Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển) - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)


Chương 29


Tháng 9 năm 2007, Trương Hàng đăng ký vào trung cấp nghề, vốn bởi vì cậu không có bất kỳ căn bản âm nhạc nào nên giáo viên cũng không khuyến khích cậu lựa chọn nghề điều âm sư này, bởi vì nghề này thường thì những đứa trẻ có trụ cột sẽ nhanh chóng bắt kịp chương trình học hơn, mà Trương Hàng trước đó còn phải học đọc note nhạc, thế nên công sức phải bỏ ra hiển nhiên sẽ vất và hơn rất nhiều.

Bất quá nghề nghiệp này là do Đại Hắc lựa chọn, Trương Hàng vẫn là quyết định kiên trì xuống, cậu có thể nhận thấy được Đại Hắc rõ ràng có điểm khác biệt với những con chó thường, bởi vì cho dù chó có thôgn minh đến thế nào đi nữa cũng sẽ không thể mua được vé số trúng thưởng, nhưng Đại Hắc lại làm được. Chỉ là đối với chuyện này cậu thủy chung cũng không có hỏi rõ, mà Đại Hắc hiển nhiên cũng sẽ không nói đến.

Lúc Trương Hàng “đọc” đến một vài tiểu thuyết xuyên qua huyền ảo lưu hành gần đây, trong đầu lại sinh ra một chút tưởng tượng không thiết thực. Bất quá, cậu “đọc” được vài quyển thì cũng buông xuống tâm tư này, tiểu thuyết bất quá chính là do con người tưởng tượng ra, mà cậu cũng không cần thiết vì những thứ như vậy mà đi phỏng đoán Đại Hắc. Trương Hàng tin tưởng, nếu Đại Hắc có năng lực nói chuyện với cậu, đối phương khẳng định sẽ nói với cậu tất cả sự thật. Như vậy, nếu như Đại Hắc đã không nói, cậu cũng không hỏi làm gì.

Tối đó, Trương Hàng thả quyển tiểu thuyết trên tay xuống, vươn tay ra khỏi giường sờ một cái, Đại Hắc lập tức cảm thụ được động tác mà ngẩng đầu lên, khiến cho tay của Trương Hàng vừa hạ xuống khỏi giường đã vừa vặn chạm vào đầu hắn, phối hợp vừa đúng. Trong bóng tối, tại góc độ Lục Thừa Nghiệp cũng không thể nhìn thấy, Trương Hàng lộ ra nụ cười thoải mái, như vậy là rất tốt rồi.

Đầu ngón tay cảm nhận được bộ lông mịn mượt, Trương Hàng vuốt vuốt vài cái liền chìm vào giấc ngủ, mà Đại Hắc vẫn cứ luông ngẩng đầu, thẳng đến khi cảm giác được bàn tay của Trương Hàng bởi vì để ở bên ngoài quá lâu mà có chút lạnh đi, hắn mới chậm rãi dùng cái đầu đen bóng của minh củng tay cậu trở về trên giường, lại dùng móng vuốt giúp đối phương đắp kín mềm, cuối cùng mới lui về cuối giường của Trương Hàng mà ngủ mất.

Cái việc thần kỳ như chó có thể mua được vé số trúng giải nhất dưới thái độ không thèm để ý của Trương Hàng mà tan thành mây khói, ngoại trừ mỗi lần chạm vào sổ tiết kiệm, nhớ đến việc tài khoản hiện tại sau khi trừ thuế đang có khoản tám triệu thì khóe môi không kềm được cong lên một chút, còn khôngTrương Hàng coi như đã triệt để quăng chuyện này ra sau đầu.

Một người một chó vẫn cứ như bình thường mỗi ngày đi học, tan về, một bên âm thầm chà xát quyển sổ ngân hàng của mình, một bên thì âm thầm chà xát chà xát đợi ngày Trương Hàng đủ mười tám tuổi.

Nhưng mà trước đó lại xuất hiện một chuyện khiến Trương Hàng phi thường buồn bực, cậu gần như không có một chút thiên phú âm nhạc nào. Đích xác người khiếm thị sẽ có thính giác cực kỳ linh mẫn, cậu có thể phân biệt được những thanh âm nhỏ nhất, tinh tế nhất, cho dù có người tận lực mô phỏng theo cũng không gạt được cậu. Cậu đã từng quen thuộc với nhân viên đi tra đồng hồ nước trong tiểu khu, có một hôm đổi thành người khác cậu liền nỗi lên lòng cảnh giác. Thế nhưng… thiên phú dù sao cũng chính là thiên phú, trên phương diện âm nhạc này Trương Hàng thực sự chính là dốt đặc cán mai, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy buồn bực, sau khi nhập học nửa năm thì không nhịn được mà kiến nghị cậu đổi sang chuyên ngành khác. Hiện tại đổi chuyên ngành còn có hai năm rưỡi để hoàn thành, hơn nữa còn có thể tận dụng kỳ nghỉ đông mà bổ sung kiến thức bỏ lỡ, nếu như vẫn kiên trì học thêm học kỳ nữa, không chỉ có điều âm sư học không xong mà còn làm lỡ thời cơ học ngành khác, chẳng lẽ lại thực sự muốn học thêm một năm sao?

Trương Hàng rất thất vọng, sau khi về nhà liền ôm chặt lấy cổ Đại Hắc mà lảm nhảm, từ nhỏ đến giờ cậu học gì cũng dễ dàng, vì sao những thứ giáo viên hiện tại dạy cậu lại học mãi không được chứ? Làm sao có thể đâu?!

Lục Thừa Nghiệp cũng thật bất đắc dĩ, trong mắt hắn, trên phương diện học tập Trương Hàng chính là không gì không làm được, chẳng ngờ đến cố ý trong khu vực âm nhạc này cậu thật sự không có chút thiên phú nào, muốn học điều âm sư thật sự quá cố sức. Cái loại vật như thiên phú này, nhìn không thấy, sờ không được, hắn thật sự đúng là chưa hề nghĩ đến.

Đổi nghề sao… Quả thực hiện tại đổi nghề vẫn còn kịp, mà những giáo viên thế hệ đầu của trường khuyết tật này vẫn là rất có nhiệt tâm, tận hết chức trách, hơn nữa đối với lịch trình học hiện tại của hai nghề kia bất quá cũng chỉ là tri thức lý luận, chưa bắt đầu đi vào thực tiễn, dùng khả năng của Trương Hàng chỉ cần chú tâm vài ngày hiển nhiên có thể theo kịp.

“Kỳ thực… MC, người dẫn chương tình, cố vấn tâm lý này nọ cũng là những nghề giáo viên cố vấn cho rằng thích hợp với người khiếm thị. Chỉ là cố vấn tâm lý nếu muốn tự mình mở phòng làm việc… ít nhất cũng phải cần mười năm, trong thời gian này cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh giáo sư tâm lý. Hơn nữa tao cũng từng hỏi qua, những người làm nghề này hiện tại phần lớn đều là đã ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, khoa tâm lý học trong nước vẫn chưa phát triển mạnh mẽ… Về phần MC hay người dẫn chương trình gì đó… giáo viên có nói thanh âm của tao cũng không phải quá thích hợp, không có cái loại ý vị hấp dẫn người nghe kia.” Trương Hàng mặt ủ mày chau ôm lấy Đại Hắc, bắt dầu phân tích xem nghề nghiệm nào thích hợp với mình nhất.

“Uông uông!” Ai nói thanh âm của cậu không hấp dẫn người, mỗi lần tôi nghe thấy tim đều đập nhanh đến suýt hỏng! Lục Thừa Nghiệp tức giận sủa vang, thế nhưng cũng không làm nên chuyện gì, dù sao hắn bên này chính là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, trong lỗ mũi (?) của hắn, Trương Hàng bất kể là ngửi đến hoặc là lại ngửi đến đều đẹp trai như vậy, thanh âm chính là dễ nghe như vậy! Lục Thừa Nghiệp mặc kệ đạo lý dùng khứu giác quyết định thị giác có được bao nhiêu đạo lý, nói chung chính là, Hàng Hàng vẫn luôn giủ nhất!

Đáng tiếc, hắn cho dù muốn ca tụng hơn nữa cũng không có tác dụng gì, còn phải nghe nhận xét của giáo viên.

“Đại Hắc đừng nóng giận, giáo viên nói rất có đạo lý.” Trương Hàng trấn an địa vuốt ve thân thể Lục Thừa Nghiệp, mỗi tấc da thịt đầu ngón tay xẹt qua đều trở nên khô nóng, Lục Thừa Nghiệp không an phận uốn éo thân thể, “Tao ban đầu cũng là dựa theo đề nghị của giáo viên mới lựa chọn ba nghề này, bất quá lúc đó người cũng có nói, tương đối phổ biến và xuất hiện nguyện ý thuê mướn nhiều nhất vẫn là thợ massage, điều âm sư và bartender yêu cầu thiên phú của học viên tương đối cao, nếu trước đó không có căn bản thì ta không nên chọn lựa. Hiện tại đã chứng minh lời của người nói là chính xác, vì vậy…. Nếu không thì chọn massage đi…”

“Uông!” Lục Thừa Nghiệp tức giận cắn nhẹ ngón tay của Trương Hàng, hắn cũng không phải khinh thường thợ massage, chỉ là môi trường làm việc của nghề này thật sự quá loạn rồi! Hàng Hàng cho dù không phải trong mắt người yêu hóa Tây Thi cũng là thiếu niên cực kỳ thanh tú, rất hấp dẫn người mà! Đương nhiên không phải không có tiệm massage chính quy, thế nhưng… lúc làm việc vẫn rất loại. Hắn hiện tại vẫn là một con chó, không thể toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh, vạn nhất đụng tới người có ác ý, Trương Hàng bị thua thiệt thì làm sao bây giờ.

“…… Để tao đi tìm giáo viên một chút, thử xem nghề bartender này thế nào?” Trương Hàng thỏa hiệp giải cứu ngón tay của mình từ trong miệng Đại Hắc, “Ngày nghỉ tuần này đi thử một chút, xác định xem có thiên phú trên mặt này không rồi hẳng quyết định nhé?”

“Ô… Uông!” Lục Thừa Nghiệp thật bất đắc dĩ đồng ý.

Ngày hôm sau, Trương Hàng đến tìm giáo viên chủ nhiệm bộ môn bartender, nói rõ ý định muốn chuyển chuyên ngành của mình. Chủ nhiêm suy nghĩ một chút, cuối cùng vấn quyết định để Trương Hàng nhân ngày nghỉ đến chổ của mình nhìn một chút, xem xem Trương Hàng có thiên phú hay không.

Chủ nhiệm là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thanh âm nghe được rất ưu nhã, sau khi hắn nghe được suy nghĩ của Trương Hàng xong liền nói: “Cái nghề này có yêu cầu rất cao đối với vị giác, nếu như lựa chọn làm bartender trước hết phải biết phâm rượu, nhớ kỹ mùi vị của những loại rượu cơ sở cũng như công thức của mỗi loại cocktail. Thế nhưng nếu trò muốn làm một bartender ưu tú, ngoại trừ những thứ căn bản này còn cần phải có thiên phú rất cao. Như vậy đi, trước tiên trò nếm thử vài loại rượu này, ta nhìn xem trò có thể dùng thời gian bao lâu để ghi nhớ và phân biệt, nếu có thể ghi nhớ nhanh thì chí ít vấn đề ký ức vị giác không quá tệ, muốn làm một bartender theo đúng quy củ vẫn là có thể.”

Vị chủ nhiệm này yêu cầu rất cao với học sinh… Trương Hàng thầm nghĩ trong lòng, sau đó cực kỳ thấp thỏm, hy vọng mình có thể có một chút thiên phú ở phương diện này, nếu không…. Cậu có thể thử đi làm người trực điện thoại ở tổng đài nha, cái công việc này của yêu cầu thấp hơn MC một chút, chỉ là có hơi vất vả, thời gian làm việc cũng dài, không thể thường xuyên chiếu cố Đại Hắc. Mà Đại Hắc nhất định sẽ chờ ở bên ngoài đơn vị làm việc của mình, cứ liên tục mười mấy tiếng như vậy, ngày đêm xen kẽ, Trương Hàng cũng cảm thấy đau lòng.

Trương Hàng từ nhỏ chính là loại học sinh ngoan, hầu như chưa hề uống rượu, hôm nay phải nếm thử sáu loại rượu, lúc ra về bước chân đã có chút phù phiếm, khiến Lục Thừa Nghiệp vẫn chờ ở bên ngoài sợ đến sủa to!

Hàng Hàng nhà bọn họ uống nhiều rồi!

Hàng Hàng uống say thật biết điều, liền ngồi xổm bên hàng hiên nhà hàng xóm của chủ nhiệm vuốt lông Đại Hắc, không ngừng cười khúc khích, thỉnh thoảng còn ôm lấy cả người đối phương siết chặt một hai lần. Lục Thừa Nghiệp thật ra vẫn cảm thấy rất hưởng thụ ;Thế nhưng Hàng Hàng, chúng ta có thể về nhà rồi hẳn vuốt tiếp được không, hiện tại chúng ta còn ngồi dưới mái hiên nhà người ta đâu!

Bởi vì Trương Hàng sáng sớm đã đến, hiện tại vừa vặn buổi trưa, cơm trưa còn chưa ăn đã khiến cả người một thân mùi rượu, những người đi qua đi lại bên cạnh đều dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá một người một chó bọn họ. Lục Thừa Nghiệp không có biện pháp, chỉ có thể đối với Trương Hàng cố sức sủa to một tiếng, biểu hiện ý niệm phải về nhà một cách hết sức rõ ràng.

“Ách…” Trương Hàng đánh một cái nấc, lảo đảo đứng lên, nắm sợi dây dẫn Đại Hắc, gật đầu một cái nói, “Tốt, về nhà!”

Sau đó bỏ lại Đại Hắc, ngẩng đầu mà bước lên lầu, còn là xung phong đi trước, giống như cảm thấy thị lực của mình vẫn là hoàn toàn bình thường đâu!

Lục Thừa Nghiệp vội vã tiến lên cắn ống quần của cậu, cố hết sức kéo người xuống dưới lầu, cũng may nhà của chủ nhiệm cũng không ở tang quá cao, chỉ là lầu hai, nếu không phải túm một con mèo say như vậy xuống lầu thật quá không dễ dàng rồi.

Đi về nhà là không thể nào, Lục Thừa Nghiệp chỉ đành đứng ở bên đường đón taxi, cũng may lúc này Trương Hàng ra ngoài bị gió thổi qua thanh tỉnh không ít, ngoan ngoãn theo Lục Thừa Nghiệp về nhà, lúc trả tiền còn rất nhạy bén, không có lấy sai tiền lẻ.

Thế nhưng cái sự tĩnh táo vì gió thổi này, sau khi trải qua về đến nhà sẽ càng là say đến không còn biết gì, Trương Hàng vừa vào cửa đã ôm chặt lấy Đại Hắc, thái độ sau khi say rượu của cậu rất tốt, uống nhiều cũng sẽ không gây sự khóc lóc, chỉ là ôm chặt Đại Hắc không tha, còn dùng mặt cọ cọ lông của hắn, hôn một chút lên cái ót, khuôn mặt, lỗ tai gì đó của đối phương, nhìn thấy Lục Thừa Nghiệp bởi vì khô nóng mà thè lưỡi ra còn muốn dùng tay bắt lấy.

Chỉ là như vậy thật khiến Lục Thừa Nghiệp khó xử đến sắp hỏng mất, bốn móng vuốt muốn chiếu cố mèo say đã rất khó khăn, vậy mà con mèo sai này còn cố ý nhàm chán trêu chọc chính mình, việc này khiến một con chó vốn có tâm tư kỳ quái như y làm sao nhẫn được! Hắn nỗ lực gọi thần trí đã sắp hôn mên của mình quay về, giãy dụa rời khỏi vòng tay của Trương Hàng, muốn chạy vào phòng lấy áo ngủ, đều cho cậu nhanh ngủ đi, ngủ xong một buổi trưa liền tốt rồi.

Nào biết hắn vừa rời đi Trương Hàng liền ngồi bệch xuống đất khắp nơi sờ loạn: “Đại Hắc, Đại Hắc mày đâu rồi!”

Biểu tình tội nghiệp như một đứa trẻ bị vứt bỏ vậy, Lục Thừa Nghiệp nhìn thấy mà cực kỳ đau lòng, một chút cũng không bỏ được cậu chủ nhỏ của mình, liền nhanh chóng chạy về, đặt sợi dây trên cổ mình vào tay Trương Hàng, trực tiếp kéo người vào phòng ngủ, sau đó mới miễn cưỡng kéo áo ngủ từ trên giường xuống đặt vào tay cậu.

“À… áo ngủ, ” Trương Hàng sờ một cái là có thể phân biệt được cái chất liệu này là áo ngủ hay loại quần áo khác, “Cùng… Đại Hắc ngủ chung… ngủ, thay quần áo!”

Sau đó không nói gì nữa mà lập tức cởi ái, tốc độ nhanh đến khiến Lục Thừa Nghiệp chỉ có thể nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là mùa đông nha, xoẹt xoẹt xoẹt, áo khóa, áo lót lông đều thoáng cái bị Trương Hàng cởi ra, toàn thân cao thấp chỉ còn một cái quần lót, như vậy cậu vẫn còn muốn cởi. Lục Thừa Nghiệp nóng này, vội vàng thừa dịp con mèo cuồng cởi quần áo kia đang lóng ngóng thì tranh thủ thời gian, vót đến trước cửa sổ dùng rèm cửa ngăn trở.

Quả nhiên, hắn vừa quay đầu lại, vị tổ tông kia cũng đã cởi luôn quần lót, còn không mặt áo ngủ, vuốt vuốt đầu hắn nói: “Đại Hắc? Đi nào, trước khi ngủ phải tắm rửa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN