Đã Được Gặp Cậu
Chương 15
Vừa lúc bước ra trông ánh mắt có vài phần quen thuộc.Cậu chủ tịch nhìn cô với ánh mắt sững sờ,dường như cậu ấy bất động trong phút chốc.
Linh linh ngước nhìn cậu hỏi cậu là ai,nét mặt của cô rất bình tĩnh dù lúc đó trong lòng cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ.
Vị chủ tịch đó khẽ nhíu mày và khuôn mặt dần xuống sắc,cậu ấy không nói gì chỉ nhìn Linh linh rồi đi.Bước chân của cậu ấy thật dài,bóng lưng rất to.Nếu nhìn thoáng qua thì cậu ấy có vẻ là một người ít nói.Nhưng trên người cậu ấy dường như toát ra một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Khi cậu ấy đã dường như rời khỏi,cô ấy mới bắt đầu bình tĩnh lại,cô bị chính ánh mắt của cậu ấy làm cho mất bình tĩnh.
Ánh mắt đó thật làm người ta run sợ.Một ánh mắt sắc bén nhưng lại lạnh lùng,mang cảm giác lạnh lẽo đến cho người khác.
Linh linh quay về phòng chờ và đợi đến lượt mình.Bao nhiêu người đi ra từ phòng thi đều thất vọng,hầu như chẳng ai có được điểm cao.
Cuối cùng thì cũng đến lượt linh linh.Bài cô ấy hát chính là bài hát mà cô tự mình sáng tác,nó có tên là “Ánh trăng từ vực sâu”.
Cô cầm cây đàn ghita của mẹ cô,tấu lên những giai điệu của cô,làm cho những người nghe đều phải chăm chú nghe một cách say mê.
Tiếng hát đầu tiên,cô hát với một tông giọng cực trầm nhưng lại nhẹ nhàng,dần dần tới đoạn điệp khúc cô hát lên một khúc với âm tiết cao ngất.
Với thần thái và tiếng hát của cô làm cho những giám khảo đều phải ngạc nhiên.Đây chỉ là một cô gái 20 tuổi thôi, mà có thể làm ra được một bài hát như vậy.
Những nhân viên ghi hình đều phải để máy quay sang phía cô vì lúc đó cô rất đẹp,đẹp tới nỗi mà có thể làm điên đảo chỉ vì một cái nhìn cộng với tiếng hát của cô nữa.
Nó như là một bài trình diễn của những người nổi tiếng hơn là chỉ là một bài thi.
Khi hát xong mọi người đều bị cô làm cho cảm động vì bài hát đó rất hay.
Bạch Vân cất tiếng”Bài này cô lấy ở đâu?”
“Bài này do tôi sáng tác”cô ấy có chút mệt khi đã hát một bài hát khó như vậy.
“Sáng tác?Bài này cô làm ư?”Bạch vân trong giọng có chút giận dữ và vài phần không tin lời cô nói.
“Đúng vậy”hơi thở của cô có chút yếu, dường như là cô ấy chẳng còn một chút sức lực gì để nói cả.Cô có thể ngất đi bất cứ lúc nào nếu cô cố gượng.
Các vị giám khảo đều cho cô điểm tối đa,riêng Bạch vân chỉ cho cô 80 điểm.Cũng chẳng biết lí do tại sao cậu ấy lại cho điểm như vậy,chỉ biết là mình cần phải ra khỏi phòng thi ngay.
Đã quá đủ cho một ngày rồi.Bước chân cô run rẫy,hơi thở hỗn hễnh bước ra phòng thi.
Đột nhiên vô thức cô ngã xuống,bất tĩnh.Mọi người lo lắng chạy lại,đưa cô đi bệnh viện.
Người đưa cô vào bệnh viện chính là vị chủ tịch của tập đoàn đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!