Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất - Chương 43: Love me little, love me long
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất


Chương 43: Love me little, love me long


Love me little, love me long:

Càng thắm thì càng chóng phai, thoang thoảng hoa nhài càng đượm thơm lâu.

“Hôm nay chụp ảnh sao?” Bạch Trạch chỉ cho rằng chụp ảnh tuyên truyền thôi, không nghĩ tới lại còn có một CP nữa cũng tới đây.

“Tôi cảm thấy không sao cả, càng gặp nhiều thì càng quen.” Đạo diễn vỗ vai cậu, cười híp mắt nói.

Bạch Trạch thấy cũng không sao cả, có lẽ là nhân dịp trên mạng đang hot nên đạo diễn muốn rèn sắt khi còn nóng thôi.

Tới khi Bạch Trạch đổi quần áo xong, nhiếp ảnh gia bắt đầu điều chỉnh tư thế cho cậu, cậu bắt đầu cảm động vì hôm qua Thiệu Mặc Sâm còn nhẹ tay với mình.

“Đừng lo lắng.” Thiệu Mặc Sâm nhẹ giọng nói với cậu, Bạch Trạch gật đầu.

Sau khi chụp xong mấy bức ảnh, ánh mắt nhiếp ảnh gia giống như phát hiện ra một sinh vật quý, hai mắt sáng lên yêu cầu Bạch Trạch nắm tay đặt trên lưng Thiệu Mặc Sâm, Thiệu Mặc Sâm nhíu mày một cái, giơ tay lên bảo dừng việc chụp ảnh, nói chuyện với vị nhiếp ảnh gia kia.

“Thiệu, tôi không hiểu, hai người đẹp như vậy mà.” Người nhiếp ảnh gia tóc vàng khoa chân múa tay, giọng nói vui sướng vang khắp Studio.

Dương Húc Húc ở bên trong tò mò ngó đầu ra nhìn đã bị Khuất Lan Thương kéo về.

Thiệu Mặc Sâm nhìn ánh mắt tò mò của nhân viên công tác, nhún vai dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia là người Pháp, mừng rỡ đổi ngôn ngữ. “Thiệu, tôi không nghĩ tới chuyện cậu lại biết tiếng Pháp, nhưng tôi cũng không hiểu lý do tại sao lại làm vậy?”

“Tôi hi vọng có thể chụp ra một bộ ảnh có cảm giác…như anh em thân thiết ấy..”

Lời còn chưa dứt nhiếp ảnh gia đã chen vào. “Anh em? Hai người là anh em? Sao có thể?”

Thiệu Mặc Sâm. “…” Người này không phải nghe không hiểu tiếng Trung mà là loại mù tiếng Trung mới phải.

Bạch Trạch. “…”

Bạch Trạch tiến lên mấy bước. “Chào cậu.”

“Chào cậu, hai người thật sự rất xứng đôi, sao lại không để tôi chụp?”

“Cảm ơn, tôi rất vui, nhưng tôi càng hy vọng cậu có thể chụp cho chúng tôi…ừm…kiểu như cảm giác tề thủy trường lưu ấy. (*)”

(*) Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

“Tề thủy trường lưu?” Nhiếp ảnh gia chớp mắt, không rõ lắm.

“Càng thắm thì càng chóng phai, thoang thoảng hương nhai càng đượm thơm lâu.” Thiệu Mặc Sâm xoay nhẫn trong ngón tay.

“À.” Đây là một câu ngạn ngữ Anh, nhiếp ảnh gia hiểu ra, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên nói. “Tôi hiểu rồi, bắt đầu thôi.”

“No no. Hai người không nên nhìn camera.”

Bạch Trạch mờ mịt.

“Nhìn anh ấy đi. Cậu cứ nhìn Thiệu đi.”

Bạch Trạch nghiêng đầu thấy Thiệu Mặc Sâm cúi đầu nhìn cậu, thực ra Bạch Trạch biết lúc này anh vẫn chưa tận lực tận tâm, khuôn mặt ở trạng thái thả lỏng, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt dịu dàng.

Bạch Trạch không biết có phải tình nhân trong mắt hóa thành Tây Thi hay không? Cậu còn có thể nhìn thấy được vẻ cưng chiều trong mắt anh.

“Tách”, “tách”, “tách”.

Nhiếp ảnh gia tóc vàng nhanh chóng nháy mấy cái, suy nghĩ một lát rồi bỏ hai người lại đi tìm đạo diễn.

Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch yên lặng nhìn nhau.

“Cậu ta đi đâu thế?”

“Mật báo à?” Bạch Trạch trên chọc nói.

Qua mười phút. “Thiệu! Bạch!”, tóc vàng vui vẻ gọi hai người. “Chúng ta ra ngoài chụp cảnh ngoài trời.”

“Tui cũng muốn đi.” Dương Húc Húc hâm mộ nói.

Khuất Lan Thương nhướn mày. “Vậy thì đi.”

“Đi đâu ạ?” Dương Húc Húc mờ mịt.

“Về trường.”

“Dạ? Được.”

Hai đôi kia đang ở cách vách, Tang Kỳ Trình Thành cũng không có vấn đề gì, hai người là CP anh em, làm một chút động tác đã có hiệu quả lớn.

“Chúng ta có nên chụp ngoài trời không?”

Liễu Mạn Tinh từ chối. “Chụp trong Studio mới có thể được hiệu quả như đạo diễn mong muốn.” Nhưng trong lòng lại oán thầm, hai đôi kia là CP thật, còn hai người không hợp tính nhau, muốn tạo ra hint CP cũng phải diễn một chút.

**

“Đang nghĩ gì thế?”

“Có được ý kiến không nhỉ?” Bạch Trạch ngẩng đầu, nhấp một ngụm cà phê.

“Đương nhiên là được, bảo cậu ta để chúng ta tự nhiên chút.”

Bạch Trạch chống cằm. “Em đang nghĩ xem anh có muốn giảm lượng công việc không?”

“Sao thế? Không nỡ để anh khổ sao?”

Bạch Trạch gật đầu. “Ừ, không nỡ.”

Khóe miệng Thiệu Mặc Sâm cong lên.

Bạch Trạch nói tiếp. “Khổ lắm đấy, em cũng thế, một năm chỉ đạo diễn một bộ phim, dù lúc quay phim rất mệt nhưng khi chiếu phim thì không sao nữa rồi. Còn anh bình thường phải đối mặt với truyền thông 24/24, fan hâm một, rồi họp báo chiếu phim, quảng cáo,… anh không đi làm thì…”

“Sao cơ?” Thiệu Mặc Sâm không nghe rõ, xích tới gần.

“Anh còn đi theo em được.” Tai Bạch Trạch hồng lên, bình tĩnh nói, bây giờ nghĩ lại, mỗi khi cậu thấy áp lực đều là Thiệu Mặc Sâm khuyên bảo cậu, còn Thiệu Mặc Sâm thì sao? Bỗng nhiên Bạch Trạch lại lo nghĩ lung tung.

Thiệu Mặc Sâm nhịn không được cười thành tiếng. “Đi cùng em cũng có việc làm mà.” Nhìn biểu cảm của Bạch Trạch còn có thể đoán không ra cậu đang nghĩ gì sao. “Anh cũng có áp lực.”

Bạch Trạch ngẩng đầu lắng nghe.

“Lúc mới ra mắt, anh lo lắng không biết mình có hot hay không, cũng không biết mình có thể tạo được kỷ lục phòng vé hay không, không biết có gây tội với giới truyền thông hay không, rồi ngày nào đó anh xấu đi thì sao? Đôi khi áp lực lớn quá sẽ không có cảm giác an toàn.”

Bạch Trạch nhíu mày.

“Sau đó, có người nói với anh một câu, anh không còn áp lực nữa.” Khóe mắt Thiệu Mặc Sâm hiện lên nếp nhăn khi cười.

“Câu gì cơ?”

“Người kia nói, nếu anh không nổi tiếng, em ấy có thể độc chiếm anh, anh muốn tạo kỷ lục phòng vé, em ấy sẽ làm một bộ phim riêng cho anh, anh bảo sợ đắc tội với truyền thông, em ấy bảo sẽ đối mặt với anh, anh xấu đi, em ấy bảo trong mắt em ấy lúc nào anh cũng đẹp trai. Đúng không? Đạo diễn Bạch nhỉ?”

Bạch Trạch. “…” Cậu cậu cậu cậu có nói những lời như vậy sao?

Thiệu Mặc Sâm nhìn mặt Bạch Trạch hồng như con tôm luộc, người yêu của anh, vĩnh viễn không biết cậu dịu dàng bao nhiêu.

“Sau đó thì sao? Tất cả áp lực của anh đều biến thành một chuyện.”

“Chuyện gì cơ?”

“Anh muốn ngày nào đó khi chúng ta cùng nắm tay nhau xuất hiện, người khác sẽ vỗ tay chúc phúc. Không phải dùng lời đồn để che giấu quan hệ của hai chúng ta nữa, anh muốn đứng trên cao, ưu tú hơn, mạnh mẽ tới mức người ngoài sẽ không bảo chúng ta dùng quy tắc ngầm nữa.”

Bạch Trạch đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu.

Thiệu Mặc Sâm cũng cười. “Khi đó anh vẫn ngây thơ, đó là những suy nghĩ trước kia của anh. Sau này anh mới nhận ra những thứ đó không mấy quan trọng, anh có thể bên cạnh em đến già mới quan trọng, có đúng không?”

Bạch Trạch đột nhiên cầm thực đơn lên, vươn ngón tay chọc vào lòng bàn tay anh, không phải là vừa chạm đã buông.

Thiệu Mặc Sâm cúi đầu, thấy ngón tay trắng nõn của cậu vẽ một trái tim nho nhỏ lên tay anh.

Bạch Trạch trừng mắt nhìn anh. “Em hơi cảm động rồi.”

“Cảm động cái gì?”

“Cảm động vì em vẫn bị người đẹp hơn hoa nhà mình nuôi.”

Bây giờ Thiệu Mặc Sâm đẹp hơn hoa nào đó lại bắt đầu xấu hổ, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận. “Ai đẹp hơn hoa?”

“Anh, anh đẹp như hoa.”

“Hôm qua món bánh Pudding Oreo ăn rất ngon, đêm nay muốn ăn nữa cơ.”

Bạch Trạch. “…” Cậu không muốn nhớ lại chuyện hôm qua nữa.

Sau khi thay đổi nhiều cảnh, nhiếp ảnh gia nói. “Thiệu, Bạch, hai người rất xứng đôi.”

Thiệu Mặc Sâm lật ảnh chụp, chỉ vài tấm hình. “Mấy tấm này không thể đưa cho đạo diễn nhưng anh có thể gửi cho tôi không?”

Tóc vàng chớp chớp con mắt màu xanh lục của mình, suy nghĩ một lát rồi nói. “Tôi có thể giữ hay không?”

“Được, nhưng không thể truyền ra ngoài.”

“OK. Perfect. Thiệu, anh là người tốt. Bạch, cậu cũng vậy.” Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.

Bạch Trạch vẫn không hiểu tại sao mình lại được phát thẻ người tốt, đạo diễn lại gần hỏi cậu. “Hai người họ đang nói gì vậy?”

“Ừm, anh ấy khen nhiếp ảnh gia chụp đẹp.” Bạch Trạch bình tĩnh bịa chuyện.

“Thiệu! Bạch!”

Tóc vàng ôm hai người họ. “Tôi và bạn trai cuối năm nay sẽ tổ chức lễ đính hôn, nếu như hai người ở Pháp thì mời hai người tới dự.”

Thiệu Mặc Sâm hơi giật mình, sau đó nghĩ lại đã hiểu. “Được, chúc hai người hạnh phúc.”

“Cũng giống hai người thôi.” Tóc vàng chớp mắt. “Tôi sẽ giữ bí mật.”

Bạch Trạch bật cười, cậu không ngốc đâu. “Nếu rảnh thì tôi sẽ đi, chúc hai người hạnh phúc.”

Đạo diễn sờ cằm, có phải nên đi học thêm tiếng nước ngoài không? Cảm giác thật vĩ đại..

***

“Em từ chối.”

“Em không muốn làm học sinh của thầy.”

Dương Húc Húc phồng má, khi cô nàng biết mình phải mặc đồng phục học sinh cả người ỉu xìu, lặp lại. “Em không muốn làm học sinh của thầy.”

“Nhưng em là học sinh của tôi mà.” Khuất Lan Thương dịu dàng nói. “Chưa bước ra khỏi cánh cổng trường này em vẫn là học sinh của tôi, bước ra rồi cũng vẫn là học sinh của tôi.”

Dương Húc Húc mở to hai mắt nhìn, uất ức chưa kịp chảy nước mắt đã bị hành động của Khuất Lan Thương đánh tan, Khuất Lan Thương đứng thẳng lưng, sau đó cúi đầu xuống, tay trái để đằng sau, tay phải giơ lên. “Truyền thống của học viện, lúc tốt nghiệp sẽ để một giáo viên và học sinh nhảy mở màn đấy, Húc Húc?”

“Ôi, vậy chờ em đi đổi đồng phục đã.” Dương Húc Húc lau nước mắt, chưa đi được vài bược đã quay đầu nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Khuất Lan Thương. “Không cho phép thầy nói lời không giữ lời.”

Khuất Lan Thương không còn cách nào khác.

Ngoại trừ đây là truyền thống của học viện ra, học viện còn một truyền thuyết, cặp thầy trò múa mở màn này sau khi tốt nghiệp sẽ kết thành vợ chồng.

“Thầy Khuất, thầy…có tin truyền thuyết của học viện không?” Dương Húc Húc giấu đầu hở đuôi, bổ sung. “Giống như trong học viện vũ đạo, đi giày đỏ để múa sẽ múa mãi không dừng.” Nói xong, Dương Húc Húc bỗng nhiên muốn đập mình một cái, trời má, vào lúc này rồi còn nói những chuyện đâu đâu.

Ánh mắt dịu dàng của Khuất Lan Thương rơi xuống đỉnh đầu cô, cùng cô xoay tròn trên sân khấu. “Ừ, tôi tin.”

Đồ ngốc này, thực ra ban đầu truyền thuyết này có là do một vị thầy giáo vì bảo vệ học sinh kiêm người yêu của thầy ấy nên mới nói mà

Không phải vì truyền thuyết mà ở bên người yêu, mà là tạo ra truyền thuyết để bảo vệ người yêu.

“Em không muốn làm học sinh cả đời của thầy.” Khiêu vũ xong, Dương Húc Húc nhớ tới lời Khuất Lan Thương nói với mình.

“Không được.”

“Em không muốn bị thầy quản cả đời.”

“Không được, một ngày làm thầy cả đời làm thầy.” Ngốc hơn chút nữa thì anh dạy cả đời là được mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN