Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 42
@Nơi cung cấp lương thực cho Mặc Bạch: Ngô nhà nho nhỏ của Mặc Bạch CP | Nơi đáng yêu | Không phải của chính chủ | Đừng KY (*) | Không được lật thuyền | Chúng tui là tiểu đội lần mò trong giới giải trí để tìm đường.
(*) KY – viết tắc của kuuki ga yomenai = vô ý vô tứ
“A a a a a! Tìm được rồi.”
“Lệ rơi đầy mặt, tui còn cho rằng không có chỗ nào để dung thân.”
“Tui còn tưởng chỉ có mình tui đẩy thuyền này.”
“Muốn ăn đường, muốn thồn đường vô mồm.”
“Thực ra thực ra, đôi này rất đáng yêu, gào khóc gào khóc.”
“Có người cut video sao? Có người vẽ fanart rồi sao? Có người viết đoản văn sao? Huhu, tui còn tưởng có mình tui chèo.”
“Trời ơi, Đường Ngư nhà bên vẽ phải hong?”
“Thật vậy không?”
“Cần phổ cập khoa học, Đường Ngư là ai?”
“Tui cũng cần phổ cập khoa học.”
“Nói cho lầu trên biết, Đường Ngư là fan CP trợ lý x Tô Khiên đọ.”
“Tôi cảm thấy Đường Ngư thật ra là…”
“Ôi chao, lầu trên đừng nói nữa, tôi cũng thế, tôi cũng hiểu được thật ra người ta là…*che mặt*”
“Cầu giải thích.”
“*Suỵt*, không thể nói không thể nói.”
“Tui nghĩ mấy người nên qua Weibo Đường Ngư xem đi…đáng yêu lắm luôn ó.”
“Đúng thế đúng thế.”
“Thế nhưng tui chưa từng nghĩ Đường Ngư lại vẽ người khác ngoài nam thần.”
“Đường Ngư vẽ đẹp thật, mau tới xem đi. Đạo diễn mặc áo cưới….huhu, đẹp thật.”
@Nơi cung cấp lương thực cho Mặc Bạch: Liếm ảnh, đẹp diễn đẹp quá. @Đường Ngư: Vạn dặm hồng trang không bằng em *hình ảnh*
“Trời má, thấy rồi thấy rồi, đẹp thật, vẽ theo phong cách tả thực luôn á.”
“Sờ cằm, thực ra tui nghĩ Đường Ngư không chịu vẽ Tô nam thần theo phong cách tả thực là vì…”
“Vì Đường Ngư biết mình sẽ nổi máu ghen đúng hong?”
“Hahaha, che mặt cười ngây ngô.”
“Ôi chao ôi chao, tôi cảm thấy thật đáng sợ.”
“Tui cảm thấy tui điên cmnr, mau tát tui tỉnh đi.”
“Lầu trên sao thế *cười khóc*?”
“Tui cũng là fan CP Tô Khiên x trợ lý, cũng là fan của Đường Ngư, rồi giờ lại là fan nhà Mặc Bạch. Tui mới so sánh video và ảnh, phát hiện có chỗ gì đó không đúng. Tui đột nhiên nghĩ tới chuyện có phải Đường Ngư đúng là…nhà nam thần hay không? Sau đó quen ảnh đế và đạo diễn, thực ra Mặc Bạch trong hiện thực….A a a, mau đánh tui tỉnh.”
“LS tưởng tượng phong phú quá.”
…
“Mắt tui mù cmnr, rốt cục là khác chỗ nào thế?”
“Cầu giải thích, khác chỗ nào?”
…
“A a a a, tui thấy rồi.”
“Móa, mắt sinh ra làm trinh sát à?”
“Xem cái cổ đạo diễn trong bức vẽ đi…”
“Sao?”
“Tặng mấy cô Sceenshorts nè *hình ảnh*”
“Trời má, phát hiện đáng sợ dị.”
“Đường Ngư vẽ dây chuyền, trên dây chuyền có nhẫn.”
“Nhưng phóng video lên thì nó là cái tua rua treo trên cổ thôi.”
“Vấn đề là, Đường Ngư vẽ thêm hay là cậu ấy biết có chiếc nhẫn kia? Hơn nữa nghe đồn nam thần nhà Đường Ngư, ảnh đế và đạo diễn từng hợp tác…Tui muốn xuống lầu chạy vòng vòng.”
“Muốn chạy Marathon.”
“Mới thi đại học xong nên bỏ lỡ gì rồi sao? Lầu trên nói gì thế?”
“Hahaha, qua nhà bên ăn kẹo đây.”
“Thực ra điểm mấu chốt là, nhẫn….cùng một kiểu với ảnh đế sao?”
“Zoom lên rồi mà so nha.”
“Tui mới đi hỏi con bạn tui là fan lâu năm của ảnh đế, nó nhìn rồi khóc ngất trước máy vi tính cmnr.”
“Móa, đáng sợ vl. Nếu như Đường Ngư vẽ cái nhẫn to to chút tui còn nhận ra…Nhưng giờ zoom lên rồi so sánh, hình như là một đôi thật, viên đường này hình như hơi nhiều.”
“Nếu là thật, đường này hong thể nuốt nổi.”
“Chủ thớt nói một câu, tuy fan CP Mặc Bạch như tui có đường ăn thì rất vui nhưng nhắc nhở mọi người đừng nên suy đoán bừa bãi đọ, lỡ như kick war thì tụi tui sẽ xóa cmt.”
“Yên tâm đi.”
“Yên tâm.”
***
Đường Vũ không thể tin nổi ngồi trước máy vi tính zoom ảnh lên.
“Sao thế?” Tô Khiên tắt máy chạy bộ, dùng khăn mặt lau mồ hôi.
“Em gây họa rồi…” Đường Vũ khóc không ra nước mắt, nói.
Tô Khiên ghé mặt vào đọc bình luận, rốt cuộc cũng biết xảy ra chuyện gì, xoa tóc Đường Vũ. “Gửi cho anh đi.”
“Anh muốn làm gì?”
Khóe miệng Tô Khiên cong lên, gửi cho Thiệu Mặc Sâm.
Qua hai mươi phút, Tô Khiên xoa xoa khuôn mặt chán nản của Đường Vũ. “Ừm, anh Thiệu khen em.”
Đường Vũ nhận được tin nhắn từ Wechat.
Anh Thiệu: “Cá Nhỏ, em làm rất tốt, gửi cho anh ảnh HD đi.”
Đường Vũ. “…” Thực ra cậu ta rất đồng cảm với đạo diễn Bạch.
“Qua đây cho em xem một món đồ.”
“Hửm?” Đường Vũ đi theo Tô Khiên.
Kết quả phải đưa lưng về phía cửa phòng tắm bị khóa nhìn Tô Khiên thong thả cởi quần áo, ngoắc ngoắc tay. “Tới đây giúp anh xem một chút.”
Sau đó lại trơ mắt nhìn Tô Khiên đặt chìa khóa lên cao rồi thở dài nói. “Không với tới rồi.”
“…” Bây giờ cậu ta vô cùng đồng cảm cho số phận của mình. Rốt cục người nào trước đây lại ngu ngốc thiết kế phòng tắm có thể dùng chìa khóa để khóa trái chứ?
***
“Anh nhìn gì thế?” Bạch Trạch híp mắt lại, người lúc trước và người đang ôm điện thoại di động khác nhau một trời một vực.
“Không có.” Thiệu Mặc Sâm bình tĩnh, nhanh chóng đổi sang hình pdf kịch bản.
Ừm, đóa hoa của tổ quốc phải bảo vệ cho tốt, không thể để bị bóp chết từ trong trứng nước.
Bạch Trạch. “…”
Cậu nhớ lần trước anh có biểu cảm này là lúc…dùng acc clone đi spam đủ nơi.
Bạch Trạch nhân lúc Thiệu Mặc Sâm nghe điện thoại, vội vàng ở Weibo ra tìm…Ừm? Acc clone của anh là gì nhỉ? Trắng thêm đen?
Bạch Trạch nhìn bình thuốc cảm mạo, lặng lẽ xóa từ then chốt.
Nhưng lại đột nhiên cảm thấy với cái tính nhiều chuyện của Thiệu Mặc Sâm, sao có thể…
Thiệu Mặc Sâm cúp điện thoại thấy Bạch Trạch đang ngẩn người. “Bảo bối, anh muốn ăn đồ ngọt.”
Tinh -!
Thiệu Mặc Sâm thấy hai mắt Bạch Trạch sáng lên. “Sao thế?”
Khóe miệng Bạch Trạch cong lên. “Anh muốn ăn gì? Hay là làm bánh Pudding Serradura oreo cho anh ăn nhé?”
Thiệu Mặc Sâm cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh, chần chừ nói. “..Được.”
Bạch Trạch vừa hát vừa xay nát oreo, thừa dịp đem kem đi làm lạnh, cậu dùng điện thoại tìm acc clone của Thiệu Mặc Sâm – oreo.
Vì vậy, Bạch Trạch thấy thứ Thiệu Mặc Sâm đang trăm nghìn cay đắng giấu đi.
“Thật sự là..” Bạch Trạch lắc đầu, chuyện này thì có gì tốt mà giấu cậu chứ, cậu cười híp mắt lướt Weibo, tới khi thấy cái fanart mà Thiệu Mặc Sâm like, lỗ tai bắt đầu đỏ ửng.
“…Giấu cũng kỹ đấy.” Bạch Trạch nghiến răng.
“Cái này…” Bạch Trạch xem bình luận mới biết chuyện gì đang xảy ra, trình độ vẽ vời của Cá nhỏ càng ngày càng tốt rồi, còn muốn sống nữa hay không?
“Còn có cả mấy thứ này nữa à?” Bạch Trạch sờ cằm tán thành.
Đợi tới khi kem làm lạnh xong, Bạch Trạch bắt đầu đánh kem rồi cho vào trong túi rồi bỏ oreo vào, rồi lại cho kem vào, cứ làm như vậy, lúc phủ lớp kem lên trên cùng, Thiệu Mặc Sâm bỗng nhiên thò đầu vào. “Cho chút kem thôi.”
Bạch Trạch đồng ý.
Làm xong một cốc Serradura, Bạch Trạch nhìn phần kem còn dư, đang nghĩ xem nên làm gì, Thiệu Mặc Sâm lại đột nhiên đi vào bếp.
“Sao thế?” Bạch Trạch nghiêng đầu nhìn.
Thiệu Mặc Sâm để cằm trên bả vai cậu. “Đút anh ăn.”
Bạch Trạch không còn cách nào khác, cầm muỗng lên xúc một thìa đút cho anh, ai biết Thiệu Mặc Sâm liếm sạch muỗng xong lại còn dùng lưỡi cuốn lấy đầu ngón tay cậu, bơ trên ngón tay bị anh liếm sạch không còn chút nào.
Lỗ tai Bạch Trạch đỏ ửng như đá mã não đỏ, bàn tay của người đàn ông bắt đầu cởi quần cậu ra.
“Thiệu….Thiệu Mặc Sâm…”
Thiệu Mặc Sâm cười nhẹ một tiếng, liếm liếm vanh tai sắp chảy máu cảu cậu. “Ừm. Bạch Mặc?”
“Cái gì coe?” Bạch Trạch không phản ứng kịp.
“Đạo diễn Bạch, em đừng bảo em bấm lộn.”
Bây giờ Bạch Trạch mới hiểu anh đang nói gì, áo sơ mi cũng đã bị anh tuột xuống, lưng quần cũng đã tụt xuống đầu gối, cả người chỉ còn lại một chiếc tạp dề.
“A…Cửa sổ…”
“Yên tâm, anh kéo rèm cửa rồi.” Tuy rằng cửa nhà hai người là cửa thủy tinh một mặt.
Bạch Trạch nằm nhoài lên bàn, phần lưng và mông cong hiện lên vô cùng mê người.
Cậu cảm nhận được ngọn lửa đang cháy trên người mình, đột nhiên lưng bỗng mát lạnh, Bạch Trạch đang dùng túi đựng kem tươi viết chữ lên lưng Bạch Trạch.
“A Sâm…” Bạch Trạch đột nhiên thấy tủi thân, em khổ sở làm bánh ngọt cho anh ăn, chỉ là lỡ tay thôi mà? Sao giờ lại bị bắt nạt đến nỗi như vậy?
Thiệu Mặc Sâm cười nhẹ, dùng đầu lưỡi liếm bơ đi, hơi thở dán chặt trên lưng cậu, giờ Bạch Trạch mới nhận ra lưng mình cũng là bộ phận mẫn cảm. “A..ư…”
“Đoán thử xem anh viết gì?”
L… OVE…”
“Thông minh.” Thiệu Mặc Sâm cho cậu điểm tối đa, bắt đầu nhét kem xuống bên dưới.
“Ha…em lạnh.”
“Vậy sao?” Thiệu Mặc Sâm dùng tay lẫn miệng châm lửa trên người cậu, bàn tay nhanh chóng vuốt ve nơi hưng phấn ngẩng cao đầu ở phía trước cậu.
“A…ưm…em không chịu nổi.” Trên người Bạch Trạch chỉ còn sót lại chiếc tạp dề, thỉnh thoảng còn cọ vào ngực cậu, hai điểm trước ngực ửng hồng lên, hơn nữa môi lưỡi cùng ngón tay Thiệu Mặc Sâm còn làm cho cậu lên đỉnh.
“Thoải mãn em rồi.” Thiệu Mặc Sâm đè Bạch Trạch, bàn tay nhanh chóng lên xuống khiến Bạch Trạch phun ra tinh hoa.
“A..” Bạch Trạch nằm dài trên bàn, gấp gáp thở dốc.
Thiệu Mặc Sâm liếm dịch trắng trên đầu ngón tay mình. “Ngọt, bảo bối, em còn ngọt hơn kem.”
“Anh…sao anh…”
Thiệu Mặc Sâm lắc đầu một cái. “Ngày mai còn phải đi chụp ảnh tuyên truyền nữa.”
“Không sao.” Bạch Trạch rất kiên trì, đều là đàn ông với nhau, cậu biết cậu có bao nhiêu thoải mái thì Thiệu Mặc Sâm lại phải chịu đựng bấy nhiêu.
“Vậy…” Lần thứ hai Thiệu Mặc Sâm đè lên người Bạch Trạch. “Bảo bối, em kẹp chặt chân lại, anh chỉ cọ bên ngoài thôi, không đi vào.”
“A..” Giữa bắp đùi nóng ran, khóe miệng Bạch Trạch cũng chảy nước bọt ra.
Thiệu Mặc Sâm chen Tiểu Sâm của mình vào đùi cậu, đột nhiên nở nụ cười. “Anh không muốn lãng phí đồ ăn.”
“Cái…cái gì?” Ánh mắt Bạch Trạch mơ hồ, chỉ cảm thầy bắp đùi mình mát lạnh, Thiệu Mặc Sâm ép hết số bơ còn lại ra ngoài.
“Ha…a…” Bạch Trạch ngửa cổ về phía sau. “Chậm một chút….a…chậm một chút.”
“Còn lạnh không?”
Bạch Trạch bất lực mà lắc đầu, “… Sâm… Còn muốn nữa.”
Thiệu Mặc Sâm sững sờ, sờ bên dưới mới phát hiện tên nhóc mới tuyên bố đình chiến đã lại anh dũng hiên ngang ngẩng cao đầu.
Làm vợ chồng bao nhiêu năm, Thiệu Mặc Sâm hiểu thân thể Bạch Trạch rõ như lòng bàn tay, biết cậu mở miệng cầu xin là đã đạt đến điểm giới hạn rồi.
“Kẹp chặt.”
“A…ân..” Thanh kiếm dài xông vào bên trong xen lẫn cùng tiếng thở dốc làm Thiệu Mặc Sâm không nhịn được đẩy nhanh tốc độ.
Thiệu Mặc Sâm nói được làm được, không có chuyện được voi đòi tiên, chỉ trồng một dám dâu trên mông cậu thôi. “Anh…”
“Hẹp hòi…” Bạch Trạch lẩm bẩm nói. “Thật sự chỉ trượt tay thôi.”
“Bạch Mặc cũng được mà, lần sau anh cho em cưỡi.”
Bạch Trạch. “…”
***
“Thầy Khuất, thầy nhìn gì thế?”
“Xem chương trình.”
“Thầy tự tin về mình thế sao?” Một vài giáo viên quen biết trêu chọc.
Khuất Lan Thương từ chối cho ý kiến, ánh mắt vẫn cứ chăm chú nhìn màn hình, khóe miệng nhếch lên.
“Thầy Khuất.”
“Thầy có xem chương trình không?” Dương Húc Húc gọi điện cho anh ta.
“Ah..”
“Cụ già, cụ có biết xem ở đâu không? Để cháu chỉ cụ xem.”
“Không cần, tôi đang xem trên Bilibili xem.”
“Ở đâu?”
“Bilibili.”
“Ôi chao?”
“Vậy thầy có thấy không…” Dương Húc Húc đột nhiên không biết nói gì, giọng nói còn mang theo vẻ xấu hổ.
“Không có.” Khuất Lan Thương cười nói. “Tôi đang nhìn Dương Húc Húc ngu ngốc.” Dừng một chút lại nói. “Em có tìm được không? Hay tôi gửi em nhé.”
Dương Húc Húc. “…” Thầy đừng xem, lại bắt nạt em.
Khuất Lan Thương chọc cô nàng, sau đó nhìn video rồi cut ra một đoạn.
Up để khen thưởng chủ video, lần sau phải tiếp tục cố gắng.
– —
Bánh Pudding Serradura:
– –
Lúc tôi Edit bộ này, bà tác giả đã cắt hết H của bộ này trên Tấn Giang, tìm lòi mắt mới được 1 đoạn H.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!