Đại Bát Hầu
Chương 95: Ngươi điên rồi sao
Sóc tinh nghẹn đến đỏ cả mặt, hiên ngang lẫm liệt hét lớn:
– Đây gọi là phong độ của người trí thức! Phong độ của người trí thức! Ngươi hiểu không? Ngươi là đồ thất học!
Đoản Chủy nhìn nó từ đầu xuống chân bằng ánh mắt không có hảo ý, quay đầu lại hỏi Lão Ngưu:
– Thế này còn không phải là đàn bà?
– Cả cái răng sóc cũng điệu đà đến sắp rớt rồi.
Lão Ngưu lập tức xướng theo.
Lại là một trận cười vang, lập tức không khí căng thẳng cũng dịu đi khá nhiều.
Con sóc thành tinh kia mím môi, nhưng không thể khiến hai cái răng cửa rất to không lộ hẳn ra ngoài. Nó tỏ ra tức giận, nhưng chỉ có thể phẩy tay áo nói:
– Ta không thèm chấp nhặt bậc tục nhân như ngươi.
– Sao? Ta là tục nhân sao? Như nào? Không hài lòng hả? Nếu không hai ta đánh một trận?
Ngay lập tức Đoản chủy xắn tay áo lên.
– Quân tử động khẩu không động thủ! Quân tử động khẩu không động thủ!
Sóc tinh sợ tới mức vô thức lùi về sau mấy bước, chớp chớp mắt nhìn về phía Khỉ Đá.
– Đừng đùa nữa. Quay trở lại vấn đề chính đi.
Khỉ Đá bất đắc dĩ cảm thán.
Bấy giờ Đoản Chủy mới chịu ngồi xuống, nhưng vẫn trừng mắt nhìn sóc tinh như khiêu khích.
Sóc tinh vâng vâng dạ dạ rồi chạy lại gần chỗ Khỉ Đá chứ không dám ngồi gần Đoản Chủy.
Sóc tinh nhặt nhánh cây Đoản Chủy vừa vứt xuống, phất gọn ống tay áo, ho khan hai tiếng, làm bộ làm tịch rồi mới bắt đầu nói chuyện.
Khỉ Đá lại giật nhánh cây trên tay sóc tinh, phất tay ý bảo không lên tiếng, nói:
– Đầu tiên, hãy nói một chút xem chuyện này đến cùng là như thế nào?
– Dạ… Thuộc hạ chưa hiểu. Kính xin đại vương nói rõ. Chuyện này là chuyện gì ạ?
– Ta nghe nói, hàng năm Thiên Đình đều tấn công thành Ác Long một lần có đúng không?
– Đúng.
– Ngươi nói mình đã ở nơi này hơn xấp xỉ một năm. Ngươi đã trải qua trận chiến với Thiên Đình chưa?
Sóc tinh nhanh nhẹn xoa xoa hai tay, cười ngây ngô nói:
– Khởi bẩm đại vương, nói thuộc hạ đã trải qua cũng đúng, mà nói chưa trải qua cũng không sai.
– Đồ yếu nhớt nhà ngươi lại nói cái chó má gì thế!
Đoản Chủy tỏ vẻ không kiên nhẫn, hét lớn.
Hai con yêu quái lại bắt đầu trợn trừng mắt nhìn thẳng vào nhau.
Khỉ Đá trừng mắt nhìn Đoản Chủy rồi liếc sang sóc tinh:
– Giải thích!
– Thuộc hạ đến đây vào lúc chiến tranh đã kết thúc, đang trong quá trình luận công ban thưởng. Đó không phải là nói đã trải qua cũng đúng mà nói chưa trải qua cũng không sai sao?
Sóc tinh nói xong liền liếc nhìn Đoản Chủy với ánh mắt khiêu khích.
Khỉ Đá nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
– Ta hỏi ngươi, mỗi khi có chiến tranh, tất cả yêu tinh ở ngoài thành đều phải tham gia đúng không?
– Việc này thì thuộc hạ không rõ. Thuộc hạ mới chỉ gặp một lần, lần trước thì đúng là toàn bộ yêu tinh đều tham dự.
– Vậy trận chiến đó xảy ra như thế nào?
– Thắng ạ!
– Làm sao lại chiến thắng?
– Cái đó…
– Tới đây một năm rồi mà ngay cả thắng thế nào ngươi cũng không biết?
Khỉ Đá hừ lạnh một tiếng:
– Trình độ chỉ đến thế thôi mà cũng dám xin làm quân sư?
Sóc tinh vội vàng đứng lên rồi quỳ xuống trước mặt Khỉ Đá, nói lớn:
– Thuộc hạ thực sự không biết. Thuộc hạ chỉ biết thông tin là tám mươi chiến hạm xuất chinh nhưng cuối cùng trở về chỉ còn hai chiếc. Ai ở trên chiến hạm còn sót đều được khao thường, được Giao Ma Vương thu vào dưới trướng. Đại vương cũng nên sớm làm tính toán a, chỉ có tạo được thế lực lớn thì mới có thể sống sót sau chiến dịch!
Nó nói xong thì lập tức bái lạy.
– Tám mươi chiến thuyền… Chỉ trở về hai chiếc…
Nghe thấy tỉ lệ này, bất kể lão Bạch viên hay là Đoản Chủy, Lão Ngưu cũng đều rùng mình một cái.
Khỉ Đá hỏi tiếp:
– Thân binh của Ác Giao có ra trận không?
– Không. Thân binh của Giao Ma Vương chỉ thủ thành, không tham chiến.
Nghe đến đó, Khỉ Đá cười lạnh, mắt nhìn về lũ yêu đang căng thẳng, nói:
– Hiện tại mọi người đã hiểu cả chưa?
Trong năm con yêu ở đây, ngoại trừ Đại Giác vẫn không hiểu chuyện gì và sóc tinh đã biết trước mọi thứ thì mặt của ba con yêu còn lại đã xám như tro tàn.
Khỉ Đá thở dài, nói tiếp:
– Nói cách khác, đánh bại Thiên Đình không phải Ác Giao, mà chính là đội quân ô hợp của yêu tinh ở ngoài thành. Ác Giao hoàn toàn không hề tham chiến. Đám yêu tinh còn chưa từng qua huấn luyện, tu vi lại thấp kém thì làm sao có thể đánh bại thiên quân? Chả lẽ thiên quân đều là phường giá áo túi cơm hay sao? Cho dù khinh địch, đánh nhiều năm như vậy không có khả năng vẫn còn kinh địch. Cộng thêm tám mưới chiến hạm xuất chiến, hai chiếc trở về. Ta đoán, nơi này ngay từ đầu đã là cạm bẫy do Thiên Đình sắp đặt…
Khỉ Đá không nói tiếp, bởi vì mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.
Lúc này, bầu không khí đã trở nên vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Có lẽ bọn họ đã sớm đoán được đáp án, chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi. Hôm nay bọn họ muốn ra ngoài tìm chứng cứ để thuyết phục Khỉ Đá, nhưng không ngờ chứng cứ thuyết phục Khỉ Đá không tìm được, mà chứng cứ thuyết phục chính mình lại tự tìm tới cửa.
Lão Bạch Viên cúi gằm mặt xuống, vô cùng uể oải. Lão Ngưu trầm ngâm, ngẩn người. Còn Đoản Chủy thì thở hổn hển, ánh mắt trầm trọng.
Cứ như vậy, cả sáu con yêu đều ngồi im tại chỗ, ngơ ngơ ngác ngác suốt nửa ngày mà không nói câu nào.
Hồi lâu sau, Đoản chủy mới chậm rãi ngẩng đầu, cắn răng, nhìn chằm chằm vào từng con yêu rồi nói:
– Ta cảm thấy… Chúng ta có thể… là người sống sót trong hai chiến hạm còn lại.
Tiếng nói của gã cũng đã run rẩy.
– Hừ, ngươi điên rồi sao?
Khỉ Đá cười lạnh, nói.
– Ta không điên. Chỉ cần có cơ hội, chúng ta buộc phải nắm lấy!
Đoản Chủy đứng lên, và dùng ánh mắt đầy thương tâm nhìn những người còn lại ở đây. Gã nắm chặt tay, hét lớn:
– Hãy cứ chiến đi! Các huynh đệ, chiến đi! Chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ thì nhất định có thể thắng.
– Ngươi biết mình đang nói điều gì sao?
Khỉ Đá cũng đứng lên.
– Chỗ này vốn là một cái bẫy. Ngươi đã biết rõ như vậy rồi mà vẫn cứ muốn nhảy xuống hay sao?
– Chúng ta đã nhảy rồi.
Đột nhiên Đoản Chủy như kẻ tâm thần hét thẳng mặt Khỉ Đá.
Tiếng hét của Đoản Chủy vang khắp nơi đóng quân khiến cho tất cả tiểu yêu đều đứng hình và ngơ ngác quay lại nhìn gã.
Khỉ Đá nhìn thấy Đoàn Chủy đang bị mất kiểm soát thì cũng hơi ngỡ ngàng, hai mắt mở to.
Ngơ ngác nhìn chằm chằm Khỉ Đá, vẻ mặt của Đoản Chủy dần dần có chút khác thường. Ánh mắt kia có chút hoảng hốt. Gã hạ giọng xuống, nói mà như đang khóc:
– Chúng ta không có đường lui… Ngươi hiểu không? Chúng ta không phải ngươi, ngươi không có yêu khí. Ngươi muốn đi, ai cũng ngăn không được. Còn chúng ta thì sao? Ngươi có biết mặc dù là mấy người chúng ta, cũng không nhất định có thể còn sống từ nơi này đi ra ngoài! Càng đừng nói tới đám tiểu yêu kia!
– Ngươi phải hiểu, chúng ta không lợi hại như ngươi. Ngươi có thể đi tới chỗ nào cũng được. Một tổ tuần thiên tướng không bắt được ngươi. Nếu các tổ khác đến tiếp viện thì ngươi cũng đã chạy trốn mất dạng rồi. Chúng ta lại không làm được như thế, ngươi hiểu không? Chúng ta chỉ cần… chỉ cần không cẩn thận một lần là sẽ chết.
Đoản Chủy ngơ ngác đứng như mất hồn, mắt nhòa lệ.
Đây là lần đầu tiên Khỉ Đá nhìn thấy gã khóc.
Cúi đầy, Đoản Chủy dùng tay gạt nước mắt, lẩm bẩm:
– Coi như ra được khỏi đây thì lại thế nào? Chúng ta vẫn phải cả ngày lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều bị tuần thiên tướng đuổi theo. Chúng ta có thể sống bao lâu?
– Chính vì thế, cho dù là cạm bẫy cũng tốt. Chỉ cần… chỉ cần có một tia hy vọng… Không phải cuối cùng vẫn còn hai thuyền yêu tinh sống sót hay sao? Chỉ cần chúng ta có thể là một trong hai chiếc thuyền đó. Đến lúc đó… đến lúc đó chúng ta có thể vào thành. Các ngươi thấy ta nói đúng không? Lão Bạch Viên… Các ngươi thấy ta nói đúng không? Hơn nữa nó vừa mới nói thân binh của Ác Giao không cần tham chiến đó thôi. Chỉ cần chúng ta có thể sống sót qua trận chiến đó…
Đoản Chủy không nói thêm gì nữa, bởi vì gã đã không nói nổi.
Nước mắt gã rơi lã chã. Gã há to miệng muốn nói thêm nhưng lại không thể thành lời. Cuối cùng gã chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, cúi đầu, ôm mặt khóc.
Tám mươi sống hai. Sự thật là bất kì ai ngồi đây, bao gồm cả Đoản Chủy cũng biết xác suất này ý nghĩa thế nào.
Thế nhưng ngoại trừ tin tưởng điều này, bọn họ còn có thể tin tưởng cái gì đây?
Toàn bộ nơi đóng quân đều im lặng, chỉ còn lại có Đoản Chủy ôm mặt thật chặt, hai vai run rẩy liên tục.
Có lẽ gã đã phải nhịn suốt một ngày rồi.
Con cú mèo này đã phải cố gắng kiềm chế suốt một ngày…
Lliều mạng, hy sinh rất nhiều người, vất vả đi qua một quãng đường dài mới đến được nơi này, nghĩ rằng sẽ thấy được ánh sáng mặt trời, lại phát hiện chẳng qua là nhảy vào một cái bẫy khác.
Loại tâm tình này là tuyệt vọng đến cỡ nào chứ?
Nhìn xung quanh, Khỉ Đá chợt phát hiện, tuyệt vọng không chỉ là Đoản Chủy, còn có Lão Ngưu, Bạch Viên, thậm chí là cả một đám tiểu yêu.
Mình nên điên theo bọn họ đến cùng sao?
Khỉ Đá nghĩ đến đây, không khỏi nở một nụ cười bất đắc dĩ.
– Các ngươi thì sao? Các ngươi nghĩ như thế nào?
Lão Bạch Viên cúi đầu đến mức gần chạm ngực. Lão Ngưu mím chặt môi, quả quyết:
– Ta cũng cảm thấy… Nên thử một lần.
Khỉ Đá hít một hơi rất sâu, cắn môi rồi chậm rãi thở ra. Hắn nhặt lên Hành Vân côn, thản nhiên nói:
– Được rồi, tùy các ngươi đi. Thích làm sao thì cứ làm như vậy. Khi nào cần ta giúp cứ gọi ta.
Dứt lời, hắn nâng Hành Vân côn, xoay người rời đi.
Sóc tinh quay đầu ngơ ngác nhìn bóng lưng Khỉ Đá đi xa dần, đoạn bái lạy từ xa, hét lớn:
– Cung tiễn đại vương!
Hô xong, nó xoay người lại ngồi xuống, rồi chợt phát hiện bốn con yêu quái còn lại đều đang nhìn mình với ý đồ không tốt.
– Bốn vị đồng bạn, trên mặt tại hạ có gì sao?
Lão Ngưu khinh thường liếc mắt nhìn nó, nói:
– Đại vương của ngươi đã đi rồi, sao ngươi không đi theo?
Sóc tinh trừng mắt nhìn ngược lại lão Ngưu, phản bác:
– Nói thế là sao? Hiện giờ quân tình khẩn cấp, đại vương tâm thần mệt nhọc nên đi trước nghỉ ngơi, làm thần tử nào có đạo lý nghỉ được. Huống hồ tại hạ đi rồi, vạn nhất các ngươi mưu đồ bí mật để tạo phản thì sao?
Khi sóc tinh nói hai chữ “đại vương” thì vẫn không quên chắp tay hướng lên trời.
Đối với sóc tinh này, bốn yêu quái còn lại hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!