Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Chương 11: Rời đi
Sau khi bọn họ bước lên, phi thuyền lập tức cất cánh, vì phòng đêm dài lắm mộng(1), vẫn là mau rời đi tốt hơn.
1: phòng ngừa nguy cơ (ed: ở đây là bị tập kích)
Thu Đồng lão sư nhìn thấy Sa Nặc Nhân cùng Tả Nhan trở về, mới thở phào nhẹ nhõm.
Tả Nhan nhìn thấy lão sư, hắc hắc cười, móc ra tuẫn thú của cậu như hiến vật quý, “Lão sư, nhìn xem, đây là tuẫn thú của ta, đáng yêu đi?”
Thu Đồng lão sư tức giận, lúc này cũng không thể không hòa hoãn biểu tình, “Ân, không sai, thất cấp tuẫn thú, dù còn nhỏ nhưng ở tình huống như vậy mà có thể thu phục được, coi như là duyên phận của trò.”
Tuy rằng An Kỳ thu phục được một cái bát cấp tuẫn thú, nhưng có thể tại trên đường chạy trốn thuần phục một đầu tuẫn thú, Tả Nhan cũng đã là không tệ rồi. Khiến lão sư bọn họ lo lắng chính là Sa Nặc Nhân, hắn là người được chú ý nhất trong đám học trò đến đây lần này, trước khi tới bọn họ còn nghĩ rằng, hắn sẽ thu phục được một cái có đẳng cấp cao tuẫn thú, có khi còn là tuẫn thú tam đẳng (( Cô Nguyên Lang, thời điểm hắn thử thu phục nó, mấy vị lão sư cũng rất cao hứng, chỉ là không ngờ đến sẽ thất bại, còn bị Cô Nguyên Lang đánh rớt xuống chân núi, tinh thần lực hoàn toàn bị thương tổn, đồng thời tay không mà về, điều này làm cho mấy vị lão sư đều lo lắng.
(ed: truyện này chắc đẳng và cấp là hai khái niệm khác nhau)
Thu Đồng lão sư cùng Thịnh lão sư đồng thời vì Sa Nặc Nhân làm kiểm tra, đều cho ra kết luận giống nhau, Sa Nặc Nhân tinh thần lực xác thực đã biến mất, không chỉ có vậy, thiên phú căn nguyên của hắn cũng bị trọng thương. Hai vị lão sư kiểm tra xong, đều rất khó hiểu, ánh mắt phức tạp nhìn Sa Nặc Nhân, cũng không nói thêm gì, chỉ để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt.
Có trời mới biết bọn họ có bao nhiêu lo lắng, Sa Nặc Nhân là con trai độc nhất của Sa tộc, Sa tộc một cái gia tộc to lớn đều trông cậy vào Sa Nặc Nhân, hắn nếu có bất trắc gì, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Sa tộc. Nhưng mà, người chuyện vừa vặn là hắn. Đáng giận nhất chính là, trước khi xuất phát, Sa tộc không yên lòng để cho con trai độc nhất của họ đi đến địa phương nguy hiểm như vậy, đã muốn phái vài cái Reese đi theo bảo vệ, lại bị trường học cự tuyệt, bọn họ còn vỗ ngực bảo đảm rằng, học viện đi thuần phục tuẫn thú ở Aslamo tinh mười mấy năm qua, cũng không có xảy ra chuyện gì, lần này chắc chắn cũng vậy.
Nhưng là, lần này vừa vặn lại là một cái ngoại lệ.
Sa Nặc Nhân không biết đến phiền não của lão sư, ngồi tại bên trong khoang thuyền nghiên cứu chuỗi dây xích Pidgey đưa cho hắn.
Chuỗi dây xích có 12 mảnh, Pidgey chỉ nói cho hắn phải dùng ý thức lực để mở ra, Sa Nặc Nhân cũng không biết phải mở cái nào trước, chỉ có thể giải phóng ý thức lực đi thăm dò thử. Dựa theo lời Pidgey giải thích, tinh thần lực chỉ là một cái tuyến, căn nguyên ý thức lực mới là bản chất thực sự, hắn hiện tại chỉ có thể cảm giác được, bên trong ý thức hải(2) của mình có thể nhìn thấy hình dáng một đồ vật được bao bọc trong một tầng sương trắng mơ hồ, cơ hồ rất yếu, này chính là căn nguyên ý thức lực.
2: biển ý thức (ed: c.ơn bn Namida_Tsuyuki đã nói cho mình)
Từng chút từng chút thăm dò, hiện tại chỉ có một mảnh hấp thu ý thức lực của hắn, chỉ có điều, ý thức lực hiện tại của hắn quá bạc nhược, cũng không đủ truyền vào mảnh xương kia. Sa Nặc Nhân truyền ý thức lực vào bên trong xong có thể thấy được, nơi vòng ngoài có hơi hiện ra hoàng sắc(3) nhàn nhạt, này có phải “Nguyên Quả” Pidgey nhắc đến..
3: cũng màu vàng
Ý thức lực của hắn trước mắt rất yếu, quả nhiên cần phải cố gắng luyện tập thêm. Nếu ý thực lực cùng tinh thần lực có chỗ tương tự, như vậy hắn đã có phương pháp luyện tập rồi.
Bên trong một phòng khác, nam nhân thu được một cái truyền tin.
“Đã tìm ra đối tượng ám sát Cổ Đằng Nhất.”
“Là ai?”
Đối phương gửi tới một tấm hình, cùng bảng giới thiệu tóm tắt thân phận.
Nam nhân nhìn bức ảnh, không nhịn được nhíu mày, “Là hắn?”
“Vâng, trước mắt hết thảy chứng cứ đều chỉ về hắn, người bị bắt cũng khai ra chứng cứ là do hắn gây nên.”
Nam nhân trầm mặc liếc qua, “Phụ thân nói thế nào?”
“… Không hề nói gì.”
“Đã biết.” Nam nhân đóng lại quang não, im lặng một mình ngồi xuống.
Trên đường trở về, Tả Nhan không chỉ một lần hướng hắn khoe khoang tuẫn thú của cậu, là một kim mao Ty Ngự Miêu, mắt là bảo thạch xanh biếc, phi thường xinh đẹp, Tả Nhan chỗ nào cũng đều mang theo nó.
Từ phòng ăn trở về, dọc đường đi Tả Nhan đều nói không ngừng, thời điểm nhìn thấy người đứng trong hành lang, âm thanh tự nhiên im bặt. Mũi của cậu đến giờ vẫn còn sưng, trên mặt trầy da cũng chưa khỏi, cái cổ càng là đau nhức nhiều hơn, trong lòng Tả Nhan cảm thấy e ngại nam nhân này.
Sa Nặc Nhân thấy hắn đứng trước cửa phòng của chính mình, “Tìm ta?”
Nam nhân không có lên tiếng, chỉ là tránh ra khỏi lối vào, nhường cho Sa Nặc Nhân đi vào trước.
Tả Nhan thấy thế, dán vào trên tường trốn về phòng của chính mình.
Sa Nặc Nhân đi tới mở cửa, “Thương thế của ngươi sao rồi?”
“Đã không có chuyện gì.” Nam nhân theo sau hắn vào phòng.
Tại bên trong chỉ có một cái giường, bàn cùng ghế tựa, Sa Nặc Nhân tại mép giường ngồi xuống, đem ghế nhường lại cho cái nam nhân kia, “Tìm ta có việc?”
Nam nhân đứng trong phòng, ánh mắt thâm thúy, “Ngươi nhận thức Cổ Đằng Nhất?”
Sa Nặc Nhân không nghĩ tới nam nhân lại hỏi cái này, gay go chính là, hắn trừ khả năng hiểu được ngôn ngữ nơi này của nguyên chủ, một điểm ký ức cũng không có, nam nhân đặt câu hỏi như vậy, Sa Nặc Nhân cũng không biết nên trả lời như thế nào, biết hay là không biết.
Thấy đối phương vẫn đang đợi câu trả lời của hắn, Sa Nặc Nhân chỉ có thể lung tung gật đầu.
Ánh mắt nam nhân trầm xuống, lạnh giọng hỏi, “Tại sao biết?”
Sa Nặc Nhân lòng bàn tay có chút toát mồ hôi, tại sao biết? Hắn đến Cổ Đằng Nhất là ai cũng không biết, liền sao biết được lý do? Hắn có chút hối hận, mới vừa rồi nên nói không quen biết, như vậy liền không có vấn đề đằng sau.
Nam nhân tầm mắt như đao, nhìn chằm chằm hắn, âm thanh lại lạnh hơn mấy phần, “Tại sao biết?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!