Đại Bát Hầu
Chương 110: Binh biến
Biên: †Ares†
Đầm Ác Long giăng đầy không khí chiến tranh, bên ngoài thành Ác Long là những lều vải đen kéo dài vô biên.
Một trận gió lớn quét qua, hất tung cát bụi đầy trời.
Trong doanh địa, chỗ nào cũng có thể thấy được lá cờ khổng lồ có chữ “Giao” đang tung bay phần phần trong gió.
Trên khoảng đất trống ở chính giữa doanh địa, nhóm quân tới từ trưng binh đứng xếp thành hàng, tạo thành hơn hai mươi trận hình ô vuông, đông nghìn nghịt, hệt như một tấm vải đen được trải trên mặt đất, không tìm được một khe hở nhỏ nào.
Xung quanh các trận hình ô vuông đều là chi chít yêu binh thuộc thành thủ quân cầm trường thương được vũ trang đầy đủ. Những cây trường thương đang chỉ lên trời đó hệt như những song sắt.
Mà đám yêu quái tạp nham đứng xếp thành trận ô vuông bên trong thì lại là đám mãnh thú bị nhốt trong lồng mà thôi.
Lúc này từng con mãnh thú bị giam cầm trong lồng giam đó đang cắn răng, đôi mắt đỏ rực, xuyên qua những “song sắt” ngăn cách mà nhìn chằm chằm vào hai người đang giục ngựa tiến lên.
Quay đầu liếc mắt nhìn Khỉ Đá, Tấn Chi quơ roi ngựa trong tay cười nói:
– Ngươi là phó tướng, không lấy ra chút khí thế thì sao có thể trấn áp được thiên quân vạn mã này chứ?
Khỉ Đá chỉ cười theo phụ họa, che miệng ho hai tiếng.
Lúc này nhìn hắn vẫn bệnh tật, vẫn uể oải không phấn chấn như cũ.
Tấn Chi cười khinh miệt, nghiêng đầu không nhìn Khỉ Đá nữa, tự mình bắt đầu kiểm duyệt binh lính.
Vào mấy ngày trước, y vẫn đang lo lắng vị đồng liêu thực lực mạnh mẽ mới được sủng này sẽ cướp đi vị trí của mình.
Bây giờ coi bộ chỉ do mình buồn lo vô cớ mà thôi.
– Ha ha ha ha!
Tâm trạng đột nhiên vui vẻ thế nên y bật cười.
Nụ cười của y khiến giận dữ trong mắt đám quân tạp nham càng thêm mạnh hơn.
Đội quân được hợp nhất này chỉ được phân chia qua loa, nhìn từ phía xa cao thấp không đồng đều, loạn xà ngầu, hình tượng vẫn không khác gì nạn dân.
Binh khí trong tay, áo giáp trên người thì đủ loại kiểu dáng, ngoại trừ là một màu đen thống nhất thì không còn nhìn ra được điểm chung nào nữa.
Xuyên thấu qua từng cây thương sắt, Khỉ Đá nhìn thấy một con voi tinh to lớn cao chừng một trượng ba thước, trên người chỉ khoác tấm vải bố đen rách rưới, có lẽ nó vốn là một chiếc áo màu đen.
Một con heo tinh cao chín thước đội một chiếc mũ giáp còn không thô bằng cái mũi của nó, xiêu vẹo như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Một con chuột tinh chừng bốn thước vác một thanh đao lớn còn cao hơn người nó, thân hình lung la lung lay đó thậm chí khiến Khỉ Đá lo lắng lúc nó cầm đại đao lên có thể nào sẽ ngã trên mặt đất hay không.
Một đội quân thế này, bây giờ lại đang bị đưa lên chiến trường chém giết với thiên quân Nam Thiên Môn được vũ trang đến tận răng. Mà tương phản với đội quân này là đám thành thủ quân chỉnh tề trang bị đầy đủ đang tạo thành hàng rào canh giữ phân chia ở vòng ngoài.
– Ha…
Khỉ Đá không nhịn được nở nụ cười, cười lạnh lẽo.
Coi như đã biết được Ác Giao làm chuyện qua loa lấy lệ đến mức nào.
Vào giây phút này, bất cứ ai đều có thể nhìn ra được đây là một âm mưu ác độc cỡ nào.
Nhưng bọn họ có thể làm thế nào đây? Bọn họ không đấu lại được thiên quân, cũng không đấu lại được Ác Giao, càng không ra khỏi được địa giới đầm Ác Long này.
Bọn họ chỉ là những miếng thịt bị đặt trên thớt gỗ mà thôi.
Từng đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tấn Chi cưỡi trên con ngựa cao lớn đang cười điên cuồng không ngừng. Mà ngay lúc này trong mắt của Tấn Chi lại chỉ có một con Khỉ Đá bệnh tật, hoàn toàn không thèm nhìn những nắm đấm đang siết chặt, những đôi mắt đang hận không thể nuốt sống y vào bụng.
Mạch nước ngầm không nhìn thấy đã được hình thành. Chuyện đến bây giờ, đội quân này đã triệt để biến thành một thùng thuốc nổ, chỉ là đang gắng gượng duy trì chút cân bằng đáng thương dưới uy áp của Ác Giao.
Chỉ thiếu một mồi lửa mà thôi.
Tấn Chi dẫn theo Khỉ Đá bước lên đài cao, bên dưới đài hoàn toàn lặng ngắt, chỉ còn lại tiếng gió vù vù.
Y ho khan hai tiếng, bắt đầu phát biểu hệt như những lần trước.
Thẳng đến khi y nói xong thì dưới đài vẫn lặng ngắt như tờ.
Không có tiếng vỗ tay, không có tiếng hoan hô, không có tiếng gào nhiệt huyết sôi trào, chỉ có tiếng nghiến răng, tiếng thở dốc nặng nề khiến người run rẩy.
Còn có những đôi mắt đầy ắp địch ý.
Tấn Chi có chút xấu hổ nháy mắt ra hiệu với bên cạnh, đám thân binh bắt đầu giả bộ hoan hô. Nhưng tiếng hoan hô đó nhanh chóng bị tiếng gầm gừ của đội quân không chính quy bên dưới đánh tan.
Kết quả là y chỉ thêm xấu hổ mà thôi.
Có lẽ ngay cả Ác Giao cũng biết được kết quả này, biết màn tuyên thệ trước khi xuất quân vốn chính là một trò cười, cho nên ma vương đó chưa từng có ý định tham gia.
Cuối cùng Tấn Chi chỉ có thể xám xịt tuyên bố đại quân xuất phát.
Màn hoang đường đã kết thúc như vậy.
Đỉnh đầu là sáu chiếc thuyền chiến sập xệ trôi nổi, dùng để vận chuyển đồ quân nhu. Đội quân chẳng hề có cảm giác phối hợp gì này bắt đầu lũ lượt di chuyển trên mặt đất, lề mề tiến về phía trước, thẳng đến hoàng hôn vẫn không đến được địa điểm chỉ định.
Thế là Tấn Chi đành phải hạ lệnh tiếp tục hành quân, thẳng đến đêm khuya, một vài yêu quái bắt đầu làm ầm ĩ, có mấy tên dứt khoát ngồi bệt trên đất không thèm nhúc nhích.
Đối diện với lời oán giận ngập trời, Tấn Chi đành phải tuyên bố đóng trại tại chỗ.
Nơi này cách thành Ác Long chừng hơn tám mươi dặm, mà khoảng cách với điểm hạ trại dự định thì vẫn còn hơn mười dặm.
“Không thể hoàn thành nhiệm vụ hành quân dự định trước, đây chắc là lần loạn nhất từ trước tới nay nhỉ.” -Tấn Chi nghĩ.
Thuyền chiến dừng trên không, mở ra cửa khoang, dùng dây thừng thả các loại vật tư xuống.
Đám thủ thành quân nhanh nhẹn dựng lều, chất bếp. Mà đám yêu quái thì chỉ giương mắt nhìn.
Tất cả vật tư đều được chia thành hai cấp.
Có lẽ là Ác Giao keo kiệt đó cảm thấy bất cứ tí xíu vật tư nào dùng trên người đống hàng hóa này đều là lãng phí.
Thành thủ quân có lều bạt đẹp đẽ, thức ăn sạch sẽ. Mà đám yêu quái chỉ được chia bánh nướng áp chảo đen thui, còn về bọn họ rốt cuộc là ăn mặn hay là ăn chay thì đó là chuyện của bọn họ.
Tấn Chi dẫn theo Khỉ Đá đi vào trong chủ trướng rộng rãi.
– Ngày mai chính là quyết chiến.
Tấn Chi thuận tay chỉ sa bàn được đặt ở chính giữa doanh trướng:
– Ngày mai ngươi dẫn một vạn binh lực xuất phát từ hướng này, đi qua nơi này, trước khi hoàng hôn thì đến đây.
Khỉ Đá nheo mắt nhìn chăm chú sa bàn hồi lâu, hỏi:
– Tại sao phải đi con đường này? Nơi này chắc chắn rất dễ bị mai phục.
– Không đâu.
Tấn Chi vừa tháo bội kiếm của mình bỏ lên bàn, vừa không tập trung thuận miệng trả lời.
– Tại sao?
– Ta nói không có là không có, đâu ra nhiều tại sao như vậy?
Tấn Chi đã mất kiên nhẫn, giọng điệu nặng thêm.
Con khỉ nửa tàn phế này dựa vào cái gì dám khiêu chiến với y chứ?
– Sao ngươi biết sẽ không có?
Khỉ Đá cười thản nhiên, nhìn chằm chằm vào Tấn Chi hỏi:
– Chẳng lẽ thiên quân nói cho ngươi biết bọn chúng sẽ không mai phục ở đó?
– Ngươi!
Tấn Chi chợt trừng lớn mắt, đưa lưng về phía Khỉ Đá giận dữ nói:
– Bệ hạ từng dặn dò, bảo ngươi nghe theo sai phái của ta. Ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh.
Bước đi chậm rãi, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh sa bàn, Khỉ Đá ngửa đầu cười nói:
– Ngươi không biết cái gì gọi là “tướng bên ngoài, có thể không nhận quân lệnh” à?
Tức giận quay người, sau đó trong phút chốc ánh mắt giao nhau, Tấn Chi ngớ ra!
Nụ cười trên khuôn mặt kia, trong ánh mắt kèm theo ý vị khác.
Bước chân tập tễnh đã biến mất, tiếng ho đã không còn, tinh thần uể oải không phấn chấn cũng đã biến mất… Con khỉ trước đây thoáng chốc đã trở lại!
Cái cảm giác đó không rét mà run.
Nét khinh thường trên mặt Tấn Chi đã hoàn toàn biến mất tăm, thay vào đó là hoảng sợ.
– Đây là…
…
Bên ngoài doanh trướng, lửa trại đang bốc cháy hừng hực trong chậu sắt.
Mười mấy tên yêu binh phân tán bảo vệ các vị trí xung quanh chủ trướng, há miệng ngáp điềm nhiên như không.
– Ta muốn giết ngươi!
Một tiếng quát mắng từ đằng xa truyền đến.
– Cứu mạng!
Đại Giác múa may cây rìu lớn đuổi theo Lữ Thanh – Lữ Lục Quải đang chạy trốn bán sống bán chết về phía chủ trướng.
Tất cả vệ binh đều nhìn về phía bọn họ.
Nhân lúc vệ binh thất thần, hai bóng dáng cao lớn lặng lẽ trốn vào một góc tối của chủ trướng.
– Dừng tay! Hai tên các ngươi thuộc đội quân nào?
Một yêu tướng khí thế hung hăng đi ra quát lớn.
Tiếng quát này khiến Đại Giác ném bay chiếc rìu lớn trong tay, chỉ vào Lữ Lục Quải hét lớn:
– Gã… gã trộm bánh của ta!
Thấy có người tới khuyên can, Lữ Lục Quải vội vàng trốn ra sau lưng yêu tướng:
– Hắn nói bậy! Tướng quân, tướng quân, ngươi nhìn ta nhỏ xíu thế này ăn được bao nhiêu chứ, ta cần gì phải trộm bánh của hắn.
Yêu tướng nọ cúi đầu liếc mắt nhìn Lữ Lục Quải, như thể thấy gã nói cũng đúng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Giác, đi qua hỏi:
– Lệnh bài của ngươi đâu? Lấy lệnh bài của ngươi ra cho ta xem.
– Ta… ta làm mất rồi.
– Làm mất lệnh bài trong quân doanh? Ngươi đang đùa giỡn với ta đó hả?
– Thật sự mất rồi, đều tại con chim đáng chết đó, nếu không phải gã, ta khẳng định…
Ngay lúc cả đám ầm ĩ ngươi một lời ta một lời, đám yêu vốn phân bố lác đác bốn phía doanh trại đang chậm rãi vây lại xem trò hay.
Lực chú ý của mấy tên binh sĩ bảo vệ chủ trướng cách không xa cũng đang bị hấp dẫn qua.
Tên yêu tướng mắng Đại Giác rất dữ, đột nhiên gã bắt được ý cười trên mặt Đại Giác!
Vẻ mặt vốn đang uất ức đã biến mất, để lộ ra nụ cười!
Điều này khiến gã hoảng hốt.
Chính vào ngay lúc này, đám yêu vây ở xung quanh gã đồng loạt vung mạnh vũ khí trong tay.
– Các ngươi đang làm gì! Dừng tay!
Còn chưa đợi gã kịp phản ứng rốt cuộc là có chuyện gì thì đã bị giẫm thành thịt vụn.
Đám binh sĩ bảo vệ chủ trướng vốn đang cười đùa xem trò hay phát hiện tình hình không đúng, từng tên cầm vũ khí muốn xông tới cứu viện. Lúc bọn chúng vừa bước ra khỏi phạm vi chủ trướng thì phát hiện xung quanh mình đã bị bao vây đến một giọt nước cũng không lọt.
Mà ở phía sau bọn chúng, mấy yêu binh vẫn ở lại trong phạm vi chủ trướng đã sớm bị một con trâu đen tinh và một con lợn rừng tinh không biết nhảy ra từ chỗ nào chém ngã trên mặt đất.
Máu tươi bắn tung tóe lên lều vải.
Trong chủ trướng, Tấn Chi nghe được tiếng ồn ào lẫn tiếng hét thảm bên ngoài, run rẩy nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười thờ ơ của Khỉ Đá.
Y nhớ lại bóng dáng vung múa cây gậy qua lại trong thiên quân vạn mã, nhớ lại bóng dáng đứng trên núi thi thể nhìn xuống chúng yêu xung quanh.
Một tay đã lặng lẽ sờ lên chuôi kiếm của mình, từng giọt mồ hôi chừng hạt đầu từ trên trán y chậm rãi chảy xuống.
– Ngươi muốn làm gì?
Khỉ Đá mỉm cười hỏi.
Rõ ràng chỉ là một câu nhẹ tênh, nhưng lại đánh thẳng vào trong lòng của Tấn Chi khiến y bật run, cái tay vốn sờ về phía chuôi kiếm đã rụt về lại.
“Sẽ không đâu, ta nhất định sẽ không thua hắn. Thực lực của hắn chắc đã giảm mạnh, bây giờ… biết đâu ta có thể thắng được dễ dàng…” Y thầm khích lệ bản thân.
Khỉ Đá lạnh nhạt liếc nhìn bàn tay khẽ run rẩy, cúi đầu, gỡ bao cổ tay của mình, nhẹ nhàng bóp nát trận pháp khắc trên cổ tay mình.
Ngay lập tức, một sợi hắc khí trên người hắn tản đi, trên mặt nhanh chóng khôi phục hồng hào.
Tấn Chi cắn răng, hoảng sợ nhìn hết thảy.
Tất cả đều là âm mưu?
Ý nghĩ này lướt nhanh qua trong đầu của y, ngay sau đó lông tơ trên người y đều dựng dứng cả lên.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài doanh trướng khôi phục lại yên lặng ban đầu, một bàn tay lớn vén rèm doanh trướng lên.
Ngay sau đó mười mấy con yêu quái xông vào, tên nào tên nấy cầm vũ khí, hung thần ác sát, chỉ chốc lát đã chen chúc khiến lều vải chật như nêm cối.
Lão Ngưu, Đoản Chủy, Đại Giác, thậm chí là Lữ Lục Quải đều ở bên trong!
– Các ngươi muốn làm gì?
Tấn Chi hoảng sợ nói.
Những con yêu quái đó lại không trả lời mà chỉ nhìn về phía Khỉ Đá, giơ quyền vỗ lên ngực của mình.
– Đây là… quân lễ?
Binh biến – nháy mắt hai từ này lướt qua trong đầu, Tấn Chi khó có thể tin nhìn về con Khỉ Đá đang mỉm cười ngồi ở bên cạnh.
Hắn vẫn luôn nằm trong sự giám sát của mình, hết thảy những thứ này rốt cuộc vào lúc nào…
Khỉ Đá chống gối chậm rãi đứng lên, mỉm cười nhìn Tấn Chi sắc mặt trắng bệch. Quay người, hắn kéo Hành Vân côn đi về phía cửa doanh trướng, qua con đường được đám yêu quái nhường ra.
– Ta ra ngoài canh chừng giúp các ngươi.
– Được, nơi này cứ giao cho bọn ta.
Đoản Chủy thét lớn.
Đám yêu quái chậm rãi bao vây Tấn Chi lại.
– Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì? Ta mới là chủ soái! Ta mới là chủ soái!
– Không phải nữa rồi.
Khỉ Đá chẳng thèm quay đầu, lách mình đi qua đám yêu quái, chậm rãi bước ra khỏi doanh trướng.
Sau lưng truyền tới tiếng hét thảm thiết của Tấn Chi.
Ngẩng đầu nhìn những đám mây biến đổi dưới ánh trăng, hắn lầm bầm:
– Kèn lệnh chiến tranh cuối cùng đã được thổi lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!