầm vận chuyển linh lực để có thể bộc phát bất cứ khi nào hắn muốn.
Lúc này, từ bên ngoài điện truyền vào tiếng hét ngất trời của yêu quân. Nhưng trong điện lại an tĩnh đến đáng sợ.
Cả hai cứ lẳng lặng đối diện nhau. Không khí trong đại điện như đóng băng lại.
Một lúc sau, gương mặt lạnh như băng của Ác Giao bỗng chuyển sang tươi cười:
– Đừng sợ, ta nói đừng sợ. Tới chỗ của ta, nếu ngọn nguồn không đủ đen, ta lại không thích. Ngươi không muốn nói, ta không hỏi cũng được. Thật lâu rồi không có yêu quái nào dám nhìn thẳng ánh mắt của ta… Ta thích ngươi!
Tùy ý vẫy tay, hai nữ yêu bèn trải một tấm bản đồ vẽ địa phận thành Ác Long và xung quanh trước mặt Khỉ Đá. Một nữ yêu khác lại mang một chiếc gậy thật dài dâng lên cho Ác Giao.
– Kỳ thật ngươi giết nó cũng không sao cả. Thực lực kém, chết thì chết thôi. Chỉ là nó đã chết, khu vực này thành không ai quản lý. Như thế cho ta thêm không ít phiền toái.
Nói xong, Ác Giao nâng gậy chỉ lên bản đồ, cười híp mắt nhìn chằm chằm Khỉ Đá.
Cúi đầu nhìn xuống, Khỉ Đá thấy được trên bản đồ này phân chia từng khu lều trại ở bên ngoài thành trông như từng cái hộp vuông nho nhỏ. Nơi đầu gậy chỉ chính là chỗ hắn đang đóng quân.
– Thế nào? Giúp ta quản lý chứ?
– Quản lý như thế nào?
– Tùy ngươi. Ta chỉ muốn nơi đó có một kẻ quản lý.
Ác Giao hơi dừng lại rồi nói tiếp:
– Ta chán ghét phải giao tiếp với lũ tiểu yêu thối hoắc, cái gì cũng không biết mà suốt ngày kêu la đó. Nơi này chỉ cần một yêu có thể nói chuyện là được.
– Không cần định ngày phải nộp kim tinh chứ? Ta cũng không muốn phải vơ vét tài sản khắp nơi như như cá sấu tinh.
Khỉ Đá ngẩng đầu hỏi.
– Kim tinh à?
Ác Giao cười lớn. Y ngẩng đầu, tỏ ra vô cùng hưởng thụ và nói:
– Kim tinh là thứ mỹ diệu nhất trên thế giới này, tỏa sáng lấp lánh. Ha ha ha ha. Nó giống như bảo thạch, thứ này có bao nhiêu ta muốn bấy nhiêu. Thế nhưng nếu mà đi vơ vét, tới ngày định sẵn mà chưa đủ nộp thì ngươi biến ra được chắc? Cá sấu vơ vét khắp nơi, ngươi xem nó có thể vào ở bên trong thành sao?
Khỉ Đá không trả lời, cũng không đổi sắc nhìn thẳng vào Ác Giao.
– Cái đám quỷ nghèo ở khu lều trại kia, cho dù ngươi có thu hết cũng chẳng được bao nhiêu. Ta không thích nhất điểm này ở cá sấu tinh, cả ngày chỉ biết áp đám quỷ nghèo. Lẽ nào nó không nghĩ được rằng, trên người những đầu lĩnh của nó sẽ có càng nhiều sao?
Nghe được câu này, Khỉ Đá con mắt hơi hơi híp mắt lại.
– Đã hiểu?
Ác Giao nhìn Khỉ Đá đầy ẩn ý. Y nhếch môi, cười càng thêm vui vẻ:
– Ta thích người thông minh, à không, là yêu thông minh. Nơi này tổng cộng phân ra một trăm năm mươi mốt. ta phong ngươi làm thủ lĩnh một khu trong đó. Ngươi có thể tận tình phát huy, muốn làm gì thì làm, bao gồm giết thủ lĩnh của khu khác để cướp địa bàn. Ha ha ha ha. Giống như cách ngươi giết cá sấu tinh vậy. Ta luôn cảm thấy một trăm năm mươi mốt khu là hơi nhiều. Nếu có yêu có thể giúp ta giảm bớt xuống, ta sẽ rất vui. Ha ha ha ha.
Tiếng cười the thé của Ác Giao vang vọng khắp cung điện, rồi đột nhiên y dừng lại.
Y cúi đầu, lạnh lùng nói với Khỉ Đá:
– Nhưng tất cả là dựa trên danh nghĩa cá nhân của ngươi. Ngươi hiểu ý của ta chứ?
– Hiểu.
Khỉ Đá không hề thay đổi sắc mặt trả lời.
– Hiểu là tốt. Ngươi lui ra đi. Đừng làm ta thất vọng. Làm cho xong, sẽ có được phần thưởng không tưởng được đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!