Tống Tâm - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Tống Tâm


Chương 7


Tống Tâm về lại trường, Hướng Tình biết tin, vô cùng vui vẻ mang theo đồ ăn vặt mình mới mua tới tìm cậu.

Hôm đó trời rất đẹp, nắng vàng rực rỡ. Tống Tâm hẹn cô tới rừng cây nhỏ trong trường, dọc đường Hướng Tình nhẹ nhàng nói chuyện phiếm với cậu, cuối cùng dừng lại ở một chỗ không người.

Tống Tâm rất nghiêm túc cúi mình, nói: “Xin lỗi.”

Hướng Tình đang nói bỗng im bặt đi. Tống Tâm lại xin lỗi thêm một lần.

“Ai…” Cô thở dài, “Sớm đã có chuẩn bị, quả nhiên anh vẫn không đồng ý.” Tống Tâm cúi đầu, cô đưa tay qua sờ sờ tóc của cậu, “Sao anh từ chối em?”

Tống Tâm: “Tôi cũng… Không biết.”

“Để em nghĩ xem…” Hướng Tình làm cho cậu ngẩng đầu lên, đột nhiên sáp lại rất gần, “Anh có người thích rồi sao?”

Mặt của cô gái đột nhiên khuếch đại, gần tới nỗi chỉ cách có một tí xíu, môi họ cũng sắp chạm vào nhau. Nụ hôn với Nghiêm tiên sinh lập tức hiện lên trong đầu, tiếp đến là ánh mặt trầm mặc lại nóng bỏng của người kia, Tống Tâm nín thở, vô thức dịch lại phía sau, chột dạ liếc nhìn chỗ khác.

Mắt Hướng Tình ảm đạm một lát, rồi nói nhỏ: “Xem ra là thật sự có nha.”

Sau khi bị từ chối, Hướng Tình cũng không quấn lấy, cũng không vòng quanh cậu nữa, chỉ coi cậu như bạn học bình thường. Tống Tâm áy náy với cô, thế nhưng cô lại rất rộng rãi, tươi cười khuyên “Em vốn chỉ muốn thử một chút thôi, thất bại cũng không thất vọng “.

Bạn cùng phòng lúc mới đầu còn có thể chọc ghẹo cậu vài câu, nhưng thấy cậu thật áy náy, lại khuyên: “Anh không chủ động tán tỉnh cô nàng thì nào có lỗi đâu?”

Tống Tâm hoang mang.

Bạn cùng phòng còn nói: “Chủ động tán tỉnh, cuối cùng không chịu trách nhiệm mới tính là có lỗi. Anh không làm gì sai, nghĩ thoáng một chút đi.”

Tống Tâm cái hiểu cái không gật đầu, nếu theo như câu này, Nghiêm tiên sinh tự nhiên hôn mình một cái, thì chả phải là đã trêu ghẹo tán tỉnh thì là gì?

Cậu bắt đầu cảm thấy mình không được bình thường, bất kể đang nghĩ cái gì cuối cùng cũng vòng vèo nghĩ về Nghiêm tiên sinh.

Tống Tâm sinh ra tâm lý trốn tránh, cố dời sự chú ý vào việc học hành, tới giờ thì lên giường ngủ, tuyệt đối không nghĩ linh tinh nữa. Thậm chí cậu còn muốn ở trường thêm vài ngày để đầu óc mình tỉnh táo ra một chút, nhưng cuối tuần này là tiệc sinh nhật của Tống Du, cậu không thể không trở lại.

Trước kia Tống Du dinh dưỡng không đủ, gầy gầy xương xương, sau khi về Nghiêm gia thì được chăm sóc rất tốt. Tuy rằng nhóc vẫn gầy, nhưng mà so với trước đây thì đã mập hơn, khí sắc cũng khá hơn rất nhiều, nhóc mặc bộ âu phục nhỏ, chân đi giày da, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, đã rất ra dáng một anh chàng đẹp trai rồi.

Tống Tâm nhìn thấy nhóc mà suýt thì không nhận ra, cố mở to hai mắt nhìn chăm chú thật lâu. Tống Du nhìn gương, bắt chước người lớn chỉnh lại cái nơ trên cổ, nhướng mày nói: “Tuy rằng tiệc rượu rất chán ghét, nhưng mà có thể nhìn thấy vẻ mặt này của anh thì cũng không lỗ vốn rồi. Em có phải rất đẹp trai đúng không?”

Tống Tâm cười ha ha gật đầu, khen: “Tiểu Du thật là đẹp trai.”

Tống Du tuổi còn nhỏ, nét mặt khá giống với Nghiêm tiên sinh, đã có thể nhìn ra tương lai sẽ trổ mã thành dáng vẻ đẹp trai cỡ nào. Nhóc kéo Tống Tâm về phòng, mở tủ quần áo, cái tủ ban đầu vồn trống rỗng thì nay đã được lấp đầy.

Tống Tâm không khỏi giật mình, Tống Du vội vàng lấy quần áo đã chuẩn bị xong cho cậu thay.

“Chờ đã, những thứ này là từ đâu tới, anh không có mua mà…”

“Dĩ nhiên không phải anh mua,” Tống Du nói không thèm giấu mà đưa cho cậu, “Đương nhiên là người nào đó đưa cho anh! Hôm nay anh tuyệt đối không được làm Nghiêm gia mất mặt, nhanh thay nhanh thay đi.”

Lời này có lý, Tống Tâm không phản bác nữa. Cậu vừa cẩn thận thay quần áo, nghĩ xem mình đang ở đâu, lại vừa nhớ những chuyện hôm nọ.

Cuối cùng Nghiêm tiên sinh vẫn mua quần áo cho cậu, hơn nữa còn rất vừa vặn.

Chỉ có điều… Cậu kia của Tiểu Du nghe không đúng lắm.

Tống Tâm mặc quần áo xong nhấc áo khoác lên, đột nhiên cảm thấy mình quá không biết xấu hổ, cậu xấu hổ mà đem mặt vùi vào trong áo khoác. Ấy vậy mà nó lại có một mùi thơm, nhàn nhạt, rất quen thuộc, Tống Tâm chóng mặt nghĩ, mùi này giống mùi nước hoa mà Nghiêm tiên sinh hay dùng.

Câu nói kia, tuy rằng chỉ để cho người khác thấy Nghiêm gia coi trọng cậu, nhưng vào tai cậu cứ như là… Cứ như là cậu cũng là một phần của Nghiêm gia vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN