Công Lược Tính Phúc - Chương 20: TG1 NT1 xe chấn cao H (thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
502


Công Lược Tính Phúc


Chương 20: TG1 NT1 xe chấn cao H (thượng)


Sau khi Quý Hàn thành công ôm mỹ nhân về nhà, Quý Diêu hai nhà bắt đầu thương lượng chuyện kết hôn của hai bọn trẻ.

Cách ngày kết hôn ba ngày, Quý Hàn không biết bị Phương Hoành truyền đạo sự tích lãng mạn gì, quyết định buổi tối hôm đó đem Diêu Vi lên trên đỉnh núi ngắm sao.

Vì muốn tạo cảm giác kinh hỉ, cho nên Quý Hàn cũng không nói cho Diêu Vi biết hắn định mang cô đi đâu.

Màn đêm buông xuống, bóng tối bủa vây.

Đường đi lên núi không có đèn đường, dọc đường đi chỉ nghe thấy tiếng động cơ ô tô gầm rú.

Diêu Vi cảm thấy cực kỳ kỳ quái: “Anh định mang em đi đâu? Như thế nào lại đi đến địa phương hẻo lánh như thế này?”

Ngay từ đầu khi Quý Hàn đến đón cô, Diêu Vi còn cho rằng hắn sẽ dẫn cô đến khách sạn ngắm cảnh thành phố về đêm hay là đi ăn ở nhà hàng Tây. Cho nên cô trang điểm thật nhẹ nhàng nhưng không kém phần xinh đẹp.

Ai biết Quý Hàn thế nhưng lại dẫn cô đến nơi hẻo lánh âm u này, dọc đường đi chẳng thấy một bóng dáng xe nào đi qua, bên ngoài màn đêm đen kìn kịt lại không có đèn đường, cảm giác kỳ quái tràn ngập trong lòng.

“Tới nơi rồi em sẽ biết” Quý Hàn nhấp môi trả lời, nói xong hắn còn bổ sung thêm một câu: “Rất nhanh sẽ tới thôi.”

Hắn cũng không nghĩ tới lộ trình lên núi lại xa như vậy, cũng may đường đi thông thoáng, một xe vững vàng chạy đi.

Diêu Vi có chút bất an nhìn ra màn đêm bên ngoài, do dự suy đoán: “Trời hình như sắp mưa”.

“Không có khả năng?” Quý Hàn giọng nói mang theo một tia nôn nóng, buổi sáng hôm nay hắn có xem dự báo thời tiết, rõ ràng nói đêm nay không mưa.

“Thật mà, không tin anh nhìn xem” Diêu Vi nói xong gạt cửa sổ xe xuống, vươn một bàn tay ra bên ngoài, một lát sau đem bàn tay rút lại, trên tay có dính một chút nước mưa.

Quý Hàn liếc mắt nhìn qua, quả nhiên bên ngoài trời đã lấm tấm đổ mưa.

Liền trong chốc lát gió nổi lên, bên ngoài mưa xối xả, rơi trên nóc xe tạo ra những âm thanh “Bộp bộp”.

Diêu Vi vội vàng đem cửa sổ xe nâng lên: “Rốt cuộc anh định đưa em đi đâu? Trời cũng đã bắt đầu đổ mưa rồi”.

Quý Hàn không trả lời, trong lòng bực bội không thôi, hôm nay trời mưa còn có sao để ngắm sao? Hiện tại hắn chỉ mong trời ngớt mưa đi.

Nhưng mà ông trời lại không cho hắn toại nguyện, thật vất vả chạy đến chân núi, thế nhưng mưa càng ngày càng lớn.

Bọn họ chỉ có thể ngồi ở trong xe.

Diêu Vi nhìn sắc mặt xanh mét của Quý Hàn, chần chờ nói: “Nếu không chờ mưa ngớt chúng ta lái xe trở về đi”.

Xe cũng đã chạy đến chân núi, cô dùng đầu ngón chân cũng biết Quý Hàn muốn mang cô đi đâu.

Nhưng mà trời mưa quá lớn đường núi dễ trơn trượt, mà bây giờ lại là buổi tối nếu đi lên sẽ rất nguy hiểm.

Quý Hàn xanh mặt gật đầu, đem xe chạy đến một gồ đất bằng phẳng một chút mới tắt máy.

Không gian nhỏ hẹp an tĩnh một cách lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng mưa “bộp bộp” không dứt.

Trong xe nhiệt độ có chút lạnh, Diêu Vi lại chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, hai tay nhịn không được ôm lấy cơ thể chính mình.

Quý Hàn vẫn luôn quan sát Diêu Vi, nhịn không được mở miệng đùa giỡn: “Lạnh sao? Lại đây, ngồi vào trong lòng anh này”.

Vừa nghe ngữ khí lưu manh này, Diêu Vi cao hứng không thôi.

Vượt qua chướng ngại vật ngăn cách hai người, Diêu Vi tươi cười ngồi lên đùi Quý Hàn, đôi tay nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn uy hiếp: “Anh học cái này từ đâu? Nói, hôm nay mang em lên núi, rốt cuộc muốn đánh cái chủ ý gì?”.

Bên trong xe tối tăm, Diêu Vi nhìn thần sắc Quý Hàn có chút mất tự nhiên, sau đó lại nghe thấy âm thanh ấp úng của đối phương: “Anh….Anh chính là muốn mang em đi ngắm sao…”

Diêu Vi sửng sốt, ngắm sao?

“Phốc ha ha ha…… Ngắm sao, mệt anh nghĩ ra được!” Tiếng cười nhức óc đinh tai phát ra.

Quý Hàn trong mắt hiện lên một tia quẫn bách, thẹn quá hóa giận: “Em không được cười.”

Diêu Vi ngừng cười, nhưng khóe miệng vẫn hơi giương lên, đáy mắt tràn đầy ý cười, điều này cho thấy cô đối với chuyện này buồn cười thế nào.

Quý Hàn tức giận bay thẳng đến đôi môi đỏ mọng hôn lên, mang theo một tia phẫn nộ, hơi thô bạo trằn trọc cọ xát, thật mạnh hút lấy chiếc lưỡi đinh hương, càn quét bên trong khoang miệng Diêu Vi.

“Ngô ngô……” Diêu Vi bị hắn hôn làm cho hít thở không thông, tay nhỏ đẩy đẩy bả vai hắn, hơi hơi giãy giụa.

Quý Hàn đem hai tay cố định Diêu Vi lại, hôn đến khi toàn thân cô xơ lụi, nhu thuận nằm trong lòng hắn.

“Anh có phải hay không muốn đem em nghẹn chết mới bằng lòng bỏ qua?” Diêu Vi ghé vào lồng ngực Quý Hàn uất ức không thôi, thanh âm kiều mị, thủy quang tràn đầy khóe mắt, trên má xuất hiện hai rạng mây hồng hết sức say đắm lòng người.

Quý Hàn nhìn một màn này, nơi nào đó tâm tư nổi lên, bàn tay to đặt lên hông Diêu Vi sờ soạng vuốt ve, cúi đầu thủ thỉ vào tai cô: “Bảo bối, anh muốn ở chỗ này thao chết em”.

Oanh một tiếng, Diêu Vi bị lời nói trắng trợn này cấp cho xấu hổ, vành tai như ngọc trắng tinh cũng trở nên đỏ rực.

Quý Hàn tâm tư xúc động, đầu lưỡi duỗi ra cuốn lấy vành tai phấn nộn nhẹ nhàng gặm cắn.

Diêu Vi cả người giật giật vài cái, run rẩy lẩy bẩy, trong môi tràn ra một tiếng kêu khẽ như mèo kêu, thân mình mềm nhũi. Vành tai là nơi mẫn cảm nhất của cô, đôi môi Quý Hàn di chuyển xuống gáy Diêu Vi, phả ra hơi thở nóng rực khích thích Diêu Vi bật ra tiếng rên rỉ. Cô cảm giác quần lót chư T có chút ẩm ướt, bụng nhỏ truyền đến một trận hư không.

Quý Hàn gặm cắn xương quai xanh tinh xảo, bàn tay thô ráp di chuyển xuống dưới đùi Diêu Vi, mềm mại tách ra, ma sát cánh hoa.

“Ân a……” Nơi tư mật bị người ta đụng, Diêu Vi rên rỉ ra tiếng, đồng thời nhẹ nhàng nâng mông lên, nghênh đón động tác của Quý Hàn.

“Nhanh như vậy liền ướt? Em thực sự muốn bị anh thao chết sao?” Quý Hàn khẽ cười, bàn tay thô ráp không khách khí cách quần lót chữ T miết mạnh một cái.

Diêu Vi ngân nga ra tiếng: “Ân a…… Không phải…… A nga……”

Thực mau quần lót chư T đã hoàn toàn ướt đẫm, Quý Hàn bàn tay men theo mép đáy quần lót chữ T đi vào bên trong, ngón tay cắm vào tiểu huyệt ướt át, mị thịt bên trong lập tức gắt gao xoắn lấy.

Tiểu huyệt bởi vì bị dị vật xâm lấn, gắt gao cắn nuốt không ngừng trào ra mật dịch, Diêu Vi ánh mắt đáng thương nhìn Quý Hàn.

“Bảo bối, làm sao vậy?” Quý Hàn biết rõ còn cố ý hỏi.

“Hàn, sao anh không động?” Diêu Vi bất an vặn vẹo cái mông, tiểu huyệt đói khát hút lấy ngón tay thô ráp, từng luồng từng luồng mật dịch theo ngón tay Quý Hàn chảy ra ngoài hoa huy*t.

“Em muốn anh động như thế nào? Như này hay như thế này?” Quý Hàn vừa nói, ngón tay vừa đâm thật mạnh vào làm Diêu Vi thét chói tai, rồi sau đó ngón tay thô ráp lại cố ý xoay tròn ma sát móc móc khuấy động bên trong hoa huy*t, Diêu Vi thân thể run rẩy lợi hại.

“Ân a…… A ha…… Nhanh lên……” Diêu Vi nhịn không được nâng mông lên, nghênh đón động tác chầm chậm của Quý Hàn.

“Nga, còn muốn nhanh hơn nữa sao?” Quý Hàn nói xong, ngón tay bắt đầu dùng sức trừu cắm, mang theo một lượng lớn mật dịch đi ra, đâm vào rút ra hơn mười lần hắn bỗng dừng lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN