Đại Bát Hầu
Chương 99: Tuyệt cảnh
Biên: †Ares†
Bò cạp tinh, xà tinh, báo tinh, kền kền tinh, cá chép tinh…
Chín đội nhân mã với đủ các loại yêu quái hình thù kì dị, giơ cao đuốc sáng tụ họp tới cùng nhau. Những tiếng gào thét văng vẳng trong đêm tối, những ánh lửa bập bùng rọi sáng cả một vùng.
– Ta muốn để tên khốn đó nếm thử độc châm lợi hại của ta! Ha ha ha… Hắn dám đùa nghịch chúng ta như đùa khỉ.
Bọ Cạp tinh vừa vung vẩy cái đuôi vừa gào thét.
– Phìiiii… phìiii… Nghiền thành từng mảnh cũng chưa đủ! Phìiiii… Phìiiii… Cái con khỉ đó, khuya hôm nay, phải đánh chiếm doanh địa của hắn! Phìiiii… Phìiiii…
Xà tinh vừa liên tục phun ra nuốt vào cái lưỡi vừa nói.
– Gừ…Gừ… Cả con sóc tinh kia nữa! Nhất định không được cho nó trốn! Gừ..
Gấu đen tinh vỗ ngực gào.
Hơn một ngàn yêu quái tụ tập một chỗ đông nghịt, tiếng gào rú vang trời.
Mọi sinh vật trên bình nguyên đều nhìn về phía này.
– Chuyện gì náo nhiệt vậy? Tại sao không gọi ta?
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên. Đám thủ lĩnh lập tức ngây người.
Tiếng gào thét ngập trời như bị cái gì đó bóp nghẹt rồi biến mất đột ngột.
Thế giới đột nhiên trở nên tĩnh lặng dị thường.
Bọ cạp tinh chậm rãi nhìn về phía nơi đóng quân của Khỉ Đá. Nơi đó bọn tiểu yêu đang nhanh chóng lùi ra hai bên để tạo thành một lối đi.
Một thân hình gầy gò đứng một mình ở cuối lối đi.
Hắn cầm Hành Vân côn, coi hai bên tiểu yêu như không khí. Hắn bước từng bước về phía trước, mỉm cười nhẹ nhàng.
Linh lực dao động trên người hắn không hề bị áp chế, mà đang phóng thích ra ngoài với hạn độ lớn nhất.
– Đêm nay có hoạt động gì đặc biệt à? Tại sao không mời ta nhỉ?
Hắn kéo lê Hành Vân côn trên mặt đất,tạo thành một âm thanh vô cùng chói tai khiến đám yêu tinh khiếp sợ.
– Cảnh…. cảnh giới Hóa Thần!
Tất cả yêu tinh đều trợn to mắt mà nhìn.
Linh lực mênh mông như một cái động không đáy, thậm chí còn mạnh hơn tu giả cảnh giới Hóa Thần vài phần.
Đây chính là cực hạn Hành đạo giả.
Nụ cười trên mặt Khỉ Đá dần biến mất, vẻ mặt biến thành hung ác.
– Nói đi! Tại sao không nói!
Hắn hét to một tiếng. Tất cả yêu tinh đều cảm thấy trái tim của mình đập càng lúc càng mạnh.
Đám tiểu yêu bốn phía vội lui lại sau một trượng, ánh mắt sợ hãi, tay nắm chặt vũ khí đến run rẩy.
Khỉ Đá cất tiếng cười lạnh lùng mà nhìn thẳng vào hơn một ngàn con yêu quái trước mặt.
Tiếng cười của hắn chầm chậm lan ra rồi trở thành âm thanh duy nhất trong đêm tối, làm cho kẻ khác phải sợ hãi.
Không một con yêu quái nào dám cười bồi theo hắn, thậm chí bọn chúng còn không dám làm ra bất cứ tiếng động gì.
Bọn chúng dường như đang ngừng thở.
Khỉ Đá kéo lê Hành Vân côn, bước từng bước về phía bọn yêu quái đang vô cùng bối rối. Hắn nói:
– Sao? Dũng khí vừa nãy vứt đi đâu rồi? Không phải các ngươi muốn giết ta sao? Kêu gào lớn tiếng như vậy, không phải là để gia gia đây nghe sao? Giờ ta cho các ngươi cơ hội, à không, cho mỗi người các ngươi một cơ hội.
Hắn nhếch môi cười, đi rất chậm, chậm để cho đám yêu quái trước mắt từ từ gặm nhấp cái gì gọi là sợ hãi.
Báo Tinh há to miệng quát:
– Ngươi… Ngươi dám trêu đùa chúng ta…
Lời là chất vấn, nhưng chẳng biết tại sao lại run rẩy, còn nhỏ đến độ không nghe rõ ràng.
