Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 97: Kết thúc chính văn
Gần đây Trưởng Tôn Tử Quân vô cùng hoảng loạn. Kỳ thực hắn đã từng nghẹn qua một quãng thời gian rất dài, khi đó hắn không muốn khiến cho Dịch Hi Thần khó xử, cũng đã ra quyết định dù cho mình nghẹn cả đời cũng không lôi Dịch Hi Thần xuống nước. Nhưng mà sau đó hắn và Dịch Hi Thần thẳng thắn cõi lòng với nhau, kết thành đạo lữ, cuối cùng vẫn là trải qua cuộc sống tốt đẹp không biết liêm sỉ. Hắn đã từng cho rằng, bọn họ sẽ vĩnh viễn như vậy, lại không nghĩ rằng, sau khi trở về Thiên Kiếm môn, hắn lại lần nữa trải qua cuộc sống bi thảm trong thống khổ dày vò mỗi ngày đều nghẹn đến nổ tung.
Trưởng Tôn Tử Quân không hiểu đây là tại sao. Có lúc hắn cũng muốn cưỡng ép xông vào thức hải Dịch Hi Thần nhìn xem đến tột cùng Dịch Hi Thần đang suy nghĩ gì, nhưng vì tôn trọng người yêu, cuối cùng hắn vẫn không có làm như thế.
Dịch Hi Thần nói, chờ hai ngày là tốt rồi. Qua hai ngày, vẫn nói đợi thêm hai ngày, còn chưa được. Có một lần Dịch Hi Thần giãy dụa giữa dục vọng và lý trí không cẩn thận nói lỡ miệng, nói là mình cũng rất nóng ruột, nhưng rất nhanh là tốt rồi. Trưởng Tôn Tử Quân hỏi y rốt cuộc là thứ gì phải tốt, y liền ấp úng không chịu nói.
Trưởng Tôn Tử Quân rất khổ não. Ngoại trừ dục vọng không có cách nào thư giải, còn có một thứ làm cho hắn nhức đầu, chính là những đứa nhỏ mới tới Thiên Kiếm môn.
Bắt đầu từ khi Trưởng Tôn Tử Quân vẫn còn là con nít, hắn cũng đã không biết ứng phó với con nít. Hắn trưởng thành sớm hơn nhiều so với người cùng lứa, bởi vậy cũng quen độc lai độc vãng, nếu không phải Dịch Hi Thần da mặt đủ dày quấn lấy hắn không tha, đại khái là hiện tại hắn cũng sẽ là một tán tu chỉ lo thân mình như Ngọc Anh chân nhân.
Bọn nhỏ khóc, bọn nhỏ náo loạn, bọn nhỏ chơi xấu. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, đệ tử năm nay Thiên Kiếm môn mới thu mỗi đứa đều rất có thể gây sức ép, nếu không phải là thiếu niên yêu khóc cứ khóc toáng lên như trời giáng ngũ lôi, thì cũng là tiểu tử ngoan liệt không sợ trời không sợ đất có thể lật cả ngọn núi lại. Ngay cả dáng vẻ xử sự lãnh lạnh nhạt đạm của Trưởng Tôn Tử Quân, ngay cả Cừu Kiếm cũng sợ hắn ba phần, cố tình mấy tiểu tử hoàn toàn không sợ hắn.
Có một lần Cừu Kiếm chạy tới nhìn tình hình bọn họ dạy dỗ, liền nhìn thấy trên sân luyện kiếm, một thiếu niên coi Trưởng Tôn Tử Quân là cái cây mà leo lên trên đầu hắn. Trưởng Tôn Tử Quân còn thật sự giống như một thân cây đứng ở nơi đó, chết lặng mà đọc diễn cảm kiếm quyết, biểu tình trên mặt hắn có thể tính là mặt không cảm xúc, lại dường như có một chút cảm giác sống không còn gì luyến tiếc. Cừu Kiếm nhìn mà đôi mắt cũng sắp rớt ra.
Gần đây Trưởng Tôn Tử Quân thường thường không nhịn được mà nhìn bụng Dịch Hi Thần. Dịch Hi Thần tưởng rằng hắn thấy bọn nhỏ nên cũng động tâm tư muốn làm cha làm nương, trên thực tế, Trưởng Tôn Tử Quân chỉ là đang vui mừng —— vui mừng may mà một túp lều hài tử của bọn họ đều không có sinh ra, bằng không thật sự không dám tưởng tượng đến tột cùnhghắn sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào. Có điều nghĩ rồi lại nghĩ, nếu như mấy đứa nhỏ ngoan liệt đó có huyết mạch của hắn với Dịch Hi Thần, có lẽ cũng không quá chọc người ta e ngại.
Qua hai ngày, Trưởng Tôn Tử Quân hoàn thành nhiệm vụ giáo dục công khóa cho đệ tử, đang định đi về nghỉ, lại gặp được Độc Hữu Dược ở trên đường.
Trưởng Tôn Tử Quân cung kính mà hành lễ với ông: “Sư thúc.” Hành lễ xong hắn liền định rời đi, không ngờ Độc Hữu Dược lại túm lấy hắn không cho hắn đi.
“Tử Quân à.” Độc Hữu Dược thân thiết ôm lấy vai hắn, “Gần đây có khỏe không?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Rất tốt, đa tạ sư thúc quan tâm.”
Độc Hữu Dược híp mắt một cái: “Có chuyện gì buồn rầu không?”
Trưởng Tôn Tử Quân kinh ngạc liếc mắt nhìn ông. Hắn đang khổ não đây, Độc Hữu Dược đã tới. Chẳng lẽ Độc Hữu Dược biết được cái gì? Nhưng mà hắn vốn cũng không phải là người thích bộc lộ cõi lòng với người khác, huống hồ đều là chút việc tư, bởi vậy hắn vẫn là nói: “Không có việc gì.”
Độc Hữu Dược đem phần chần chừ của hắn đặt ở trong mắt. Một lát sau, Độc Hữu Dược khe khẽ thở dài: “Ngươi đứa nhỏ này, giống sư phụ ngươi, có lúc nếu làm người quá nhân từ, chính là khiến cho mình chịu tội.”
Trưởng Tôn Tử Quân: “Hả?”
Độc Hữu Dược nói: “Lúc ngươi và Dịch Hi Thần song tu, bình thường đều là ngươi ở phía trên, cái này không sai đi?” Độc Hữu Dược hài lòng gật gật đầu, rời đi.
Trưởng Tôn Tử Quân mờ mịt nhìn theo sư thúc rời đi.
Qua hai ngày, Độc Hữu Dược gọi Dịch Hi Thần đến, rốt cuộc đưa cho y một bình dược: “Đan dược luyện xong rồi.”
Dịch Hi Thần nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Những ngày qua Trưởng Tôn Tử Quân vô cùng hoảng loạn, y thì sao lại không chứ? Hai người mỗi ngày ngủ ở trên một cái giường, đều là nam tử huyết khí phương cương, đặc biệt khi đã ăn mặn rồi thì rất khó giữ, không biết có bao nhiêu buổi tối y cắn góc chăn khẩn cầu Độc Hữu Dược mau mau luyện xong tị tử đan. Dịch Hi Thần vội nói: “Đa tạ sư thúc!”
Độc Hữu Dược nhàn nhạt vung vung tay: “Không cần.”
Dịch Hi Thần hỏi: “Sư thúc, dược này thật sự có thể khiến người ta tị tử à?”
Độc Hữu Dược chậm rãi phẩy quạt: “Ta là chiếu theo đơn dược trên dược thư để luyện. Nếu như dược thư không có sai, vậy dược này hẳn là hữu hiệu.”
Dịch Hi Thần luôn mãi nói cám ơn, đang định rời đi, lại nghe Độc Hữu Dược nói: “Dịch Hi Thần, dược này là cho ngươi ăn.”
“A???” Dịch Hi Thần giật mình, sắc mặt nhất thời đỏ bừng lên, ấp úng nói: “Sư thúc ngươi ngươi ngươi ngươi biết à?”
Biết? Độc Hữu Dược nhíu mày. Không phải là biết Dịch Hi Thần muốn lấy tị tử đan cho nhân tình ăn sao, ông không biết được nữ tử kia là người thế nào, bởi vậy liền chuyên môn luyện chế dược vật, cho Dịch Hi Thần ăn. Ông dặn dò: “Dược này ngàn vạn lần phải là chính ngươi ăn mới hữu hiệu.”
Dịch Hi Thần đỏ mặt đáp lại, lập tức nuốt dược xuống.
Buổi tối, Trưởng Tôn Tử Quân huấn luyện xong một đám hùng hài tử trở lại nơi ở, mới vừa mở cửa phòng, liền bị tình hình trước mắt dọa sợ hết hồn. ”Ầm!” Trưởng Tôn Tử Quân sợ đến mức dùng sức đóng sầm cửa, sợ bị người bên ngoài nhìn thấy.
Chỉ thấy trên giường lớn, Dịch Hi Thần thân mặc một bộ quần áo hồng nhạt đơn bạc, mới nhìn bộ quần áo rách rưới này đều là lỗ, nhưng nhìn kỹ lại, mấy cái lỗ đó hình như là chủ nhân quần áo cố tình làm rách, chuyên lộ ra vài chỗ mấu chốt. Dịch Hi Thần cứ như vậy quần áo rộng mở mà nằm nghiêng, một chân thuận theo một cẳng chân trơn bóng khác chậm rãi ma sát lên trên, quần áo che thân thể vốn đã ít đến đáng thương lại càng theo động tác của y mà lướt xuống, lộ ra càng nhiều da thịt bóng loáng, trên da thịt còn hiện ra một tầng bóng loáng nhàn nhạt, khiến người ta không nhịn được muốn sờ mấy cái. Trong miệng Dịch Hi Thần ngậm một cành hoa, mị nhãn như tơ.
Trưởng Tôn Tử Quân: “…”
Dịch Hi Thần ngoắc ngoắc ngón tay với Trưởng Tôn Tử Quân, đem cành hoa nhỏ gỡ xuống, lười biếng nói: “Đến đi.”
Trưởng Tôn Tử Quân: “… Phụt.”
Dịch Hi Thần: “…”
Bầu không khí màu phấn hồng đang yên đang lành bị nụ cười của Trưởng Tôn Tử Quân làm hỏng, gương mặt trắng nõn của Dịch Hi Thần trong nháy mắt giống như nhuộm màu mà trở nên đỏ bừng, quẫn bách kéo kéo vải trên người: “Ngươi cười cái gì…”
“Trên người ngươi thoa cái gì?”
“Dầu thúc tình…”
“Trên người ngươi mặc cái gì?”
“Trang phục thúc tình…”
“Ở đâu ra?”
“Đông Xuân trấn…” Hai ngày trước Dịch Hi Thần vì tìm một loại dược mà tới Đông Xuân trấn, ở chợ gặp được chủ sạp lúc đầu bán cho y xuân dược. Người quen gặp lại, chủ sạp nhiệt tình đề cử cho Dịch Hi Thần đan dược mình mới nghiên cứu ra gần đây, Dịch Hi Thần liền ủng hộ mà mua một bình. Chủ sạp cho rằng Dịch Hi Thần là người đồng đạo, chí lớn gặp nhau, mua một tặng một, bởi vậy Dịch Hi Thần mua một bình xuân dược, chủ sạp đưa y một cái túi càn khôn, trong túi đều là thành quả mới nhất mà mình nghiên cứu chế tạo, lên trời xuống đất không chỗ nào không có.
Theo Trưởng Tôn Tử Quân, cái “trang phục thúc tình” màu hồng nhạt trên người Dịch Hi Thần đã rất kinh khủng. Thế nhưng trời đất chứng giám, Dịch Hi Thần lật sạch túi càn khôn, đây đã là thứ không kinh sợ nhất mà y có thể tìm thấy rồi.
Trưởng Tôn Tử Quân trầm mặc.
Dịch Hi Thần lúng túng liền túm lấy quần áo, muốn che lại bộ phận mấu chốt, cố tình khối vải rách trên người chính là thiết kế để không che được bộ phận mấu chốt, động tác của y cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trưởng Tôn Tử Quân chậm rãi đi về phía y: “Vì sao phải dùng mấy cái này?”
Hai mắt Dịch Hi Thần liếc loạn khắp nơi, đỏ mặt không nói lời nào. Để xin tị tử đan mà y vắng vẻ Trưởng Tôn Tử Quân mấy ngày, hôm nay không dễ dàng gì lấy được tị tử đan, y muốn bồi thường tốt một chút mới phá vỡ liêm sỉ mà dùng tới những thứ này, không biết rằng y làm như thế ở trong mắt Trưởng Tôn Tử Quân lại thành một tầng ý tứ khác.
Trưởng Tôn Tử Quân từng bước từng bước đi tới, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước vì sao ngươi không chịu?”
Dịch Hi Thần không trả lời được.
Trưởng Tôn Tử Quân híp mắt một cái. Mấy ngày nay Dịch Hi Thần không chịu song tu với hắn, hỏi nguyên do liền không chịu nói, giống như nguyên nhân khó có thể mở miệng. Thái độ hôm nay thoạt nhìn là muốn song tu với hắn, lại cố tình lấy ra những thứ này. Cho nên lý do khó có thể mở miệng là —— ghét bỏ hắn không được sao?! Cần phải mượn những đạo cụ này để thúc tình hắn, bọn họ mới có thể thuận lợi song tu hay sao?! Xem ra những năm qua khẩu vị của Dịch Hi Thần tăng lên, chỉ ba ngày ba đêm đã không đút no được y!
Là một tiểu công “vô năng”, Trưởng Tôn Tử Quân còn có thể giữ vững ôn hòa nhã nhặn: “Ngươi có cái gì bất mãn, có thể nói với ta.”
“Ây… Ta… Ta là sợ ngươi tức giận…”
“Không đâu.” Trưởng Tôn Tử Quân đã đứng ở bên giường, đưa tay về phía Dịch Hi Thần.
Nhiều ngày chưa tiếp xúc thân mật, Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy hơi thở của Trưởng Tôn Tử Quân tới gần, thân thể liền có phản ứng, giấu cũng không giấu được. Y nhắm mắt lại, lông mi khẽ run. Thế nhưng tiếp xúc trong dự liệu cũng không có tới, y cảm giác được Trưởng Tôn Tử Quân lui về sau, mờ mịt mở mắt ra.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Chờ.” Bỏ lại hai chữ, liền giống như một trận gió mà xông ra —— đương nhiên cũng không quên đóng chặt cửa lại.
Dịch Hi Thần trợn mắt há mồm. Đây là tình huống gì? Lúc chủ sạp đưa cho y túi “bảo bối” này thần thần bí bí nói chỉ cần y tùy tiện dùng tới một hai món thì đạo lữ của y sẽ giống như sói đói vồ mồi mà nhào lên y, nhưng Trưởng Tôn Tử Quân lại chạy. Chẳng lẽ mấy thứ này Trưởng Tôn Tử Quân không thích?
Dịch Hi Thần không nhịn được sờ sờ túi càn khôn, đổ những vật khác trong túi ra kiểm tra từng cái. Một sợi dây thừng đầy lông chim, một chuỗi xích hình trứng thoáng rót linh lực vào liền chấn động không ngừng, một viên tròn lúc co lúc giãn, hai viên nam châm ẩn chứa lực lượng băng hỏa…
Có vài thứ Dịch Hi Thần nhìn liền không nhịn được run cầm cập, có vài thứ không hiểu ra sao y cũng không biết nên dùng như thế nào, y còn chưa xem xong mấy pháp bảo này, cửa phòng ầm một tiếng lại bị người phá ra, Trưởng Tôn Tử Quân đã trở lại.
Dịch Hi Thần vội vội vàng vàng muốn nhét đồ vật về trong túi càn khôn, nhưng đã muộn, Trưởng Tôn Tử Quân đã đem pháp bảo đầy giường thu hết vào đáy mắt, da mặt đột nhiên giật giật
Dịch Hi Thần: “…”
“Ngươi thích mấy cái này ư?”
“… E rằng không phải như ngươi nghĩ đâu…”
“Muốn dùng sao?”
Dịch Hi Thần có thể chỉ lên trời thề là y tuyệt đối không nghĩ tới. Nhưng nếu thật sự không muốn dùng thì tại sao lại đem những thứ này về? —— trên thực tế lần đầu tiên mở túi càn khôn ra Dịch Hi Thần liền bị dọa đến trợn mắt há mồm, suýt chút nữa đem đồ vật ném hết. Nhưng dù sao thì đối với một người tham tiền mà nói, đồ vật tặng không không cần thì phí, không cần liền thiệt thòi có được không!
Dù Dịch Hi Thần vô cùng dẻo miệng, vào giờ phút này, tình hình này, y cũng cảm thấy trăm miệng cũng không thể bào chữa. Vì vậy y bất động thanh sắc lặng lẽ cất hết đồ vật, dời đề tài đi chỗ khác: “Ngươi mới vừa đi đâu vậy?”
“Xin nghỉ.”
“Hả?”
“Bảy ngày bảy đêm.”
“Bảy ngày bảy đêm? Làm gì?”
“Làm ngươi.”
“…”
…
…
Dịch Hi Thần hai mắt mơ hồ nằm nhoài trên lồng ngực Trưởng Tôn Tử Quân, giữa hai người kín kẽ, gần như hòa làm một thể. Y ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trưởng Tôn Tử Quân, không nhịn được đưa tay ra, lấy ngón tay phác hoạ đường viền của Trưởng Tôn Tử Quân. Mặt mày, sống mũi, đôi môi…
Ngón tay của y một đường xuống phía dưới, xẹt qua hầu kết Trưởng Tôn Tử Quân, dừng lại chốc lát ở ngực, lại tiếp tục đi xuống, trượt đến phần bụng rắn chắc của Trưởng Tôn Tử Quân.
Dịch Hi Thần đột nhiên phúc chí tâm linh, mãnh liệt run lên một cái, bật người dậy.
Trưởng Tôn Tử Quân xoa xoa mái tóc dài của y, khàn khàn nói: “Làm sao vậy?”
“Ta đang nghĩ đến một khả năng.” Biểu tình của Dịch Hi Thần cực kỳ nghiêm túc.
“Hả?”
“Trong ma chướng của ngươi, ta từng mang thai hài tử.”
“…”
Dịch Hi Thần vẫn luôn theo lẽ đương nhiên mà cảm thấy, trong ma chướng của Trưởng Tôn Tử Quân, mình từng mang thai hài tử, đây có thể là một loại năng lực thiên phú dị bẩm nào đó của Trưởng Tôn Tử Quân, chẳng hạn như “khiến nam nhân khác mang thai”. Mà nếu nói thế giới ma chướng kia quả thực cho Trưởng Tôn Tử Quân một loại năng lực thiên phú dị bẩm nào đó, nhưng loại năng lực này phải..
“Có phải là trong ma chướng của ngươi, tất cả nam nhân đều có thể sinh con không?”
Trưởng Tôn Tử Quân: “…???!!!”
Như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân cũng thân là nam tử, năng lực của hắn rất có thể không phải là “khiến nam tử khác mang thai”, mà là “thân là nam tử ta cũng có thể mang thai”.
Cùng lúc đó, dưới trăng thanh gió mát, ngoài Phượng Tê điện, hai trưởng giả đang uống rượu.
Độc Hữu Dược giúp Cừu Kiếm đổ đầy ly rượu của ông ta, Cừu Kiếm ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Để bầu rượu xuống, Độc Hữu Dược nói: “Nghe nói gần đây chưởng môn mới mang về một đám hải âm thanh thạch.”
Cái chuông trong lòng Cừu Kiếm mãnh liệt reo, cảnh giác nhìn ông ta: “Độc trưởng lão hôm nay tìm ta uống rượu, là vì việc này sao?”
Độc Hữu Dược cười cười: “Hải âm thanh thạch kia là đồ tốt, ta muốn hỏi một chút xem chưởng môn dự định phân chia những bảo bối này thế nào?”
Cừu Kiếm nói: “Quả thật là bảo bối, nhưng mà là bảo bối để luyện kiếm, tự nhiên là phân cho đệ tử Luyện Kiếm các và Thủ Kiếm các. Dược các các ngươi không phải ngay cả cái này cũng muốn cướp đi?”
Độc Hữu Dược tiếp tục thêm rượu cho ông ta: “Hải âm thanh thạch dùng để luyện kiếm quả thật là làm ít mà hiệu quả nhiều, cơ mà nếu đem ra làm chút vật linh xảo cũng là tiên tài không tồi, không phải sao?”
“Độc trưởng lão ngươi thực sự là… Hải âm thanh thạch quả thật có thể đem ra luyện đan, nhưng thứ tốt như vậy làm mấy việc nhỏ bé chẳng phải là đại tài tiểu dụng ư? Vẫn là luyện kiếm mới tốt.”
“Luyện kiếm thì tốt, đệ tử Dược các ta cũng cần sử dụng kiếm mà phải không?”
“Dù sao Dược các ngươi không phải ai cũng là Trưởng Tôn Tử Quân, những tiên tài gần đây ta cũng không thiếu của các ngươi. Thứ tốt vẫn là phải dùng trên lưỡi dao, hải âm thanh thạch ngươi cũng đừng có giành.”
“Lúc trước không phải chưởng môn cũng nói bốn các phải bình đẳng sao? Không chia đều thì không còn gì để nói đi.”
“Cho dù bình đẳng, phân công bốn các dù sao cũng có chỗ khác nhau. Tiên tài luyện đan không phải cũng đa số là cho các ngươi sao?”
“Phải, nhưng đan dược mà Dược các chúng ta luyện được không phải cũng chia cho đệ tử mấy các khác sao?”
Cừu Kiếm cắn răng: “Bốn bốn một một.”
“Chia đều.”
“Ba ba hai hai, không thể nhiều hơn nữa.”
Độc Hữu Dược khẽ mỉm cười: “Ba hai hai ba, không thể ít hơn nữa.”
Cừu Kiếm: “…”
Một hơi nuốt rượu trong ly, Cừu Kiếm cắn răng nói: “Độc trưởng lão, ngươi và Dược trưởng lão rõ ràng là sư huynh đệ, sao ngươi có thể xấu tính hơn hắn quá nhiều như vậy?”
