Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác - Chương 27: Thiên hỏa lại đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác


Chương 27: Thiên hỏa lại đến


Dược Bất Độc không có tới xem chiến, Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân liền cảm thấy nhất định là ông ở trong dược lư. Nhưng mà hai người tới dược lư, lại không nhìn thấy người, lò dược cũng không bốc khói.

“Sư phụ!”

Dịch Hi Thần kêu một tiếng, không ai trả lời, y liền trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng.

Trong phòng cũng không thấy bóng dáng Dược Bất Độc, nhưng mà một cái lò luyện đan bỏ túi đặt ở trong hộc tủ hấp dẫn sự chú ý của Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân. Hai người đi tới, Dịch Hi Thần động thủ cầm cái lò luyện đan kia lên.

Lò luyện đan này ước chừng chỉ nhỏ bằng một bàn tay, vừa vặn có thể ôm vào trong lòng bàn tay, trên khí khổng mơ hồ bốc khói, giống như là đang luyện đan. Nhưng cái lò nhỏ như vậy, cho dù luyện đan thì cũng chỉ có thể luyện một hai viên đi? Mở một lò chỉ để luyện một viên đan, cũng quá khó khăn.

Dịch Hi Thần hiếu kỳ nói: “Đây là cái quái gì? Đồ chơi à?”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đây không phải là pháp khí mà sư phụ làm cho ngươi đi?”

Dịch Hi Thần sững sờ: “Không thể nào?”

Đang nói, đột nhiên tiếng gào trung khí mười phần của Dược Bất Độc truyền tới: “Trưởng Tôn Tử Quân! Uống! Thuốc! Nào!”

Hai người sợ hết hồn, Dịch Hi Thần vội vã thả lò luyện đan nhỏ lại trên bàn. Hai người nhìn bốn phía, nhưng không thấy Dược Bất Độc hiện thân, mà âm thanh vừa rồi —— dường như là từ trong lò luyện đan nhỏ truyền tới.

“Phụt!”

Trong lò nhỏ phun ra một viên tỉnh thần đan Dược Bất Độc đặc chế.

Hai người: “…”

“Không thể nào!” Dịch Hi Thần một tay tóm lấy cái lò luyện đan nhỏ kia lăn qua lộn lại kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy huyền hỏa thạch khảm dưới đáy. Y đau lòng kêu thảm thiết nói: “Huyền hỏa thạch của ta!!!”

Hai ngày nay Dịch Hi Thần vẫn luôn ảo tưởng Dược Bất Độc sẽ chế tạo cho y pháp khí gì đặc biệt lợi hại, chẳng hạn như vũ khí có thể biến đổi hình thái hoặc là phóng ra ám khí, chẳng hạn như cạm bẫy có thể bắt giữ linh thú, nhưng cuối cùng, Dược Bất Độc thế mà lại lấy huyền hỏa thạch quý giá của y làm một cái lò luyện đan nhỏ biết tự động phun thuốc?!

“Dịch Hi Thần! Uống! Thuốc! Nào!”

Trong lò nhỏ lại phun ra một viên bổ khí đan.

“A a a a a!” Dịch Hi Thần hỏng mất mà nắm lấy tóc. Huyền hỏa thạch! Huyền hỏa thạch trị giá hai mươi viên linh thạch cao cấp của y! Sớm biết thì y không nên tìm Dược Bất Độc sửa huyền hỏa thạch! Lại bị Dược Bất Độc làm ra một cái lò nhỏ biết tự động thả ma âm tẩy não của ông!

Trưởng Tôn Tử Quân cầm lấy cái lò luyện đan nhỏ kia, nhìn tỉ mỉ chốc lát, dùng móng tay đẩy đỉnh lò luyện đan ra, nhìn vào bên trong. Bên trong lò luyện đan không hề nông như hắn đoán, hắn nhìn thấy chính là sâu thẳm không đáy. Trưởng Tôn Tử Quân ngạc nhiên nói: “Đây là… dùng ngọc càn khôn chế tạo à?”

Dịch Hi Thần cũng lại gần xem.