Khỉ Đá nhìn báo tinh, móc lỗ tai, nói:
– Nói to chút, ta không nghe rõ. Có muốn đến ghé vào tai ta mà nói không? Ha ha ha ha.
Báo tinh hoảng hốt, vội vã lui về sau.
Báo tinh vừa lui lại, các thủ lĩnh khác cũng đồng loạt lùi về phía sau.
Khi khoảng cách giữa Khỉ Đá và bọn chúng chỉ còn ba trượng, Khỉ Đá cắm thẳng Hành Vân côn xuống đất rồi ngẩng đầu lên, cười nói:
– Làm sao? Không phải các ngươi muốn công phá doanh địa của ta sao? Bây giờ ta đứng một mình trước mặt các ngươi, lại sợ rồi sao? Là sợ sao?
Hắn quát lên, đám yêu tinh lại đồng loạt lùi tiếp.
Bọ cạp tinh do dự nhưng vẫn nhảy ra phía trước nửa bước, run rẩy nói:
– Ngươi… Ngươi đừng quá kiêu ngạo!
Nói xong, bò cạp tinh lập tức rụt lại.
– Ồ!
Nhếch miệng, Khỉ Đá nghiêng đầu, hứng thú nhìn bọn chúng nói:
– Các ngươi đã không chủ động báo danh thì ta phải chọn thôi.
Dứt lời, hắn duỗi tay ra chỉ về phía đám yêu. Ngón tay chỉ tới đâu, một đám yêu lại nhao nhao lùi bước.
Cuối cùng hắn chỉ vào con gấu đen thành tinh.
Lập tức, gấu tinh ngớ người, đám yêu quái bên cạnh nó thì vội vã tản ra vì sợ bị vạ lây.
Chỉ trong thoáng chốc, khu đất trống chỉ còn gấu tinh và Khỉ Đá.
Gấu tinh giờ mới tỉnh hồn, lập tức quay đầu bỏ chạy thẳng vào giữa bầy yêu, còn níu hai con tiểu yêu chắn ở trước mặt mình mới an tâm.
Khỉ Đá cười càng thêm vui vẻ. Hắn xem thường nhìn về phía gấu tinh rồi liếc sang báo tinh.
Vừa chạm ánh mắt của Khỉ Đá, báo tinh lập tức sợ hãi lui về phía sau, thậm chí còn lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Khỉ Đá bất đắc dĩ thở dài rồi không nhìn bọn chúng nữa mà nói:
– Chỉ bằng bọn nhát gan các ngươi chắc cũng không dám làm như vậy. Nói đi, ai giật dây các ngươi tới đây.
Hắn nhếch môi, quay đầu nhìn về phía thành Ác Long vẫn đang sáng đèn.
…
Trên đầu thành Ác Long, tay Ác Giao hơi run lên, lông mày nhíu lại thành chữ bát. (八)
– Hắc hắc, thông minh lắm. Thú vị, thú vị. Đáng tiếc đối thủ đêm nay quá rác rưởi.
Ác Giao vuốt râu, nói:
– Nếu đối thủ mạnh mẽ chút nữa thì tốt rồi, có lẽ sẽ càng đặc sắc hơn. Hay là… Tấn Chi, ngươi đi?
– Điều này…
Con nai yêu tướng run rẩy, vội vàng quỳ xuống.
– Ta đùa thôi, đừng lo lắng. Ha ha ha ha.
Đoạn Ác Giao nhếch môi cười, nói:
– Nếu không ta lại thêm một phần thưởng đi. Nếu ai có thể hàng phục con hầu yêu kia, ta sẽ cho vào trong thành ở, nhưng chỉ có một suất thôi. Ngược lại, nếu đến khi trời sáng mà hầu yêu vẫn còn sống thì suất này thuộc về hắn.
– Thuộc hạ đi truyền lời ngay ạ!
…
Một con dơi thành tinh từ trên tường thành bay đi. Nó bay đến trên đỉnh đầu Khỉ Đá rồi hô to:
– Giao Ma Vương có lệnh! Giao Ma Vương có lệnh! Tối nay ai hàng phục được hầu yêu thì người đó được vào ở trong thành! Chỉ có một người! Nếu đến khi trời sáng mà hầu yêu vẫn còn sống thì hắn thắng và suất này thuộc về hắn.
Âm thanh vang vọng, tựa như một liều thuốc kích thích cho mỗi con yêu quái ở đây.
Lập tức, bọn chúng gầm lên.
Con nào cũng trợn trừng cặp mắt đã che kín tơ máu mà nhìn chằm chằm khỉ đá, hô hấp dồn dập.
Nước miếng theo những chiếc răng nanh sắc nhọn nhỏ tong tỏng lên mặt đất.
– Chỉ cần… chỉ cần hạ gục hắn… là có thể…
Đủ loại vũ khí vốn đã buông rủ xuống lại được giơ cao, cơ thể đám yêu hưng phấn đến run rẩy.
Có trọng thưởng, ý chí chiến đấu lại được thiêu đốt hừng hực.
– Hừ, đều điên rồi.
Khỉ Đá cười khinh bỉ rồi nói:
– Một đám thùng cơm.
– Giết! Giết hắn!
Vô số tiếng hét vang rung trời. Vô số yêu quái giơ vũ khí lao về phía Khỉ Đá.
Nắm chặt Hành Vân côn, hơi khom người xuống, Khỉ Đá cắn chặt răng rồi dùng toàn lực quét ngang một côn.
Lập tức, bọn yêu tinh bắn ngược ra như bị một cơn lũ đập trúng.
…
Trong doanh địa của Khỉ Đá, bầy yêu quái sợ hãi nhìn ra bên ngoài.
Bọn nó đứng từ xa nhìn lại. Ai cũng hoảng sợ nhìn về phía Khỉ Đá vốn bình thường luôn lạnh băng mà bây giờ đang điên cuồng gào thét, cả người là máu, đang ngang dọc giữa bầy yêu quái đông như dòng nước lũ. Hắn giống như một chiến thần đang được tẩy trần bằng nước lũ.
Tiếng gào thét kinh khủng vang lên từ mỗi ngóc ngách, như đến từ tận sâu trong linh hồn.
Tiểu hồ yêu giật giật góc áo Đoản Chủy:
– Đoản Chủy ca ca, mọi người, vì sao không đi cứu Khỉ Đá ca ca?
– Hắn bảo chúng ta giữ doanh trại.
– Vậy mọi người sẽ không đi cứu Khỉ Đá ca ca sao?
Tiểu Hồ yêu cắn môi, hai mắt nước mắt đảo quanh.
Lời này làm cho Đoản Chủy không biết phải nói gì.
Khỉ Đá ở lại vì bọn họ. Điều này Đoản Chủy hiểu rõ hơn so với bất kì ai. Thế nhưng sự tình loạn thành như vậy, bọn họ có thực lực để giúp Khỉ Đá sao?
Nhưng mà… Không có thực lực, thì có thể không giúp sao?
Đoản Chủy xoa mặt, rút một mũi tên rồi đặt lên trường cung.
– Ngươi muốn làm gì?
Lão Ngưu đứng bên cạnh hoảng sợ nhìn sang.
– Ta… Ta đi giúp hắn.
Đoản Chủy vung cánh bay lên.
– Ngươi có khả năng sao? Ngươi đi tìm chết sao?
– Dù chết cũng còn tốt hơn là đứng đây nhìn Khỉ Đá chết!
Đoản Chủy vút bay lên cao, dồn hết sức lực bay về phía loạn quân.
– Ngươi là thằng ngu!
Lão Ngưu cắn răng, đạp nát rào chắn rồi cũng cầm đại đao xông ra.
– Ta cũng đi.
Đại Giác hét một tiếng, cầm theo đại phủ muốn chạy theo, lại bị lão Bạch viên ngăn lại.
– Ngươi không thể đi. Ngươi phải ở lại phòng thủ. Doanh địa cần phải có người phòng thủ.
Cúi đầu, lão Bạch viên đưa tay xoa xoa lên đầu tiểu hồ yêu nói:
– Ngươi ở lại giữ nhà với Đại Giác ca ca, chờ chúng ta trở về.
– Vâng.
Tiểu hồ yêu gật đầu dứt khoát.
Lão Bạch Viên cầm một thanh đao dài, quay về hướng bầy yêu ở đằng sau hét lớn:
– Tuổi nhỏ ở lại, những người khác đi theo ta!
– Rõ!
Đủ các loại vũ khí hình thù kì quái giơ lên cao.
Trong đêm tối, một đám yêu quái quần áo tả tơi, giơ cao vũ khí chạy ra khỏi nơi đóng quân. Bọn họ liều mạng chạy như bay, giống như những con thiêu thân lao vào lửa.
Đại Giác nhìn bầy tiểu yêu vừa gào khóc vừa chạy đi, đoạn quay đầu nhìn nhìn lại phía sau, chỉ thấy còn lại không đến sáu con yêu già yếu cũng đang ngẩng đầu nhìn lại gã.
Sóc tinh hít một hơi thật sâu, vứt bỏ quyển trục trong tay, nhặt thanh đao gỉ sét trên mặt đất, xắn ống tay áo, hét thật lớn:
– Đại vương, cố trụ vững! Thần tới cứu giá đâyyyyy…!
Hô xong, nó lập tức bước hai chân đã có chút nhũn ra, chạy tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!