Tống Tâm - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Tống Tâm


Chương 3


___…___

Tống Tâm – Nguyệt Bán Đinh

Đọc tại wattpad NhatLinh_Tran

Tống Du nói muốn quý trọng chút thời gian ít ỏi ở nhà của cậu nên tối hôm nay hai người nhất định phải ngủ cùng nhau.

Buổi tối ánh đèn rực rỡ, Tống Du mặc áo ngủ mềm mại chui vào chăn của cậu, bắt đầu tiết mục nói xấu người khác theo lệ.

Nghiêm tiên sinh là một người rất cuồng công việc. Đừng thấy hắn hôm nay không đi tiếp Tống Tâm, tuần trước ấy hả, ba ngày không gặp hắn là chuyện bình thường.

Có hôm hơn nửa đêm mới về nhà, hắn còn được một chị gái xinh đẹp đỡ vào, Tống Du bắt gặp hắn và chị đó anh anh em em rồi hắn mới bảo chị kia đi ra ngoài.

Tống Du chẳng có tình cảm gì với người cha này, nói chuyện với nhau cũng chẳng được mấy câu, cứ nói thì toàn là to tiếng. Nó nhìn thấy cảnh này cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ nói câu ngủ ngon rồi chuồn ngay về phòng mình.

Nói đến chuyện này Tống Tâm mới nhớ, trong nhà này không có nữ chủ nhân. Một người đàn ông độc thân hơn ba mươi tuổi, cần phát tiết cái vấn đề kia cũng rất bình thường…

Nghĩ thế này cậu đột nhiên đỏ mặt, đoán mò chuyện ấy của người khác, hình như là không được tốt lắm.

Nhưng cậu kìm lòng không đặng mà nghĩ miên man. Cậu chưa hề có chút kinh nghiệm gì, nhiều nhất mới tự xử một hai lần, đến cả tay con gái còn chưa được nắm lần nào, thậm chí ngay cả phim sếch cũng chưa từng xem.

Không biết người như Nghiêm tiên sinh thì lúc ấy sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ,…

Tống Du nhìn mặt cậu đỏ lên, nghi ngờ mà híp mắt nhìn cậu: “Anh làm sao vậy?”

“Chắc là… Chắc là hơi nóng, mùa hè hình như hơi dài.” Tống Tâm nói dối qua loa, “Anh buồn ngủ rồi, ngủ đi.”

Bất ngờ là, mới tối hôm trước Tống Du vừa mới nói, hôm sau đã gặp ngay cô gái đó trong nhà.

Sáng sớm Tống Tâm rời giường rửa mặt xong, quay lại kéo Tống Du còn muốn bám giường dậy, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng thì gặp Nghiêm tiên sinh và cô gái cao gầy xinh đẹp đó. Cô ấy mặc bộ đồ công sở, đứng sau Nghiêm tiên sinh hai bước, ôm công văn gật đầu cười với cậu.

Nghiêm tiên sinh nói: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Tống Tâm trả lời một câu.

Hai người kia nói chuyện công việc nên đã vào thư phòng. Tống Du kéo cậu xuống lầu, thấy cậu mất tập trung, liền nhón chân lên túm mặt cậu.

Tống Tâm hơi đau, nhanh chóng tránh đi: “Em đấy càng ngày càng không biết lớn nhỏ!”

Tống Du nói: “Nghĩ gì mà say mê vậy.”

Tống Tâm cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng hai người kia đứng cùng một chỗ, cùng với vẻ mặt lúc Nghiêm tiên sinh nói chào buổi sáng với mình. Mà chuyện như vậy nói cho Tống Du cứ kỳ kỳ, cậu hàm hồ nói: “Anh đang nghĩ chị kia thật là xinh…”

Biết ngay là sẽ nhận được một phen cười nhạo của Tống Du.

Cuối tuần này trôi qua rất nhanh.

Buổi sáng thì tiết ba, tiết bốn cậu mới có lớp, trở lại ký túc xá, Tống Tâm gọi hai bạn cùng phòng dậy. Tối qua hai người lại chơi game thâu đêm, cậu gọi hết hơi mà chẳng ai thèm dậy, đã vậy lại còn nhờ cậu xuống căng tin mua giùm bữa sáng.

Tống Tâm bất đắc dĩ nói: “Vậy các cậu phải tự dậy đấy nhé.”

Các lớp học tiết đầu đã tan học, mọi người chen chúc trong căng tin. Tống Tâm gặp bạn nữ cùng lớp, người ta cũng đến mua bữa sáng giúp bạn cùng phòng, cậu thấy vậy nên xách hộ luôn.

Bạn đó rất đáng yêu, cười ngọt ngào nói cảm ơn với cậu.

Về phòng lại mất bao công sức mới lôi được hai người kia khỏi giường, hai tên nam sinh ngáp ngắn ngáp dài, bày ra vẻ mặt gần chết theo cậu lên lớp. Tống Tâm có cảm giác giống như mình chỉ đổi nơi trong con, hơn nữa Tống Du còn nghe lời hơn hai người này nhiều.

Khi mấy người họ đến lớp cũng đã khá muộn rồi, chỉ mới muộn có nửa phút mà phòng học đã kín chỗ. Tống Tâm khó khăn tìm chỗ ngồi, chỉ có hai chỗ trống, cậu còn đang do dự thì bạn nữ phía trước quay lại “Này” với cậu một tiếng.

“Tống Tâm ngồi cạnh mình đi, bên này còn chỗ đấy.”

Bạn cùng phòng hiểu rõ mà phát ra tiếng “Ồ –” rõ dài, Tống Tâm đang chẳng biết làm sao thì bạn nữ đó đã chủ động kéo cậu ngồi xuống. Cậu hơi lo lắng, muốn nói nhưng không nhớ đối phương tên gì, nữ sinh kia liếc mắt một cái đã nhìn ra, cười lấy thẻ sinh viên của mình ra cho cậu xem, trên đó viết hai chữ “Hướng Tình”: “Đây là tên mình, nhớ nhé!.”

Hướng Tình thường hay tìm cậu tán gẫu, trong lớp có hoạt động nào cũng sẽ chủ động tìm cậu làm nhóm, chẳng cần đến mấy ngày ai cũng nhìn ra ý nghĩ của cô. Cô hoạt bát đáng yêu, lại rất thông minh, quan hệ với các bạn trong lớp cũng rất tốt, nhìn thấy hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ sẽ ám muội mà trêu ghẹo.

Tống Tâm da mặt mỏng chưa từng bị ai đùa qua, mới bị trêu vài câu mà mặt mũi đã đỏ bừng.

Cậu thật ra rất bị động, lại chưa bao giờ biết từ chối ai, làm cho người khác nhìn vào đều thấy mối quan hệ đó rất mập mờ, lần tiếp theo Hướng Tình chủ động tìm thì cậu cũng chỉ có thể theo bản năng mà gật đầu, sau đó liền hơi hối hận.

Cậu muốn lên tiếng giải thích mà lại ăn nói vụng về. Mỗi lần cậu nói mình cùng Hướng Tình chỉ là bạn bè bình thường, hai tên bạn cùng phòng lập tức khoa trương ồ lên, thể hiện đang rất ước ao ghen tị.

Mọi chuyện cứ như vậy, giải thích cũng vô ích.

Tống Tâm cũng không khỏi có chút mờ mịt. Cậu chưa từng yêu ai, một chút kinh nghiệm cũng không có, bị theo đuổi như vậy chẳng biết làm thế nào.

Có lẽ cậu nên thử yêu đương một lần xem sao?

Tuần này Nghiêm tiên sinh tới đón, cậu đứng ở cổng trường chờ hắn, đúng lúc Hướng Tình và bạn ra ngoài, nhìn thấy cậu một cái thì cô bỏ bạn lại chạy ngay tới.

Cô ăn mặc rất đẹp, thấp hơn cậu một chút chút, nghiêng đầu nói: “Cậu tuần nào cũng về nhà hả?”

“Ừm…”

Cô đột nhiên hỏi: “Chuyện hôm trước mình nói, cậu nghĩ sao?”

Tống Tâm đỏ mặt, cô cười ha ha, vỗ vai cậu: “Sao cậu còn hay ngượng hơn cả con gái chúng mình vậy, mới có một xíu mà đã ngượng rồi.” Cô nháy mắt, “Thích mình thì đồng ý, không thích thì từ chối, dễ lắm mà.”

Tống Tâm lắp ba lắp bắp: “Mình, mình còn chưa biết…”

“Vậy cậu cứ nghĩ đi”, Hướng Tình nhón chân lên chạm vào đầu cậu, cảm khái nói, “Cậu thật là đáng yêu. Vừa nghiêm túc lại vừa xoắn xuýt như vậy, cậu là người đầu tiên mình thấy đấy.”

Cô rời đi thì xe Nghiêm tiên sinh liền dừng trước mặt cậu. Tống Tâm còn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ, mặt vẫn hơi đỏ.

Tuần này Tống Du có lớp học thêm nên không tới được, trong xe liền nặng nề không ít. Nghiêm tiên sinh ngồi ghế cạnh tài xế, Tống Tâm mất tập trung, đột nhiên nghe thấy hắn gọi tên mình.

Tống Tâm như vừa tỉnh giấc chiêm bao, cuống quít trả lời.

Nghiêm tiên sinh nhìn cậu qua gương: “Mặt cậu đỏ lắm, sốt hả?”

Tống Tâm xua tay: “Không có không có.”

“Nếu có chuyện gì phiền não thì tôi không ngại nghe cậu chia sẻ đâu.”

Tống Tâm vô cùng xấu hổ, không tự chủ được nhớ tới chuyện của hắn và chị gái kia, cắn chặt đôi môi. Nghiêm tiên sinh không giục cậu, một lúc lâu sau cậu mới nói: “Bị theo đuổi…”

Giọng quá nhỏ, Nghiêm tiên sinh không hề nghe rõ. Tống Tâm đột nhiên nhụt chí, cảm thấy nói những chuyện như thế này với hắn cứ như là không biết người biết ta, nói rồi người ta cười cho ấy chứ.

Cậu đột nhiên cảm thấy tự ti, yên lặng ngồi trên ghế, khẽ nói: “Chỉ là tôi đang nghĩ, thật sự là sẽ có người thích con người tôi sao…”

Vậy mà lần này Nghiêm tiên sinh lại nghe rất rõ, cũng hiểu được ngay cảnh mình vừa trông thấy nghĩa là gì.

Hắn thấy mặt Tống Tâm trầm xuống, khuôn mặt thanh tú hơi nhíu lại, nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương. Lòng hắn khẽ động, khẽ nói: “Chuyện này, cậu có thể hỏi Hoài Thanh mà.”

___…..____

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN