Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 48: “Ta có thể sờ hộ thể của ngươi một chút không?”
Người đi ra từ trong hắc vụ, thế mà lại là Dược Bất Độc!
Dịch Hi Thần kinh ngạc nhìn Dược Bất Độc một hồi lâu, đột nhiên mũi chua xót, nhào tới quỳ gối bên chân Dược Bất Độc, đầu cọ vào trong ngực Dược Bất Độc: “Sư phụ! Con rất nhớ người!”
Dược Bất Độc vỗ vỗ lưng y.
“Sư phụ, con biết ngay là người không chết, con biết người sẽ không chết mà!” Dịch Hi Thần oa oa vừa khóc vừa gọi, “Tại sao người lại ở chỗ này? Người bảo vệ con là người sao? Rốt cuộc là ai dùng thiên hỏa thiêu người?!”
Y liên tiếp tung ra vấn đề, còn có rất nhiều suy nghĩ rất nhiều câu hỏi, tất cả đều vọt tới bên mép, quả thực không biết phải nói thế nào mới tốt. Sau khi từ Thiên Kiếm môn trốn ra trong lòng y vẫn luôn đè nặng một tảng đá, giờ phút này gặp được sư phụ, rốt cuộc có thể thổ lộ.
Nhưng mà Dược Bất Độc lại một câu cũng không trả lời y.
“Sư phụ?” Dịch Hi Thần nước mắt mông lung mà ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt Dược Bất Độc hờ hững.
Trong lòng Dịch Hi Thần đột nhiên cực kỳ bất an: “Sư phụ… tại sao người không nói lời nào?”
Dược Bất Độc rốt cuộc mở miệng, nói: “Những thứ ngươi hỏi, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Dịch Hi Thần sửng sốt: “Tại, tại sao?” Tâm trạng y mờ mịt, tại sao phải nói cho y biết? Lại tại sao không nói cho y biết chứ? Y nói, “Bởi vì… bởi vì con là đệ tử của người mà, sư phụ…”
“Đệ tử?” Dược Bất Độc cười lạnh, “Ngươi cảm thấy năm đó tại sao ta lại muốn thu một đứa nhỏ ngụy linh căn như ngươi làm đệ tử chứ? Đó là bởi vì trên người ngươi cất giấu một bí mật. Ta biết bí mật này, mà ta sẽ vĩnh viễn không nói cho ngươi biết.”
“Sư phụ?” Dịch Hi Thần run giọng nói, “Đến tột cùng người đang nói cái gì vậy…”
Nhưng vào lúc này, trong hắc vụ lại xuất hiện bóng dáng một người khác.
Ánh mắt Dịch Hi Thần sáng lên, mừng rỡ: “Tử Quân!”
Trưởng Tôn Tử Quân ngự kiếm bay tới, Dịch Hi Thần liền vội vàng đứng lên muốn nghênh đón: “Tử Quân, sư phụ đến!”
Không nghĩ tới Trưởng Tôn Tử Quân chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn y, xoay người rời đi.
Dịch Hi Thần không thể tin được kêu lên: “Tử Quân! Ngươi đi đâu vậy?”
Trưởng Tôn Tử Quân tựa như không nghe thấy.
Dịch Hi Thần vội vã đuổi theo, một phát bắt được tay Trưởng Tôn Tử Quân: “Ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi không để ý tới ta?”
Trưởng Tôn Tử Quân lại đẩy từng ngón từng ngón tay y ra: “Tại sao ta phải để ý đến ngươi?”
Dịch Hi Thần sợ ngây người, cẩn thận nói: “Ta làm gì sai sao? Tử Quân, chúng ta kết linh tê khế có được không? Ta không muốn tách khỏi ngươi nữa.”
“Ký khế ước? Cùng ngươi?” Hai mắt Trưởng Tôn Tử Quân không có một chút nhiệt độ, gằn từng chữ một, “Ngươi dựa vào cái gì? Ta là thiên linh căn, ngươi là cái gì? Tới nơi nào ta cũng phải che chở cho ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì chứ?”
“Ta…” Dịch Hi Thần không trả lời được, “Ta có thể cho ngươi cái gì… Chỉ cần ta có, cái gì ta cũng nguyện ý cho ngươi. Nhưng mà ta có cái gì chứ?”
Trưởng Tôn Tử Quân đã đẩy ba ngón tay của y ra, đi đẩy hai ngón tay còn lại, Dịch Hi Thần lại gắt gao nắm lấy không chịu buông. Y cầu khẩn nói: “Đừng như vậy, lại cho ta một chút thời gian, ta cũng muốn có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi kề vai chiến đấu mà! Ta cũng không muốn luôn bị ngươi che chở, ta muốn mạnh đến mức có thể bảo vệ ngươi, bảo vệ sư phụ, nhưng mà ta…”
“Ngươi muốn? Ngươi muốn có ích lợi gì, cái gì ngươi cũng không làm được!” Trưởng Tôn Tử Quân tàn nhẫn mà đẩy toàn bộ ngón tay của y ra, bởi vì dùng sức, Dịch Hi Thần nghe được âm thanh xương ngón tay của mình bị bẻ gãy. Y đã đem hết toàn lực để nắm lấy, nhưng mà y quá yếu ớt, y thực sự không nắm được.
Trưởng Tôn Tử Quân mạnh mẽ bỏ tay y ra, đầu cũng không quay lại bay vào trong hắc vụ không nhìn thấy nữa.
Dịch Hi Thần như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, mờ mịt luống cuống. Y trở lại bên cạnh Dược Bất Độc, cảm giác khuôn mặt mình ướt át, sờ soạng một cái, tất cả đều là nước mắt.
Y nức nở nói: “Sư phụ, con đã làm sai điều gì sao? Tại sao Tử Quân hắn không cần con chứ? Tại sao người có chuyện lại không chịu nói với con?”
“Bởi vì ngươi không xứng!” Dược Bất Độc nói, “Ta biết người sát hại phụ mẫu ngươi là ai, nhưng ta sẽ không nói với ngươi. Muốn báo thù sao? Ngươi không làm được! Ngươi chỉ là một con chim non được người ta che chở, yếu ớt bị người ta nhẹ nhàng sờ một cái là có thể bóp chết. Cho nên ta mới nghĩ trăm phương ngàn kế để Trưởng Tôn Tử Quân ở lại bên cạnh ngươi, trở thành bằng hữu với ngươi. Đáng tiếc một ngày nào đó, hắn cũng sẽ rời bỏ ngươi, ngươi kém hắn quá nhiều, ngươi không xứng với hắn.”
“Không phải.” Dịch Hi Thần không nhịn được lắc đầu, “Không phải đâu! Ta dùng hết toàn lực rồi! Ta yêu mọi người mà!”
“Tỉnh táo chút đi.” Dược Bất Độc bắt đầu lùi về sau, “Yêu có ích lợi gì, cái gì ngươi cũng không giữ được, ngươi nhỏ bé vô năng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ mẫu ngươi tươi sống bị thiêu chết ở trước mặt ngươi, nhìn ta chết ở trước mặt ngươi, nhìn Trưởng Tôn Tử Quân cũng rời khỏi ngươi.”
Dịch Hi Thần vươn tay muốn bắt lấy góc áo Dược Bất Độc, thế nhưng y sờ vào khoảng không.
Thân hình Dược Bất Độc càng ngày càng xa, rốt cuộc cũng biến mất trong hắc vụ.
Bốn phía tối đen như vậy, lại chỉ còn một mình y. Y nên đi nơi nào đây?
Y vẫn cho rằng y vui vẻ, cái chết của phụ mẫu không đánh gục y, Dược Bất Độc rời đi không khiến cho y tuyệt vọng, hóa ra đó là vì y vẫn luôn được người thương, vẫn luôn có người ở bên cạnh y che gió che mưa cho y. Cho nên y mới có thể không sống trong thù hận. Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân biến mất lại thành một cọng cỏ cuối cùng đè nát y.
Nếu như thế giới này thật sự chỉ còn lại một mình y, làm cái gì cũng mất đi ý nghĩa.
Y ở trong bóng tối ôm đầu gối ngồi xổm xuống. Hóa ra y cũng sẽ có lúc sợ hãi như thế. Là người bên cạnh y bảo vệ y quá tốt, y mới nếm thử tư vị sợ hãi, chỉ cảm thấy hàn ý thấu xương, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Không biết qua bao lâu, y nhận ra có người tới gần y.
Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam tử mặc áo đen đứng trước mặt, nhưng y lại không thấy rõ khuôn mặt nam nhân kia —— trên mặt người kia bao phủ một tầng hắc khí, khiến cho y không thấy rõ tướng mạo người kia.
“Ngươi là ai?” Hỏi hắn, “Ngươi muốn làm cái gì?”
Người mặc áo đen kia nói: “Vật kia ở trên thân thể ngươi đi. Đem nó cho ta.” Giọng hắn tựa như cũng bị bao phủ trong sương mù, nghe không rõ ràng.
Dịch Hi Thần mờ mịt: “Thứ gì?”
Vì vậy người mặc áo đen kia liền đưa tay ra, hướng tới lồng ngực y.
Y không có dục vọng phản kháng, thậm chí ngay cả dục vọng cầu sinh cũng phai nhạt: “Ngươi muốn cái gì? Ta không có thứ gì. Nếu ngươi có thể tìm được, liền mang đi hết đi.”
Y cảm thấy ngực truyền đến một cơn đau nhói, móng tay sắc bén của người nọ sắp sửa cắt thân thể y ra.
Trong chớp mắt, một tia sáng đỏ chợt lóe, đánh văng nam nhân kia ra!
Một hồng y nam tử tựa như từ trên trời giáng xuống, chắn ở trước mặt y, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: “… Cách xa hắn một chút!”
Hình như hồng y nam tử gọi người mặc áo đen bằng một cái tên gì đó, nhưng y không có nghe rõ, hình như là cái gì cái gì Quân. Có điều y cũng không có hứng thú nghe.
Người mặc áo đen kia nhàn nhạt nói: “Đưa đồ vật cho ta.”
Hồng y nam tử nói: “Ngươi nằm mơ!”
Dịch Hi Thần hoảng hoảng hốt hốt nghe thấy bọn họ lại nói vài câu, sau đó… sau đó bọn họ liền đánh nhau.
Dịch Hi Thần cực kỳ mờ mịt. Quanh thân hắc y nhân trước sau bị sương mù bao phủ, cho nên y không thấy rõ. Ngược lại mặt người áo đỏ thì y nhìn thấy được, một nam tử rất anh tuấn, một đôi mắt phượng cực kỳ dễ nhìn. Thế nhưng y chưa từng thấy khuôn mặt này. Người áo đen với người áo đỏ, một người y cũng không quen biết, càng không biết bọn họ muốn cướp là cái gì. Vì vậy y liền thành một người ngoài cuộc.
Hai người này ngươi tới ta đi đánh lung tung một trận, một lát sau, Dịch Hi Thần cảm thấy có chút hoang đường, hắng giọng một cái: “Này, các ngươi là ai hả?”
Không ai để ý đến y.
“Các ngươi rất kỳ quái.” Dịch Hi Thần nói, “Đây là tâm ma của ta đi? Sư phụ cũng sống lại, Tử Quân hắn không cần ta nữa, hiện tại ta rất khổ sở, đang sầu não, các ngươi chạy đến gây rối làm gì? Để người ta hảo hảo thương xuân bi thu một hồi không tốt sao?”
Động tác đánh nhau của hai người kia hình như ngừng lại một chút, sau đó lại bắt đầu đánh.
“…” Dịch Hi Thần nói, “Có bệnh à!”
Lúc này, chỗ sâu trong hắc vụ chợt lóe một vệt kim quang, cuối cùng Trưởng Tôn Tử Quân đã thoát ra từ trong ngộ đạo!
Trưởng Tôn Tử Quân mở choàng mắt, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái! Nhưng mà hắn vừa nhìn bốn phía, thế mà lại không thấy Dịch Hi Thần, nhất thời kinh hãi: “Dịch Hi Thần?! Ngươi ở đâu?!”
Không ai để ý tới.
Nhất thời Trưởng Tôn Tử Quân hoảng loạn. Rừng hắc vụ hung hiểm như vậy, ma khí, sấm chớp, mặc kệ là cái nào Dịch Hi Thần cũng không đỡ được, lúc hắn ngộ đạo, đến cùng đã xảy ra chuyện gì! Dịch Hi Thần sẽ không phải gặp bất trắc đi?!
“Hi Thần! Dịch Hi Thần!”
Trưởng Tôn Tử Quân liều mạng sử dụng kiếm khí chém ma vụ ra, gào thét tên Dịch Hi Thần, tìm kiếm khắp nơi.
Ma vụ bị hắn chém ra, rất nhanh liền tụ lại với nhau, bao quanh bốn phía hắn, làm cho hắn không nhìn thấy người mà mình muốn thấy, không nghe thấy âm thanh mình muốn nghe.
Đáng chết! Thương Vân bảo kiếm này vẫn là quá yếu, nếu như đây là một thanh Trảm Hồng kiếm, có thể miễn cưỡng bổ ra một con đường trong ma vụ là tốt rồi!
Trưởng Tôn Tử Quân phát điên mà ngự kiếm, gần như gào đến khàn cả cổ họng. Rốt cuộc, hắn nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh của Dịch Hi Thần.
“Tử Quân?”
Trưởng Tôn Tử Quân mừng rỡ, lập tức bay về phía nguồn gốc âm thanh!
Chỉ thấy trong hắc vụ Dịch Hi Thần đang đứng một thân một mình.
Trưởng Tôn Tử Quân nhào tới, dùng sức kéo y vào trong lòng! Trái tim hắn liều mạng đập gần như muốn nhảy ra từ trong lồng ngực, cảm giác được nhiệt độ người trong lòng, lúc này mới khiến hắn không còn run lợi hại như vậy.
“Ngươi là Tử Quân sao? Tử Quân thật sự à?” Dịch Hi Thần nói.
“Ngươi làm sao vậy?” Trưởng Tôn Tử Quân buông Dịch Hi Thần ra, trên dưới đánh giá y, kiểm tra y có bị thương không, “Ngươi gặp phải cái gì?”
Dịch Hi Thần nhíu mày suy tư. Vừa nãy lúc người áo đen cùng người áo đỏ kia đánh tới một nửa, kỳ thực y đã tỉnh lại, biết mình hẳn là cũng rơi vào trong tâm ma, mới có thể bi quan như vậy sợ hãi như vậy. Vấn đề là, y cũng không xác định hiện tại mình có hoàn toàn thoát ra từ trong tâm ma hay chưa, Trưởng Tôn Tử Quân trước mặt, có thể sau khi làm cho y vui sướng liền quay người rời đi hay không?
Nên làm thế nào để nghiệm chứng người trước mắt có phải là thật hay không đây? Trưởng Tôn Tử Quân thật với Trưởng Tôn Tử Quân giả có chỗ nào khác biệt có thể giúp y nghiệm chứng chứ?
“Ừm…” Dịch Hi Thần suy nghĩ một hồi lâu, nói, “Ta có thể sờ hộ thể của ngươi một chút không?”
“???” Trưởng Tôn Tử Quân, “…!!!”
Dịch Hi Thần thu tay về, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như mặt mày hớn hở, “Quá tốt rồi, là thật!”
Trưởng Tôn Tử Quân: “~! #¥%… &*”
Hết chương 48
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!