Ngọc càn khôn cất giữ không gian huyền diệu, pháp khí dùng ngọc càn khôn chế tạo tinh xảo khéo léo, nhưng có thể giấu diếm rất nhiều huyền cơ. Giá của ngọc càn khôn không rẻ, thường được người ta dùng để chế ám khí, một cái nhẫn nho nhỏ trên ngón tay, nhưng có thể phát ra hàng trăm hàng ngàn độc tiễn, đây chính là thứ mà rất nhiều tu sĩ ma tu đạo tu yêu nhất.

Cho nên, cái lò luyện đan nhỏ này, không chỉ biết tự động phát ra ma âm tẩy não của Dược Bất Độc, biết tự động phun đan dược, hơn nữa còn có thể cất giữ rất nhiều rất nhiều đan dược à? Thực sự là một pháp khí thú vị!

—— thú vị cái rắm đó!

Là một người nghèo sau khi Dịch Hi Thần phát hiện huyền cơ của lò luyện đan không những không vui vẻ, trái lại càng thêm đau lòng: “Sư phụ ông ấy điên rồi sao? A! Huyền hỏa thạch, ngọc càn khôn, lại làm ra một thứ như thế? Vật này đến cùng có ý nghĩa gì hả!!!”

Xác thực, nếu như chỉ là để cất thêm nhiều đan dược, lấy một cái túi càn khôn cũng đủ rồi, còn chức năng đúng giờ lên tiếng nhắc nhở uống thuốc này… Đây hoàn toàn là vì thỏa mãn thú vui ác liệt của Dược Bất Độc đi?!

Trưởng Tôn Tử Quân chỉ quản kiếm tiền không quản việc nhà, bởi vậy cũng không đến nỗi vì chút tiên tài đắt giá này mà tiếc hận. Ngược lại hắn cảm thấy Dược Bất Độc có thể làm ra thứ này, rất là mới mẻ. Hắn nói: “Sang năm chúng ta liền phải xuống núi, ước chừng là sư phụ sợ chúng ta không đúng giờ uống thuốc, mới làm ra thứ này.”

Dịch Hi Thần ngơ ngác.

Bọn họ vào cánh cửa tu chân, cũng đã sớm ích cốc. Ăn ngũ cốc hoa màu sẽ tăng cường khí bẩn trong cơ thể, bất lợi cho tu hành, nhưng đan dược thì lại không. Dược Bất Độc luôn thích luyện chế đủ loại đại bổ đan cho bọn họ, còn muốn tận mắt nhìn bọn họ uống hết, nghe bọn họ khen tay nghề luyện đan của mình, mới có thể hài lòng —— loại tâm tình này ngược lại rất giống phụ mẫu phàm nhân chuẩn bị cơm nước cho con cái trong nhà.

Sang năm bọn họ liền phải xuống núi, chuyến đi này… ít nhất cũng phải hai năm mới có thể trở về một lần. Xuống núi là đi rèn luyện, Dược Bất Độc làm trưởng lão đương nhiên không thể đi theo sau mông bọn họ. Mắt thấy hai đứa nhỏ mình ngậm đắng nuốt cay lôi kéo sắp phải đi xa, thế nào Dược Bất Độc cũng phải chuẩn bị cho bọn họ ít đồ mang theo bên người. Vì vậy đại năng luyện đan là ông không chuẩn bị lộ phí cũng không cấp tiên tài cho đồ đệ, mà là phát huy sở trường của mình, luyện một đống lớn đan dược làm quà tạm biệt.

“Đám nhãi con!” Lò luyện đan nhỏ tiếng như chuông đồng, “Uống! Thuốc! Nào!”

“Phụt phụt!” Lại phun ra hai viên thuốc.

Dịch Hi Thần vô lực đỡ trán: “Sư phụ đây là đang khảo nghiệm lương tâm chúng ta sao?”

Dùng túi càn khôn đương nhiên cũng có thể chứa đựng một đống đan dược, nhưng mà Dược Bất Độc không ở bên cạnh nhìn, bọn họ sẽ ngoan ngoãn uống sao? Tuyệt! Đối! Sẽ! Không! Nhưng mà Dược Bất Độc làm một cái pháp khí đúng giờ truyền âm phun đan, mỗi một lần pháp khí phát âm, đều là một lần tra tấn đối với lương tâm hai người. Thế nào, sau khi xuất sư liền bắt đầu ghét bỏ sư phụ à? Thành thật uống thuốc đi!

Dịch Hi Thần khóc không ra nước mắt. Đem pháp khí Dược Bất Độc đã làm tốt hủy đi hả? Loại chuyện không có lương tâm này y còn thật sự không làm được. Có thể làm thế nào? Cất thôi!

Dù sao thì vốn là thứ Dược Bất Độc làm cho bọn họ, Dịch Hi Thần cũng không chờ Dược Bất Độc đến, trực tiếp đem lò luyện đan nhỏ nhét vào trong túi. Y nhìn trái phải một chút, Dược Bất Độc không ở trong dược lư, cũng không ở trong phòng, vậy tám phần là ở vườn thuốc.

Hai người trực tiếp xuyên qua pháp môn biến ảo, bay trong vườn thuốc một lần, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Dược Bất Độc.

Dịch Hi Thần buồn bực nói: “Sư phụ lại xuống núi rồi đi?”

Trưởng Tôn Tử Quân liếc y một cái: “Lại?”

Hai người hạ xuống bên thông thấu tuyền, Dịch Hi Thần bất mãn mà lầm bầm: “Bình thường mỗi ngày đều nằm treo trên võng ngủ, lúc muốn tìm ông ấy thì ông ấy lại không có đây!”

Y còn ghi nhớ mối hận lò luyện đan nhỏ, oán khí đầy ngập không chỗ phát tiết, chống nạnh hét lớn với thông thấu tuyền: “Dược Bất Độc! Nhanh đi ra một chút! Các đệ tử khả ái của người bị người ta bắt nạt rồi!! Người còn không ra ngoài bao che khuyết điểm, chúng con sẽ bị trục xuất sư môn đó!!”

Đương nhiên là không có ai đáp lại y.

Trưởng Tôn Tử Quân ngồi xếp bằng bên thông thấu tuyền, ngược lại bình tĩnh: “Không vội, bọn họ còn phải đấu thêm mấy canh giờ nữa.”

Dịch Hi Thần tức giận ngồi xuống bên cạnh hắn. Y nhìn chằm chằm thông thấu tuyền, lại nghĩ tới lần trước nhìn thấy Dược Bất Độc vội vội vàng vàng chạy trở về. Lần kia sợ Dược Bất Độc mất mặt, y cũng không dám nghiên cứu tận gốc rễ, đến tột cùng là Dược Bất Độc bị thứ gì tổn thương? Chẳng lẽ là vì hái thuốc cho bọn họ luyện đan? Nhưng thảo dược trong vườn thuốc này nhiều như vậy, linh chi tiên thảo gì còn không đáng cho ông đi mạo hiểm?

Nhưng vào lúc này, trong thông thấu tuyền lại chiếu ra bóng dáng Dược Bất Độc, lại giống như lần trước, ông hoang mang hoảng loạn chạy vào trong dược lư, tựa như phía sau có mãnh thú gì đang đuổi theo ông.

Dịch Hi Thần sửng sốt, bất khả tư nghị xoa xoa mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân bên cạnh y đột nhiên đứng lên: “Sư phụ đã trở lại!”

Nhưng vào lúc này, nhìn thấy trong thông thấu tuyền, chân trời một tia ánh sáng đỏ chợt lóe, rơi vào trên đầu Dược Bất Độc! Quanh thân Dược Bất Độc toát ra một ngọn lửa đỏ rực, ông bị thiêu đốt!

“Thiên hỏa!” Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân trăm miệng một lời mà kinh ngạc thốt lên.

Hai người gần như là trong nháy mắt liền phi kiếm xông ra ngoài, xuyên qua pháp môn biến ảo, liền thấy tình trạng sư phụ của bọn họ bị hỏa diễm bao quanh thiêu đốt. Trước khi bị hỏa thiêu, vẻ mặt Dược Bất Độc vẫn là kinh hoàng như vậy, nhưng mà sau khi bị thiêu đốt, trên mặt của ông lại không có bất kỳ biểu tình khó chịu gì, an tường như vậy, hai mắt nửa mở, tựa như chẳng mấy chốc sẽ đi vào mộng đẹp.

Đồng tử Dịch Hi Thần cấp tốc co rút lại, cả người cứng ngắc. Tình hình như vậy, y đã là lần thứ hai nhìn thấy. Hơn mười năm trước, phụ mẫu y chính là ngủ say trong ngọn lửa như vậy, vĩnh viễn không tỉnh lại.

Quanh thân Trưởng Tôn Tử Quân tỏa ra kiếm khí cường liệt, xông về phía Dược Bất Độc, muốn dùng kiếm khí của hắn dập tắt thiên hỏa, muốn đem Dược Bất Độc từ trong thiên hỏa lôi ra. Nhưng mà hắn vẫn chưa có tiếp cận, liền bị Dịch Hi Thần gắt gao kéo lại.

“Không! Không thể!” Dịch Hi Thần run giọng nói, “Không thể đụng vào lửa kia!”

Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên đem Dịch Hi Thần đẩy ngã xuống đất, liều mạng mà xông về phía trước. Nhưng mà hắn vẫn không có thành công, Dịch Hi Thần nhào lên gắt gao ôm lấy chân của hắn: “Đừng tới!”

Dược Bất Độc đã tiến vào trạng thái an tường cực chậm rãi lui về phía sau một bước. Ông đã không còn bao nhiêu sinh khí, động tác cũng trở nên vô cùng gian nan. Ông dùng một chút ý thức cuối cùng của ông nói với đệ tử ông đừng đến gần ông. Đôi môi ông hơi động: “Đi… Rời đi…”

Trưởng Tôn Tử Quân chưa từng mất lý trí như vậy! Hắn bị Dịch Hi Thần gắt gao ôm không thể tiến lên, liền dùng linh lực toàn lực niệm quyết, thuật sóng nước bị hắn triệu thành cơn sóng thần, nhào vào trên người Dược Bất Độc!

Sóng nước qua đi, lửa trên người Dược Bất Độc nhỏ hơn một chút, nhưng cũng không phải là bị thuật pháp của Trưởng Tôn Tử Quân dập tắt, mà là sinh linh có thể thiêu đốt đã không còn nhiều lắm.

“Đi…”

Dược Bất Độc chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Sư phụ!!!” Trưởng Tôn Tử Quân tê tâm liệt phế rống to.

Bội kiếm của hắn run rẩy kịch liệt, chỉ nghe bùm một tiếng nổ vang, thanh kiếm lại cứng rắn mà gãy thành ba đoạn! Tâm tình của hắn đã hỏng mất!

Dịch Hi Thần cũng đang run rẩy, nhưng y áp chế huyết dịch sôi trào trong ngực một cách cưỡng ép. Không thể tới gần, không thể dập lửa, điều duy nhất y có thể làm, chỉ có trơ mắt nhìn người chí thân của mình dần dần chết đi! Đây là lần thứ hai trong đời y trải qua đau đớn như vậy! Trong nháy mắt y thật sự có tuyệt vọng nhào vào trong lửa đồng thời chịu chết, thế nhưng không được! Y còn có Trưởng Tôn Tử Quân!

Nhưng vào lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, dẫn đầu chính là Ngọc Anh chân nhân cùng trưởng lão tam đại các! Bọn họ nhìn thấy thiên hỏa giáng lâm, lập tức tới kiểm tra!

Khi thấy Dược Bất Độc bị thiêu đốt trong thiên hỏa, gần như tất cả mọi người đều khiếp sợ và phẫn nộ.

“Trưởng Tôn Tử Quân! Ngươi dám! Khi sư diệt tổ!!!” Ngọc Anh chân nhân thịnh nộ, kiếm khí gia tăng mãnh liệt, chỉ thấy chân trời trong nháy mắt bị mây đen bao phủ, vạn đạo kim quang xông thẳng tới Trưởng Tôn Tử Quân!

Kiếm lao!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN