Sợ mất em - Chương 22: Bắt cóc (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Sợ mất em


Chương 22: Bắt cóc (1)


Trong chớp mắt Hiểu Linh không chút đề phòng liền bị túm lên xe. Tú Trân bất động đứng ngay đó, không kêu hét một tiếng nào. Nhưng không ngờ hai tên nam nhân đó chỉ bắt lấy Hiểu Linh, sau đó tên láy xe liền khởi động xe chạy mất. Mất vài phút sau, Tú Trân hoàn toàn định lại tinh thần gọi cho Tử Hàn, nhưng không ngờ chỗ này lại không có sóng. Cô bắt đầu rơi vào tình trạng điên loạn, chạy hết chỗ này đến chỗ khác vẫn không được, đành một mạch xách lấy đôi guốt chạy về nhà Hiểu Linh.

Gặp được Tử Hàn và Quân Thiên đang bày dọn thức ăn ra bàn, cô thở không kịp, nói cũng không xong nhìn các anh. Rồi sau đó từ từ kể lại sự tình cho các anh nghe. Cô nhớ lại lúc Hiểu linh bị đưa đi cô còn thấy một người đàn ông to cao bặm trợn ngồi phía trong xe đeo kính râm, không nhìn phía hai tên bắt cóc mà nhìn phía trước, hẳn ông đã biết hai tên đàn em của ông sẽ không để duột mất Hiểu Linh. Nghe được tin Hiểu Linh bị bắt Quân Thiên chạy vội lên lầu cầm mấy tính tìm vị trí của Hiểu Linh. Quả nhiên như dự đoán bọn họ đã biết trên người Hiểu Linh có mấy định vị nên đã chặn thiết bị. Nhưng không sao, chiếc điện thoại anh đưa cô có thể làm nhiễu sóng trong vòng 60 giây, trong 60 giây buộc anh phải tra ra được vị trí của cô. Nhưng thời gian nhanh như vậy thật sự chỉ có cao thủ chuyên nghiệp mới có thể hoàn thành vụ này. Bỗng Tú Trân đẩy anh ra khỏi màn hình máy tính, sau đó trầm giọng.

“Mau kích hoạt”

Quân Thiên và Tử Hàn ngơ ngẩn nhìn cô và làm theo lời cô nói. Ngón tay Tú Trân từ từ lướt trên bàn phím, sau đó nhanh đến không thể đếm được. Cô thật sự là ai?? Lúc trước khi Tử Hàn điều tra Tú Trân, anh chỉ điều tra gia cảnh của cô và cả sự việc vì sao cô lại bỏ nhà đi, nhưng lại không điều tra tất cả những gì về cô vì anh không muốn xâm phạm đời tư của cô quá nhiều. Bây giờ anh lại được mở mang tầm mắt, một cuộc marathon trên bàn phím anh chưa bao giờ được thấy, quả nhiên cô là một hacker ngầm nhưng không biết cô là ai trong vô số hacker đó. Chỉ trong 54 giây Tú Trân đã tìm ra được vị trí hiện giờ của Hiểu linh, thật là siêu phàm. Cả hai đều nhìn cô không chớp mắt với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Thật ra… thật ra… mọi người thường gọi em là “1013”, chắc các anh đã nghe qua.” – Tú Trân nhìn vào mắt của Tử Hàn, cô biết anh đang giận vì cô lừa dối anh, trong đôi mắt màu hổ phách trong trẻo của anh cô nhận ra được điều đó, nhưng anh lại tỏa ra như không oán trách cô, và mĩm cười.

“Em làm tốt lắm!”

Một câu ngắn gọn. Không khí bắt đầu tĩnh lặng, Tú Trân và Tử Hàn nhìn nhau không nói lời nào. Ngay lúc này một câu nói dập tang không khí.

“Linh Linh đang ở gần khu phố cổ cách chúng ta 12km”

Quân Thiên không để ý tới 2 người, anh chỉ xem vị trí hiện giờ của Hiểu Linh. Ngay sau đó anh liền chạy đi nặc cho trời tối. Tú Trân cầm theo chiếc laptop đi theo và Tử Hàn cũng theo sau cô.
___
Trên xe Hiểu Linh bị trối cứ dãy dụa liên tục, la hét không ngừng.

“Làm cho nó câm mồm, nếu giải quyết không xong tụi bây không cần ngồi trên xe này nữa” – Tên cao to đeo kính râm phía trước lên tiếng.
“Xem xem nó giấu thiết bị định vị ở đâu?” – ông nói tiếp.

Ngay sau đó Hiểu Linh liền bị một tên đàn em đa ngâm, to xác nhìn cũng có vẻ hơi ghê tợn ngồi đối diện tát vào mặt cô và lấy một chiếc khăn từ trong túi nhét vào miệng Hiểu Linh .

“Thằng ngu. Ai cho mày động đến nó, là của đại ca, cái tát đầu đã bị mày cướp mất” – Tên da trắng, thoạt hình cũng to cao tầm 1m8 trở lên, nhưng gương mặt rất kì dị nên lúc nào hắn cũng đội nón che cả khuôn mặt. Theo như những gì Hiểu Linh biết là hắn bị bệnh vảy cá nhưng không phải câp độ nặng, sần sười rất đáng sợ, nên gương mặt hắn rất khó côi.

“Lão đại bảo làm cho nó im, chỉ có cách đó”

“Thôi được rồi! Tụi mày suy nghĩ có logic xíu đi, tao muốn yên lặng.”

“Tìm được cái nào thì vứt đi, điện thoại của nó cứ đưa cho tao!” – Tên lão đại nói.

Hai tên đàn em lục soát trên người Hiểu linh tìm thiết bị định vị nhưng không tìm thấy. Nhưng tên lão đại biết chắc chắn là có.

“Không tìm thấy, chỉ toàn là vật dụng trang sức…!” – Tên da đen nói.

“Ném luôn cho tao! Trên người nó có bất cứ thứ gì thì ném.”

Nghe vậy 2 tên đàn em tháo hết trang sức trên người của Hiểu Linh ra và vứt đi, theo cả chiếc vòng tay mà Quân thiên đã tặng cho cô lúc vừa mới dọn đến.

“Không được vứt chiếc vòng!” – Hiểu Linh thấy vậy vội ngăn cảng.

“Chiếc vòng…?” – Tên da đen hỏi.

“Tóm lại trên người tôi, các anh cứ vứt hết trang sức đều được nhưng chiếc vòng thì không.”

“Nó có gì đặc biệt sao?” – Tên da đen hỏi tiếp.

“Bọn mày muốn xuống xe hay để tao đá xuống xe.” – Tên lão đại mất kiên nhẫn quát 2 tên đàn em.

2 tên đàn em nghe vậy liền câm như hến không nói lời nào mà vứt đi tất cả các trang sức trên người cô.

___
“Linh Linh bây giờ đang cách khu phố cổ 4km.” – Tú Trân vừa phát hiện được vị trí của Hiểu Linh qua chấm xanh đang nhắp nháy trên màn hình. Quân Thiên không khổi vui mừng vì đã tìm được cô, anh liền tăng tốc.

Không lâu sau đó cả 3 người đều đến nơi tính hiệu định vị phát ra. Nhưng không ngờ cả một con đường không thấy lấy một bóng người. Ngay sau đó anh liền bị một vật chiếu sáng lướt qua mắt anh, không kịp phản ứng anh chạy lại. Đây là chiếc vòng mà anh đã tặng cho cô, và cả trang sức cũng bị ném hết.

“Lẽ ra không nên để trong trang sức!” – Quân Thiên bối rối nhìn vào chiếc vòng..

“Tôi nhất định sẽ tìm được em, lão nương tương lai của anh.” – Quân thiên thiết nghĩ trong lòng.

“Theo như tôi biết gần đây có 3 khu nhà máy bị bỏ hoang và một bệnh viện bị cháy nhưng dập kịp nên vẫn còn ờ được. Có thể tên bắt cốc đưa hiểu Linh đến đó.” – Tú Trân nói.

Cả 3 người điều suy nghĩ một hồi lâu. Riêng Quân Thiên ngồi trong xe cứ thấp thổm nhìn xung quanh, anh không tài nào tập trung được, vì vợ tương lai của anh đang nằm trong tay một kẻ điên loạn khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN