Em Là Cả Nhân Gian Của Anh - Chương 30: Uy hiếp (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Em Là Cả Nhân Gian Của Anh


Chương 30: Uy hiếp (10)


Lúc đó, Thẩm Lương Niên rất lo lắng. Một người không quen nói lời thô tục như anh ta đã mắng cô suốt hai giờ liền, thậm chí còn không thèm để ý đến cô suốt hai tháng sau đó.

Thật ra, từ lúc Cảnh Hảo Hảo ký hợp đồng với Công ty giải trí TS, gánh nặng của Thẩm Lương Niên giảm đi rất nhiều.

Khi Thẩm Lương Niên lên năm ba đại học, sự nghiệp diễn xuất của Cảnh Hảo Hảo dần khởi sắc, tiền cát-xê cũng cao hơn. Đôi khi, cô còn dành dụm được chút tiền mua cho anh ta vài thứ cần thiết của sinh viên đại học, chẳng hạn như laptop hoặc điện thoại iPhone vô cùng thịnh hành lúc bấy giờ.

Thời gian ấy, Thẩm Lương Niên vốn không muốn dùng tiền của Cảnh Hảo Hảo, thế nhưng, cô lại nói với anh ta rằng: “Em không thể làm diễn viên cả đời được. Em chỉ mong anh có thể cố gắng phấn đấu để sau này chúng ta có cuộc sống tốt hơn.”

Chính những lời này của Cảnh Hảo Hảo đã chính thức mở ra những ngày tháng yêu đương giữa hai người.

Thẩm Lương Niên thật sự thích Cảnh Hảo Hảo nhưng đàn ông đều rất xem trọng thể diện, không muốn tiêu tiền của phụ nữ, cho nên, Thẩm Lương Niên thầm hứa với bản thân, nhất định sẽ cho Cảnh Hảo Hảo một cuộc sống tốt hơn.

Cũng chính vì vậy, Thẩm Lương Niên đã tự thành lập một công ty vào nửa cuối năm ba đại học. Anh ta vừa bận rộn bài vở ở trường, vừa cố gắng gây dựng sự nghiệp.

Mặc dù Thẩm Lương Niên không muốn dùng tiền của Cảnh Hảo Hảo nhưng nguồn tài chính lại chính là yếu tố then chốt để thành lập một công ty.

Lúc bấy giờ, Thẩm Lương Niên không có việc làm, cũng không quen biết ai ở thành phố Giang Sơn, chỉ là một anh sinh viên nghèo, muốn vay vốn lại càng khó khăn hơn. Cuối cùng, vẫn do Cảnh Hảo Hảo gom góp hết toàn bộ số tiền cô dành dụm được đưa hết cho anh ta.

Càng về sau, số tiền cô bỏ vào công ty lại càng nhiều.

May mắn thay, sau hơn ba năm, đến thời điểm hiện tại, công ty của Thẩm Lương Niên đã ngày một phát triển hơn.

***

Giờ đây, nhớ lại chuyện năm xưa, Cảnh Hảo Hảo bỗng cảm thấy đúng là khổ tận cam lai.

Nếu là trước kia, cô sẽ thấy, cuối cùng mọi chuyện cũng xem như “sau cơn mưa trời lại sáng”, sẽ từ từ nhấm nháp cảm giác mãn nguyện đó. Nhưng giờ đây, khi cô còn chưa kịp cảm nhận được hết sự tốt đẹp mà cảm giác ấy mang lại, Lương Thần lại xuất hiện, quấy rối cuộc sống của cô.

Cô sợ rằng, mình đã thật sự chọc phải Lương Thần. Mà Lương Thần dường như cũng không muốn buông tha cho cô một cách dễ dàng!

Sự nghiệp của Thẩm Lương Niên ở thành phố Giang Sơn chỉ vừa phát triển không lâu, nếu cô không cẩn thận dây vào Lương Thần thì tâm huyết bao năm của Thẩm Lương Niên sẽ tan thành mây khói…

Cảnh Hảo Hảo nhìn khung cảnh ngoài cửa kính xe, ánh mắt đượm chút buồn phiền. Mãi cho đến khi xe dừng trước cổng khu nhà mình đang ở cô mới tỉnh táo trở lại.

Trả tiền xe xong, Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa bước xuống, đi vào trong khu nhà. Nhưng mới được vài bước, một chiếc xe chạy như bay đến trước mặt cô rồi phanh gấp. Tiếp đó, kính xe phía bên ghế lái được hạ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai đến mê hoặc lòng người của Lương Thần: “Lên xe!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN