Tống Tâm - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Tống Tâm


Chương 13


Tống Du dẫn cậu dạo quanh trường một vòng như đã hứa. Tống Tâm còn muốn nói thêm về cậu bé kia nhưng Tống Du vô cùng hung dữ, nên đành không nhắc đến nữa.

Hai người mất gần mười phút đi dạo loanh quanh, lúc ra cổng vừa vặn gặp cậu bé kia đeo ba lô tới. Tống Du nắm chặt tay Tống Tâm muốn đi thật nhanh, ai ngờ cậu bé đã nhìn thấy bọn họ, chạy bước nhỏ tới nắm lấy tay Tống Du.

Tống Du thối mặt: “Làm gì?”

Cậu bé nhấp nháy mắt, nói: “Hẹn gặp lại…”

Cậu bé không lớn lắm, lùn hơn Tống Du tới nửa cái đầu, da trắng mắt to, chỉ có điều trông quả thật có chút ngốc. Tống Tâm nhịn không được nở nụ cười, Tống Du không biết vì sao cảm thấy có chút không dễ chịu, qua loa nói nhanh câu “Hẹn gặp lại” rồi muốn đi luôn.

Cậu bé kia lại kéo kéo áo của nhóc, nói nhỏ xíu: “Cám ơn cậu.”

“Không cần cám ơn, không phải chỉ là hai dạng bài tập thôi à, về nhà nhớ tự làm thêm vài lần nữa.” Tống Du cậy tay cậu bé ra, “Tôi phải về nhà.”

Tống Tâm ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé kia, khẽ khàng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em cũng nên về nhà nhanh đi, trên đường nhớ giữ an toàn nhé.”

Cậu bé rất ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép nói “Cám ơn ca ca” rồi mới quay người đi. Tống Tâm bỗng dưng vui vẻ hơn nhiều, cho dù bị Tống Du oán giận quản việc không đâu cũng không tức giận, chỉ là cũng cười híp mắt mà sờ tóc của nhóc.

Tống Du bởi vì bị bắt cóc nên nhập học muộn, số với các bạn cùng lớp thì nhiều hơn hai tuổi, tính cách cũng trưởng thành sớm. Tuy rằng thành thục hiểu chuyện là tốt, nhưng Tống Tâm thỉnh thoảng cũng sẽ đau lòng vì nhóc phải trưởng thành quá sớm — ở cái tuổi này, một cậu bé không nên có dáng vẻ này.

Nhóc có thể trẻ con hơn, ấu trĩ tùy hứng một chút cũng được, lên lớp thì nên có bạn bè cùng nhau học tập cùng nhau phá phách, thỉnh thoảng cũng nên nghịch ngợm, cuối tuần có thể nhõng nhẽo với người lớn không muốn đi học chỉ muốn đi chơi. Nhưng nhóc vẫn luôn tự nghiêm khắc với bản thân mình, chỉ thỉnh thoảng nói xấu thầy giáo vài câu, còn lại đều dùng thời gian vào việc học.

Tống Tâm ngoắc ngoắc ngón tay nhóc, khi nhóc liếc mắt sang liền khẽ nói: “Tiểu Du, tuy rằng em luôn chê anh phiền, nhưng anh luôn hi vọng thấy em có thêm vài người bạn nữa để chơi cùng…”

Tống Du quay đầu ra: “Anh đúng là rất phiền! Ai muốn làm bạn với đồ ngốc đến không chịu được kia hả.”

Tống Tâm không làm gì được nhóc, chỉ có thể lắc đầu một cái.

Ngày thứ năm Tống Tâm trở lại, Tống Du gửi tin muốn cậu đứng ở cổng chờ, dọn sách xong nhóc sẽ xuống ngay. Nhưng mà chờ tận 15 phút vẫn chả thấy nổi cái bóng nào của Tống Du.

Tống Tâm đi tới lớp liền nhìn thấy Tống Du đang đánh nhau với người khác.

Trong lớp đa số lũ trẻ đã về hết, còn vài đứa ở lại nhưng cũng không dám lên can, trốn một bên kêu lên sợ hãi, chỉ có đứa bé hôm trước chạy quanh Tống Du muốn kéo nhóc ra lại bị Tống Du đẩy qua một bên. Trong lớp, bàn ghế bị xô ngã lộn xộn, Tống Du một cước đạp đứa kia xuống đất, đối phương lại giãy giụa bò lên.

Nhóc từng có bốn, năm năm lưu lạc, lúc ấy nào là ăn xin, lừa đảo, móc túi đều đã làm qua, khi được Tống Tâm nhận nuôi mới bỏ từng tật xấu một, nhưng dã tính vẫn còn trong xương. Một khi nó đánh ai là vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, tận lực nương tay rồi mà vẫn đánh cho đứa kia không có chút sức nào đánh trả, mắt thấy đối phương nhào lên liền linh hoạt tránh thoát công kích, lại đánh trả một đấm làm đứa kia lui về sau vài bước.

Đứa đánh nhau với nhóc còn cao hơn nhóc một chút, trên người đã có không ít vết thương, mặt mũi xanh xanh tím tím, nhưng vẫn không chịu thua. Thấy hai đứa lại lại muốn xông vào đánh tiếp, Tống Tâm chạy tới, hô to một tiếng: “Tiểu Du!”

Tống Du nhất thời ngừng tay, đứa kia thấy thời cơ định xông lên tống cho nhóc một đấm, Tống Tâm thay nhóc cản lại, giận dữ đè tay đứa kia: “Tất cả dừng tay!”

Cậu ít nhiều gì cũng là người lớn, đối phó với hai đứa trẻ con không thành vấn đề, Tống Du thấy cậu tới cũng không dám đánh nữa, mà đứa kia thì ngược lại, càng hăng máu muốn xông lên. Tống Tâm cố gắng đè nó lại, vậy mà cậu bé lùn tịt kia chạy tới ôm lấy lưng nó, nhỏ giọng xin tha: “Anh ơi, anh đừng đánh.”

“Ai là anh mày!” Đứa kia lập tức chuyển sự chú ý, kéo tay bé ném sang một bên, trừng mắt lên nhìn, “Đồ con hoang, về nhà rồi tao mới tính sổ với mày!”

Tống Tâm nghe thấy tiếng nghiến răng của Tống Du, một tay đỡ lấy cậu bé bị đẩy ra, một tay giữ lấy Tống Du. Có bạn học muốn chạy đi kêu thầy giáo, người nam sinh kia trừng mắt liếc một cái, rồi cầm lấy ba lô bị vứt trên mặt đất rời đi.

Tống Tâm vội vã xoay người lại, nâng mặt Tống Du hỏi nhóc có bị thương không, Tống Du khinh thường bĩu môi: “Không có đâu, thằng ngu kia không đánh được em.”

Đúng thật chỉ bị trầy khoé môi, nhưng chỉ xước nhỏ thôi, ngược lại đứa kia lại bị đánh đau hơn. Tống Tâm đang định hỏi sao mà hai đứa đánh nhau thì thầy giáo cũng rốt cục khoan thai đến chậm.

Xử lý xong việc đã là chuyện của nửa giờ sau. Tống Du nói đứa kia chạy đến lớp nhóc ra tay trước, vì ngăn cản nên mới đánh trả. Nam sinh kia đã học lớp sáu, là anh trai của cậu bé kia, gia đình đó rất phức tạp, thầy giáo cũng không tiện quản nhiều, cuối cùng chỉ phê bình vài câu, muốn nhóc hứa lần sau không làm vậy nữa.

Tống Du giả dạng làm một học sinh ngoan, không ngừng gật đầu vâng dạ, thái độ nhận lỗi thành khẩn, mà cậu bé kia cũng đứng bên cạnh cúi đầu luôn miệng nói là lỗi của mình. Ra khỏi văn phòng, Tống Du thở dài một hơi nói thầm đáng ghét, Tống Tâm nguýt nó một cái, ngồi xổm xuống đất nói với cậu bé kia: “Em tên là Đường Ninh đúng không?”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

Tống Tâm phát hiện trên mặt cậu bé có chút sưng tấy, xoa tóc bé, ôn hòa nói: “Anh em có phải hay đánh em lắm hả? Anh đi tìm thầy xin số điện thoại của cha mẹ em nhé, anh nói chuyện với họ một chút được không?”

Đường Ninh chậm rãi lắc đầu: “Ba em không quan tâm đâu.”

“Vậy bây giờ về nhà em lại bị bắt nạt thì sao?”

Cậu bé chớp mắt, nói: “Quen là được rồi ạ.”

Tống Tâm lập tức gục mặt, ủ rũ một lát, tính tình thiện lương trời sinh của cậu lúc này trỗi dậy. Cậu ngồi xổm suy nghĩ, chau mày, cuối cùng hỏi: “Vậy em có đồng ý đến nhà bọn anh chơi mấy ngày không?”

Đường Ninh giống như nghe không hiểu, Tống Tâm liền giải thích cho bé: “Em nói với ba là nghỉ lễ Quốc khánh em tới nhà bạn học chơi mấy ngày, có thể không?”

Tống Du ở phía sau nắm tay bạn, coi như không nghe thấy gì hết, Đường Ninh nửa tin nửa ngờ mà thử gật gật đầu, cậu liền vào văn phòng lấy số điện thoại chỗ thầy giáo.

Vậy mà nói chuyện với cha Đường Ninh thuận lợi ngoài ý muốn, ông ta có vẻ không quá quan tâm đứa con bé này thì phải, Đường Ninh xin một cái đã đồng ý luôn. Tống Tâm mang theo hai đứa bé quay về lớp thu dọn đồ đạc, Tống Du dọn xong trước, đi tới bên cạnh cậu.

Tống Tâm lén lút hỏi nhóc “Em không thích hả?”

Tống Du nhìn đi chỗ khác: “Tùy anh đấy.”

Bọn họ trở về nhà, người giúp việc thấy nhiều hơn một đứa bé cũng không quá để ý. Tống Tâm nhờ người lấy hòm thuốc, lúc rửa tay mới nhớ ra mình vẫn chưa có hỏi ý kiến của chủ cái nhà này đâu.

Cậu chột dạ, trốn trong phòng vệ sinh, hít sâu một hơi lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm tiên sinh. Mãi mới nói xong câu chuyện, cậu cẩn thận nói: “Xin lỗi, lúc đó quên mất chưa hỏi ý kiến anh…”

Tiếng Nghiêm tiên sinh truyền qua loa điện thoại nghe còn từ tính hơn cả bên ngoài. Tim Tống Tâm đập như nổi trống, nghe hắn nói: “Tôi luôn coi nơi này cũng là nhà của em, em thích ai đều có thể mời đến chơi được mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN