Đạo Diễn! Cậu Nợ Tôi Một Giải CP Xuất Sắc Nhất
Chương 47: Ngân minh nhiễm
Bạch Trạch cầm khoai tây chiên lên, nhìn anh với vẻ ghét bỏ. “Không muốn đi làm nữa sao?.”
“Không cần nữa, em bao dưỡng anh đi.”
Bạch Trạch quay đầu, nắm chặt cái cằm của anh. “Người đẹp như hoa thế này, cũng được, gia nuôi ngươi.”
Thiệu Mặc Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt xấu hổ, chớp mắt. “Nô gia thấy thẹn thùng.”
Tay Bạch Trạch run lên, hung hăng bấm lên cằm anh. “Không được dùng kỹ năng diễn xuất.”
“Anh – không – có.” Khuôn mặt Thiệu Mặc Sâm bị kéo chặt, nói không rõ lời. “Vậy em cũng diễn kìa.”
“Tinh -“
“Em có dùng kỹ năng diễn đâu?” Bạch Trạch xoay người đeo bao tay, lấy Pizza trong lò nướng ra.
Mùi hương bay khắp phòng bếp.
“Khoai tây chiên cũng được rồi, cầm đĩa qua đây.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Bạch Trạch. “…” Trong nhà có một tên tiểu yêu tinh chuyên dùng kỹ năng diễn xuất thì phải làm sao? Gấp gấp, chờ online.
“Bắt đầu rồi.”
Thiệu Mặc Sâm ôm máy tính qua, bắt đầu xem chương trình phát sóng trực tiếp.
Bạch Trạch khó hiểu. “Sao lại không dùng TV?”
Thiệu Mặc Sâm lắc đầu từ chối. “Dùng máy vi tính mới đọc được bình luận.”
Bạch Trạch. “…” Trong nhà có một đứa bé lớn tuổi thì phải làm sao? Gấp gấp, chờ online.
…
Bạch Trạch mở miệng ăn khoai tây chiên Thiệu Mặc Sâm đút, bùi ngùi nói. “Hậu kỳ cũng không tệ, nếu không có hậu kỳ, chắc ai cũng không hiểu.”
“Cho nên mới bảo chúng ta thật thông minh.”
“Ai khen anh, thu mặt mình lại đi.”
Thiệu Mặc Sâm kéo tay Bạch Trạch sờ mặt mình, vui vẻ nói. “Anh không cần nữa, em lấy đi.”
“Anh không hỏi em, sao em biết Tô Khiên là người nói dối?”
“Thực ra rất dễ mà.” Bạch Trạch giải thích. “Cậu ta không thể nói lời nói thật, chỉ có thể nói lời nói dối. Anh hỏi cậu ta nhiều hơn mấy câu cậu ta đã trở nên không được bình thường. Khi đó em chỉ thuận miệng hỏi cậu ta có thấy anh không, em biết lúc trước anh có đứng chung với cậu ta, nhưng cuối cùng cậu ta bảo không thấy, đây là chuyện không cần phải nói dối, vậy nên chắc chắn cậu ta có vấn đề gì đó..”
Bạch Trạch uống Cocacola, tóm gọm bằng một câu. “Chỉ là bình thường Tô Khiên không thích nói chuyện nên mọi người không phát hiện ra. Nếu như người nói dối là Dương Húc Húc, chắc chắn vừa chơi đã bị phát hiện.”
“Haha, ra là thế.” Thiệu Mặc Sâm nhìn thẻ của mình được phóng đại trên màn hình, sờ cằm. “Xem ra đạo diễn Từ công bố thân phận của anh trước, còn của em phải để đến cuối mới cho mọi người biết.”
“Thực ra chúng ta không lộ thật sao?”
Thiệu Mặc Sâm lắc đầu. “Trong mắt anh, cả người em chỗ nào cũng là kẽ hở.”
“Đâu có.”
“Nhưng trong mắt người khác, kỹ năng diễn xuất của em còn hơn anh ấy chứ.”
Bạch Trạch bị anh chọc cười. “Anh đang dùng lời ngon ngọt dụ dỗ đạo diễn sao?”
“Anh đang ôm đùi mà.” Thiệu Mặc Sâm nói là làm, dùng tay ôm lấy đùi cậu.
Bạch Trạch không nói, nhìn trên đùi mình có thêm một bộ trang sức, hơn nữa bộ trang sức này còn đang quấy rối tình dục cậu.
“Mau nhìn mau nhìn kia, em loại Húc Húc đó.” Bạch Trạch chỉ vào màn hình. “Có phải rất ngầu không?”
Trong ống kính, khuôn mặt Bạch Trạch là một bóng ma, rón rén đi tới phía sau Dương Húc Húc. “Cô tìm được gì thế?” Chắc do tổ tiết mục không muốn Bạch Trạch bị lộ thân phận nên biến đổi cả giọng của cậu.
Dương Húc Húc thét một tiếng chói tai, trên lưng bị Bạch Trạch ấn con dấu hắc ám.
“Hoan nghênh cô gia nhập vào phe chúng tôi.”
Dương Húc Húc thở gấp. “Làm tôi sợ muốn chết.”
“Thật sao?”
“Cô tìm được gì?”
Dương Húc Húc nhìn nhân viên công tác tịch thu thẻ thân phận của mình, bất đắc dĩ chấp nhận kết quả bản thân bị loại, giơ giơ tấm thẻ màu đen mình mới tìm được. “Người đi đêm là hai người đàn ông.”
Bạch Trạch “…” Có phải cậu và Thiệu Mặc Sâm quá may mắn không?
Sau đó Dương Húc Húc bị mang tới nhà giam, đứng ở xa chỉ huy hai người.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao không ai thấy Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm gặp riêng.
***
“Em nói xem em có ngốc không cơ chứ?” Khuất Lan Thương thấy Dương Húc Húc cầm một đống đồ ăn vặt chạy tới phòng làm việc của mình.
Dương Húc Húc tủi thân. “Khi đó em đang đi tìm thầy mà.”
Khuất Lan Thương không nói gì thêm, đột nhiên giơ bài thi trong tay mình lên.
Hai mắt Dương Húc Húc sáng lên, gào một cái, còn thiếu điều không ôm đùi Khuất Lan Thương.
“Ngốc hay không ngốc?” Khuất Lan Thương hận rèn sắt không thành thép, rõ ràng nhiều nơi như vậy, càng chạy càng tới góc chết là sao?
Dương Húc Húc ngồi nghiêm. “Em ngốc.”
Khuất Lan Thương cong miệng lên, để bài thi sang một góc.
Dương Húc Húc trợn to hai mắt. “Thầy làm gì thế? Sao không chấm đi?”
Khuất Lan Thương nhíu mày. “Bài em chấm cuối cùng, thế nên nghe lời chút đi.”
Dương Húc Húc. “…” Ai bảo thầy Khuất dịu dàng? Đi ra đây đánh nhau với cô một trận.
****
“Em uống hết Coca rồi.” Thiệu Mặc Sâm buồn bã nhìn Bạch Trạch.
“Trong tủ lạnh đang còn mà.” Bạch Trạch thầm nghĩ, thảo nào người ta bảo chăm con mệt thế.
“Anh chỉ muốn Coca trong cốc đó thôi.”
Điểm khác biệt là, con nít nhà người ta gặp chuyện như vậy chỉ biết khóc nhè, còn đứa con nhà cậu…
“Ưm – em muốn xem chương trình.”
“Đang quảng cáo mà.” Thiệu Mặc Sâm cạy miệng cậu ra. “Ngoan, chúng ta hôn hết quảng cáo thì thôi.”
Bạch Trạch tuyệt vọng, quảng cáo này nổi tiếng là dài đấy.
***
“Hahahaha.” Liễu Mạn Tinh cười nghiêng ngả, một chút bộ dáng nữ thần giống khi xuất hiện trên màn ảnh cũng không có. “Nhột chết rồi.”
Ngân Minh Nhiễm đi tới cạnh cô, liếc nhìn TV. “Bạch Trạch à?”
“Đúng vậy.” Liễu Mạn Tinh bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng.
“Cậu ta cùng ghi hình chương trình thực tế với em?” Con mắt Ngân Minh Nhiễm híp lại.
Liễu Mạn Tinh cũng cười híp mắt, nói. “Đúng vậy, nhưng cậu ấy hợp tác với Thiệu Mặc Sâm, có muốn xem chung không? Thời gian kiểm tra IQ của anh tới rồi.”
Ngân Minh Nhiễm chậm rãi gật đầu một cái, từ chối lời mời của cô. “Anh có chuyện công ty phải xử lý.”
Liễu Mạn Tinh nhún vai, cũng không ép nữa. Năm phút trôi qua, Ngân Minh Nhiễm đi ra ngoài, làm bộ đi rót nước, nói. “Sao trước đây không nói với anh?”
“Em nói rồi mà.” Liễu Mạn Tinh suy nghĩ. “À, thời gian đó…..ông mới qua đời không lâu, anh bận bịu nhiều việc.”
Ngân Minh Nhiễm cau mày. “Sau này mấy chuyện này phải nói trước với anh.”
Liễu Mạn Tinh le lưỡi, ban đầu còn bị cái mặt lạnh này dọa sợ, nhưng nhiều năm qua đi, cô sớm đã quen rồi.
“Hahaha, anh qua đây xem đi, xem biểu cảm của Bạch Trạch này, giống như thực sự đang đề phòng Thiệu Mặc Sâm.”
Mười phút sau, Ngân Minh Nhiễm lại làm như ra ngoài ăn trái cây, ngồi trên salon nghỉ ngơi. “Tên ngốc này là người hợp tác với em à?”
Liễu Mạn Tinh đang uống nước trái cây, nghe vậy bị sặc. “Khụ khụ…” Vừa cười vừa lẩm bẩm. “Sao lại nói người ta như vậy?”
Ngân Minh Nhiễm bĩu môi, trên TV là hình ảnh Hứa Thành Dục đang xé thẻ. “Không chỉ ngu mà còn không có sự hào hứng khi chơi nữa.”
“Hóa ra là có người nhắc.” Lần đầu tiên Liễu Mạn Tinh mới biết chuyện này, máy quay quay rõ mấy chữ trên thẻ. “Người đi săn đã rơi vào đêm tối.”
“Lúc này cậu ta biết rồi nhưng lại không cứu Dương Húc Húc.” Liễu Mạn Tinh lẩm bẩm, ngạc nhiên nói. “Sao tổ tiết mục lại phát đoạn này được nhỉ?”
“Không phát thì giúp cậu ta giấu sao?” Ngân Minh Nhiễm giễu cợt.
Liễu Mạn Tinh. “…” Hôm nay người này sao thế? Ăn nhầm thuốc nổ à?
“Không phải anh bận việc sao?” Liễu Mạn Tinh ngửa đầu nhìn hắn, tay vẫn cầm đồ ăn, để mặt mộc nhưng lại khiến hầu kết Ngân Minh Nhiễm giật giật, cuối cùng vẫn nén xuống, quay đầu đi chỗ khác. “Bây giờ đi.”
Đi vài bước, quay đầu thấy Liễu Mạn Tinh lại ăn khoai tây chiên, nhịn không được dặn cô. “Ăn ít thôi, buổi tối mẹ Lý làm bánh Pudding em thích ăn rồi.”
“À? Được.” Liễu Mạn Tinh ngoan ngoãn bỏ khoai tây chiên xuống.
Lại bắt đầu hahahahahaha…
Ngân Minh Nhiễm nghe tiếng cười ngoài cửa, xoa xoa thái dương nhưng không muốn đóng cửa lại.
Nhìn tài liệu hơn mười phút, một chữ cũng không vào, Ngân Minh Nhiễm phiền não ném tài liệu sang một bên, mở Weibo bắt đầu từ từ khóa, tất cả đều là ảnh của CP chị em…Nam đẹp trai nữ xinh gái….Bên nhau đi bên nhau đi không bên nhau tui sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa….
“Alo? Ngân thiếu? Có chuyện gì mà khiến cậu đích thân gọi cho tôi thế?” Bạn thân ở đầu dây bên kia trêu chọc nói, mở tin tức gần đây ra. “Gần đây vị kia nhà cậu không lên báo.”
“Tôi muốn tạt nước bẩn Hứa Thành Dục.”
“Sao cậu ta lại đắc tội cậu?” Bạn thân tò mò.
“Cậu đừng xía vào.” Ngân Minh Nhiễm nhìn video CP được cắt ra, hai mắt tối sầm.
“OK, để tôi hỏi giúp cậu.”
“Ừm, cảm ơn.” Nói xong cũng cúp điện thoại.
Bạn thân chớp mắt, ai u, vị đại gia này chắc giận lắm đây.
***
“Nghệ sĩ mà cậu mang đáng ghét thật.” Lê Duyệt nói với Ngụy Mân.
Ngụy Mân hiểu tính Lê Duyệt, biết cậu ta có sao nói vậy, không để ý. “Rất nhanh nữa thôi tôi sẽ biết thành người đại diện cũ của cậu ta.”
“Tại sao?” Lê Duyệt khó hiểu, Ngụy Mân không phải người đại diện có tiếng nhưng so với những người cùng tuổi, Ngụy Mân là người đại diện giỏi nhất rồi.
“Suy nghĩ của tôi và cậu ta không giống nhau, tôi muốn để cậu ta yên tâm đóng phim, có tác phẩm hot mới đứng lâu được, nhưng cậu ta bây giờ chỉ muốn kiếm tiền thôi, vượt giới.” Ngụy Mân lắc đầu. “Người có nhân khí lớn mới vượt giới được, người khác chỉ khen một vài câu thôi mà đã tự cho là mình đúng, chưa làm tốt nghề chính còn muốn sang nghề phụ? Chỉ tổn rối não mà thôi.”
“Cậu ta muốn làm gì?”
“Ra đĩa nhạc thì thôi đi, còn muốn làm nhà sản xuất phim, làm đạo diễn, không phải là không có nghệ sĩ toàn năng, nhưng Hứa Thành Dục không nằm trong số đó.” Ngụy Mân phân tích.
“Lần này cậu lại phải bận rộn rồi.” Lê Duyệt cười haha.
Hai người cùng nhau xem chương trình trên Bilibili, Ngụy Mân tới võ quán của Võ Lỗi uống trà, nhìn màn hình chỉ toàn là bình luận tiêu cực…
“Trời mẹ, sao người này lại như vậy?”
“Không cứu Húc Húc thì thôi đi, còn không dám thừa nhận sai lầm.”
“Trước đây tui còn thấy cậu ta ấm áp, bây giờ nghĩ lại, có phải đều là giả vờ hay không?”
“Quả thật là loại đồng đột heo, lần nào sai cũng là do cậu ta.”
“Tui đứng về phía ảnh đế, tui nghĩ cuối cùng bên người đi đêm sẽ thắng.”
…
“A a a a, Thiệu Mặc Sâm đẹp trai quá. Chỉ gõ lên người ta một cái thôi mà cũng đẹp trai tựa GUCCI.”
“Ơ? Hứa Thành Dục không chết…”
“Hứa Thành Dục tự cứu mình..”
“Người này không phải tham sống sợ chết chứ?”
“Thế nên mới ngu, cậu ta có hai bình thuốc, để lại một chai cứu mình cũng là chuyện thường, chắc tổ tiết mục cũng nghĩ như thế nên mới cho cậu ta hai bình thuống, trò người sói bình thường chúng ta hay chơi chỉ có thể cứu một người thôi.”
“Ngu thế.”
Ngụy Mân gõ bàn phím. “Ngu hết chỗ nói.”
Lê Duyệt vui vẻ hỏi. “Cậu làm gì vậy?”
Ngụy Mân bĩu môi. “Chắc ngày mai tôi không làm người đại diễn của cậu ta nữa, để tôi giải tỏa tâm lý một chút.”
“Nhanh vậy sao?”
Ngụy Mân hừ một tiếng. “Cậu ta nói với công ty rồi.” Nói rồi ném điện thoại cho Lê Duyệt. “Giúp tôi tung tin Thiệu Mặc Sâm, kết hôn ngầm hay gì gì đấy đi. Hoặc là Liễu Mạn Tinh cũng được, kim chủ bao nuôi hay gì đấy tùy cậu, làm sao ngày mai phải đứng đầu trang tin tức là được.”
Trước đó Ngụy Mân đã từ chối khéo.
Thế nên Hứa Thành Dục gặp người trên tầng cao, sa thải Ngụy Mân, đây là tin tức hai phút trước Ngụy Mân mới nhận được.
“Tôi nghĩ chẳng cần đổ lỗi cho ai cả, tuy nói cậu ta không biết chơi nhưng trò chơi cũng chỉ là trò chơi, đánh nhau người ta cũng cho rằng mình đang vui đùa, dùng một cuộc phỏng vấn là giải quyết được rồi, cùng lắm sau này gọi là hố đen trò chơi thôi, danh tiếng cũng có rồi, cậu ta còn cần gì chứ?” Ngụy Mân mệt mỏi.
“Hơn nữa, hai người kia cũng không phải loại dễ chọc, cậu cảm thấy Hứa Thành Dục chọc được người ta sao?”
Lê Duyệt sờ cằm. “Cậu ta sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ tìm người nói xấu hai người họ.”
“Tôi không thèm lo nữa.” Ngụy Mân ôm một bụng tức giận.
***
“Là tin nhắn của Lê Duyệt.” Bạch Trạch đẩy Thiệu Mặc Sâm đang nằm trên người mình.
“Chuyện gì thế?”
“Ừm…nói là Hứa Thành Dục muốn hắt nước bẩn chúng ta.”
Thiệu Mặc Sâm tò mò một cái, thấy chuyện kết hôn ngầm, sờ cằm. “Vậy để cho cậu ta đăng đi.”
Bạch Trạch nói cảm ơn với Lê Duyệt, cũng cảm thấy đăng thì đăng, chẳng sao cả.
Có một số chuyện cần phải làm rõ, nếu bọn họ không làm được, vậy thì nhờ người khác.
“Anh làm gì thế?”
“Không làm gì cả.” Thiệu Mặc Sâm thề thốt phủ nhận.
Bạch Trạch ngẩng đầu nhìn bình luận trên TV –
“Huhu, yêu nhau lắm cắn nhau đau, lòng muốn nát, lần thứ hai đạo diễn Bạch bỏ phiếu cho ảnh đế đó, gào khóc.”
“Yêu nhau đó, đánh là thương mắng là yêu, lựa thời để thể hiện tình yêu thôi.”
“Tôi đoán đạo diễn Bạch là người đi đêm còn lại.”
“Sao có thể?”
“Bọn họ chưa từng gặp riêng, tan nát cõi lòng, có khi nào không gặp nhau để tránh bị nghi ngờ không?”
“Không ở chung để tranh bị nghi ngờ? Trời mẹ, mới nói thế mà tui thấy lòng mình lạnh rồi.”
“Tui không muốn xem kết quả, tui chỉ muốn biết CP của tui không tan thôi.”
“Trọn đời đẩy Bạch Mặc.”
“Trọn đời đẩy Bạch Mặc.”
….
Bạch Trạch lặng lẽ nhìn người bên cạnh mình là người đầu tiên bình luận “Trọn đời đẩy Mặc Bạch.”, xoa xoa lỗ tai ửng hồng, đồ ăn gian.
“Trời ơi, Thật sự là đạo diễn Bạch?”
“Tui mới tìm ID xong, ID ấy là Oreo…quả nhiên fan CP đều là những người có tài phát hiện ra đường, tui cũng chuyển thành fan của Oreo đây.”
“Ai vậy? Mơ màng quá.”
“Phổ cập khoa học, Oreo là fan Cp của Mặc Bạch, bình thường hay phát hiện đường, hơn nữa hình như là fan cuồng của đạo diễn Bạch. Mặc dù cô ấy không nổi như là fan bự của CP Mặc Bạch đọ.”
“Chúng ta đình chiến, về khu căn cứ thảo luận thêm.”
Cô gái Oreo nào đó làm xong việc nhanh chóng đóng giao diện lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch, nhớ tới một câu bình luận. “Nhìn anh làm gì? Đẹp trai tựa GUCCI sao?”
Bạch Trạch nhịn cười, thấy anh, thấy anh đáng yêu thôi.
***
Liễu Mạn Tinh dùng muỗng nhỏ đập vỡ lớp đường, xúc từng miếng từng miếng pudding nhân trứng bỏ vào miệng.
Vừa ngậm muỗng vừa hỏi Ngân Minh Nhiễm. “Anh không ăn sao?”
Ngân Minh Nhiễm định từ chối, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tới ban công nghe điện thoại. “Ngân thiếu, cậu không cần thuê người tạt nước bẩn nữa, bây giờ người chửi cậu ta xếp hàng dài luôn kia.”
“Nhiều Blog còn đào lại lịch sử đen tối của cậu ta nữa.
“Thật à?” Ngân Minh Nhiễm suy nghĩ một chút. “Vậy cậu gửi qua mail cho tôi đi, cậu biết người đứng sau lưng cậu ta sao?”
“Chuyện này ai mà không biết, Hứa Thành Dục và công chúa của ông chủ công ty cậu ta là một đôi.”
“Vậy mà cậu ta còn dám ghép CP trên chương trình thực tế?”
Bạn thân cuối cùng cũng biết tại sao rồi. “Nếu không phải Hứa Thành Dục dùng thủ đoạn cao thâm, như gần như xa, nói không xứng với cô ấy, không muốn ngáng chân cô ấy thì cô công chúa đấy để mắt tới cậu ta sao?”
“Biết rồi, cảm ơn, hôm nào mời cậu ăn cơm.”
“Ăn á?” Bạn thân trêu chọc nói. “Nhưng tôi thích uống rượu mừng của cậu hơn.”
Ngân Minh Nhiễm im lặng một lát mới nói. “Tôi sợ cậu phải chuẩn bị tiền lì xì thôi.”
Bạn thân thở dài một hơi. “Ngân Minh Nhiễm, tôi biết cậu có khúc mắc trong lòng, nhưng đừng ích kỷ như thế, cô gái nhà cậu là người tốt, đi theo cậu lâu như thế mà vẫn chưa có danh phận…”
“Tôi biết rồi.” Ngân Minh Nhiễm cúp điện thoại, nhìn Liễu Mạn Tinh bỏ miệng pudding cuối cùng vào trong miệng.
“Mạn Tinh.”
“Sao thế?”
Liễu Mạn Tinh ngẩng đầu, bánh pudding trong miệng bị người nào đó lấy đi, xung quanh cô là hơi thở nam tính.
Liễu Mạn Tinh có nói cũng không nói thành lời – rõ ràng anh bảo anh không ăn mà!
***
“Mặc Sâm.” Trên đường đi, Bạch Trạch nhìn tin tức, nhíu mày. Bọn họ nghĩ lầm rồi, Hứa Thành Dục không ra tay với hai người mà chọn Liễu Mạn Tinh.
“Là báo lá cải thôi, Ngân Minh Nhiễm biết xử lý thế nào.”
“Em có hơi lo cho Mạn Tinh.” Bạch Trạch có chút lo lắng.
“Không sao đâu, để anh gọi điện hỏi Hàn Cạnh một chút.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!