Độc Hữu Dược tựa như cười mà không phải cười: “Nói gì vậy.”
Cừu Kiếm hừ một tiếng, trước tiên không đề cập tới hải âm thanh thạch, chuyển đề tài nói: “Gần đây ngươi vẫn luôn trốn ở trong dược lư chơi đùa, lại luyện ra thứ tốt gì rồi?”
“Gần đây ta cũng thực sự là dựa theo dược thư luyện ra một loại dược mới.”
Cừu Kiếm vội hỏi: “Dược gì, còn không lấy ra chia cho mọi người? Chuyện hải âm thanh thạch ta liền có thể suy nghĩ một chút.” Độc Hữu Dược này tuy rằng nước đen đầy bụng, tuy rằng bản lĩnh chế tác cơ quan không bằng Dược Bất Độc, nhưng từ lương tâm mà nói thì bản lĩnh luyện đan của ông thực sự không thể khinh thường.
Độc Hữu Dược lại cười nói: “Ta cũng không muốn giấu làm của riêng, chỉ sợ ta chịu chia cho mọi người, mọi người cũng không dám muốn.”
“Ồ?” Cừu Kiếm hiếu kỳ nói, “Đến cùng là dược gì?”
“Nghịch tử đan.”
Cừu Kiếm nhíu mày; “Chưa từng nghe nói, đó là thứ gì?”
“Cái gọi là nghịch, chính là tà đạo âm dương. Dựa theo ghi chép trên dược thư, nghịch tử đan này cho nữ tử ăn, không thể mang thai.”
Cừu Kiếm nhíu chặt lông mày. Đó chính là tị tử đan nhỉ? Cũng không phải thứ mới mẻ gì, rất nhiều đạo lữ không muốn sinh con cũng thường thường dùng tị tử đan này. Vì sao lại cố tình muốn gọi là nghịch tử đan gì đó? Cái này cũng đáng để Độc Hữu Dược phí nhiều thời gian như vậy để nghiên cứu à?
Lại nghe Độc Hữu Dược không hoảng loạn thong thả chậm rãi nói: “Mà nam tử không thể mang thai ăn vào, có lẽ sẽ có thể mang thai.”
”Phụt!!!” Cừu Kiếm nhất thời đem ngụm rượu mới vừa uống vào phun sạch ra ngoài!
“Trên đời này tại sao có thể có thứ này chứ!!!” Cừu Kiếm nhảy một cái xa ra ba thước, sắc mặt tái nhợt trong lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ bụng mình, “Là ai phát minh loại đan dược này?! Điên rồi sao?! Thứ này đến tột cùng có ích lợi gì hả!!”
“Không thể nói như thế.” Độc Hữu Dược thảnh thơi rót cho mình một ly rượu, nhấp một miếng, “Người trong thiên hạ này đều cho rằng sinh con là chức trách của nữ tử, nhưng cũng có nữ tử không muốn sinh con, cũng có nam tử muốn sinh con, bởi vậy mới có nghịch tử đan này.”
Cừu Kiếm ngượng ngùng trở lại ghế ngồi xuống: “Đan dược thần kỳ như vậy ngươi vẫn là tự mình giữ đi, người Thiên Kiếm môn chúng ta không có phúc để hưởng.”
Độc Hữu Dược khẽ mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
Một lát sau, Cừu Kiếm không nhịn được hiếu kỳ, hỏi: “Cái nghịch tử đan gì đó. Nam nam cũng có thể sinh con sao?”
“Cái này ai nào biết đây, ban đầu luyện chế ra nghịch tử đan này là một nam dược tu, nữ đạo lữ của hắn không muốn sinh con, hắn lại cố tình muốn thử trải nghiệm mười tháng hoài thai. Sử dụng nghịch tử đan này phần lớn cũng là nam nữ đạo lữ, còn nam tử và nam tử liệu có hữu dụng…” Độc Hữu Dược ý vị thâm trường nói, “E rằng qua một hồi liền biết.”
Cừu Kiếm không rõ vì sao, nhìn nụ cười như có như không trên mặt Độc Hữu Dược, không kiềm lòng được rùng mình một cái. Ông đột nhiên quyết định, hải âm thanh thạch gì đó, vẫn để cho bốn các chia đều đi. Độc trưởng lão này, ông vạn vạn không dám đắc tội mà!!
Độc Hữu Dược đang muốn giúp ông ta rót rượu, Cừu Kiếm nhìn rượu sáng loáng trong chén, giống như có thứ gì đó lăn lộn ở bên trong, khiến cho trong bụng ông cũng bắt đầu quặn đau theo. Ông vội vã từ chối: “Không uống không uống, thân thể ta không khỏe, đi về nghỉ trước.” Dứt lời chạy đi như trốn.
Độc Hữu Dược ở phía sau ông kêu lên: “Chưởng môn chỗ nào không thoải mái vậy? Có muốn ta giúp ngươi nhìn một chút không? Ta cho ngươi mấy vị đan dược nhé? Ai ai ai, cẩn thận đụng cây!”
Ầm!
“Ha ha ha ha…”
Mấy ngày sau, việc dạy học cho nhóm đệ tử mới nhập môn đã kết thúc, nhóm tiểu thiếu niên đã bước đầu nắm giữ đối với tâm pháp đạo gia, qua chút nữa liền bắt đầu các loại thí luyện và mỗi người dựa vào sở trường mà phân chia tu luyện.
Cừu Kiếm đặc biệt chọn từ Luyện Kiếm các ra mấy đệ tử thiên tư cực cao tính tình lại được người ta yêu thích. Chuẩn bị giao cho Trưởng Tôn Tử Quân dẫn dắt. Thậm chí Cừu Kiếm có ý nghĩ đề bạt Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần làm trưởng lão trẻ tuổi nhất Thiên Kiếm môn, dù sao thì trẻ tuổi như vậy đã có thành tựu này ở tu chân giới cũng khó tìm ra người khác, thực sự có thể gọi là kiêu ngạo của Thiên Kiếm môn. Vừa vặn Trưởng Tôn Tử Quân cũng nghỉ phép xong, Cừu Kiếm vì biểu hiện thành ý liền tự mình đi tìm bọn họ.
Nhưng khi Cừu Kiếm đẩy cửa phòng của Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần ra, lại thấy bên trong trống rỗng không có một bóng người. Cừu Kiếm kinh ngạc đi vào trong phòng, liền thấy trên bàn thả một tờ giấy, trên giấy chỉ viết một câu.
“Xuống núi rèn luyện, sau này còn gặp lại, đừng nhớ. —— Trưởng Tôn và Dịch trình lên “
Cừu Kiếm nhất thời giậm chân than tiếc, thế nhưng người đã rời đi, dù ông có lòng giữ lại, cũng khổ nỗi không có ai để nói.
Mấy năm sau.
Lúc Lục Tử Hào ở ngoài núi rèn luyện, nghe nói phụ cận có ma tu làm ác, đã giết ba người. Chuyện như vậy hắn há có thể ngồi yên không để ý đến, lập tức nghe ngóng chỗ của ma tu, ngự kiếm đi tới.
Nhưng mà lúc hắn đến sơn cốc ma tu kia ẩn thân, lại không phát hiện ma khí. Quan sát trong sơn cốc một phen, chỉ thấy hai tu sĩ chán nản từ trong sơn động chui ra, Lục Tử Hào vội vàng tiến lên hỏi: “Đạo hữu, ma tu làm ác ở nơi đây trốn đâu rồi?”
Hai đạo trưởng kia liếc mắt nhìn nhau, trước sau nói: “Ngươi tới chậm, Trưởng Tôn chân nhân và Dịch chân nhân đã chém ma tu kia rồi.” “Chúng ta chính là bị ma tu kia cưỡng ép, may mắn được hai vị chân nhân giúp đỡ. Không nghĩ tới thậm chí có may mắn có thể nhìn thấy Trảm Hồng kiếm của Trưởng Tôn chân nhân, lần này nếm mùi đau khổ không tính thiệt thòi.”
Lục Tử Hào nghe thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần xuất hiện, nhất thời vui mừng. Lúc trước ở Thiên Kiếm môn hai người kia không từ mà biệt, đã qua mấy năm, trước sau không có cơ hội gặp lại, hôm nay càng đúng dịp, chung quy phải gặp mặt một lần, cùng uống chén trà mới được. Vì vậy Lục Tử Hào liền vội vàng hỏi: “Bọn họ đã đi rồi sao? Đi hướng nào?”
Hai người kia chỉ: “Chạy đến nơi đó!” “Vẫn chưa tới thời gian một nén nhang, chắc chắn vẫn chưa đi xa đâu!”
Lục Tử Hào vội đuổi theo phương hướng mà bọn họ chỉ.
Bay qua hai ngọn núi, Lục Tử Hào vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, không khỏi khá là tiếc nuối, cho rằng bọn họ gặp thoáng qua bỏ lỡ. Đối với người tu chân mà nói, thời gian như chớp mắt trôi qua. Lần này bỏ qua, lần tiếp theo gặp lại cũng không biết phải đợi tới khi nào.
Nhưng mà lúc hắn đầy lòng tiếc nuối, hắn chợt thấy sơn cốc phía dưới có bốn bóng người. Hai nam tử và hai nam đồng, nam đồng ước chừng năm, sáu tuổi, búi tóc, đang truy đuổi chạy khắp núi. Hai nam tử thì lại ngồi ở dưới một thân cây —— chính là Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần!
Lục Tử Hào vội vã hạ kiếm xuống.
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân vừa giải quyết một ma tu làm nhiều việc ác, nhóm khổ chủ được giải cứu đưa bọn họ rất nhiều thứ để báo đáp, không thiếu một ít tiên tài và pháp bảo quý hiếm. Dịch Hi Thần đếm tiền đếm đến hai mắt đăm đăm. Bọn họ tự nhiên nhận ra được Lục Tử Hào đến, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tử Hào, Dịch Hi Thần lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn, lại không nỡ thả đám bảo bối xuống, liền phất phất tay với Lục Tử Hào ở xa xa, ra hiệu Lục Tử Hào qua nói chuyện.
Lục Tử Hào đang định đi về phía bọn họ, hai tiểu đồng kia lại chạy tới, chặn đường đi của Lục Tử Hào. Lục Tử Hào nhìn kỹ, chỉ thấy hai tiểu đồng trong trẻo như nước, môi hồng răng trắng, vô cùng khiến người ta yêu thích. Bộ dạng bọn nó gần như là giống nhau như đúc, xem ra là một đôi huynh đệ song sinh. Nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra không giống, tiểu đồng mặc áo lam càng ngây thơ hồn nhiên hơn, tiểu đồng mặc áo đỏ thì lại thận trọng hơn một ít.
Tiểu đồng áo lam nói: “Đại ca ca, ngươi tìm đại phụ thân và tiểu phụ thân của chúng ta sao?”
Lục Tử Hào lấy làm kinh hãi. Đại phụ thân tiểu phụ thân? Hắn không khỏi hỏi: “Các ngươi là con cái nhà ai?”
Tiểu đồng áo đỏ chỉ chỉ Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần dưới tàng cây: “Đó chính là đại phụ thân và tiểu phụ thân của chúng ta.”
Lục Tử Hào càng giật mình. Hai đứa bé này lại là con của Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần? Không, câu này nghe ra hình như không đúng lắm.
Như là nhận ra được nghi ngờ của hắn, tiểu đồng áo lam nói: “Đại ca ca, có phải ngươi muốn hỏi giống như những người kia là tại sao chúng ta không có ma ma không? Chúng ta là do hai phụ thân nhặt về ở bờ sông.”
Tiểu đồng áo đỏ vỗ vỗ vai tiểu đồng áo lam: “Dốt nát. Lúc trước ta hỏi mấy đứa nhỏ khác, phụ mẫu bọn họ cũng đều nói bọn họ là nhặt về. Có đứa giống như chúng ta là nhặt từ bờ sông, cũng có đứa nhặt từ trên núi, còn có đứa thảm nhất chính là nhặt về từ trong hố phân nữa! Nhưng bọn nó nói, cha nương đều là gạt người, bọn nó là cha nương sinh ra, nhưng mà cha nương bọn nó không tiện nói cho bọn nó biết, mới nói bọn nó là nhặt về. Cho nên nói, hai chúng ta có lẽ cũng là đại phụ thân và tiểu phụ thân sinh đó.”
Lục Tử Hào trợn mắt ngoác mồm: “Sinh, sinh, sinh? Ai sinh?”
Tiểu đồng áo đỏ nghiêng nghiêng đầu, cắn ngón tay nghiêm túc nói: “Ngươi đoán đi?”
Lục Tử Hào: “~! #¥%… &* “
Đang nói chuyện, Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân cuối cùng cũng kiểm kê xong tài vật chạy tới. Bọn họ một người ôm lấy tiểu đồng áo lam, một người ôm lấy tiểu đồng áo đỏ, cười nói: “Lục sư huynh, lại gặp mặt rồi!”
Trưởng Tôn Tử Quân một tay ôm hài tử, một tay dắt tay Dịch Hi Thần: “Đi thôi, tìm chỗ ngồi một chút.”
Lúc này Lục Tử Hào mới phục hồi lại tinh thần, vội nói: “A, được, đi thôi!”
Mặt trời chiều ngã về tây, đem bóng dáng của bọn họ kéo ra thật dài, thật dài.
————oOo————-
Hoàn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!