Em Là Cả Nhân Gian Của Anh - Chương 107: Trút giận thay cô (9)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Em Là Cả Nhân Gian Của Anh


Chương 107: Trút giận thay cô (9)


Trong số những người đang ngồi ở đây, có một hai người đã từng qua lại với Dương Thần. Những người đó cũng im lặng theo Lương Thần khiến Dương Thần càng bồn chồn hơn. Anh ta vắt óc suy nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra mình đã làm gì đắc tội Lương Thần, cuối cùng, anh ta không nhịn được lặng lẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi hướng về phía người mình quen biết.

Người kia thấy ánh mắt của Dương Thần, chậm rãi xua tay. Ngay cả những người họp cùng với Lương Thần còn chẳng biết chuyện gì nữa là…

Dương Thần càng cảm thấy không ổn. Anh ta nhấc mí mắt lên, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lương Thần để có thể phát hiện chút manh mối, nhưng Lương Thần lại chỉ nhắm mắt, vẻ mặt hờ hững, không có bất cứ dấu hiệu đặc biệt nào cả khiến anh ta không thể đoán được là chuyện gì.

Cả phòng lặng ngắt như tờ, không có lấy một chút tiếng động nào cả. Dương Thần đứng một lát, trán đẫm mồ hôi.

Mãi lâu sau, mới có một giọng nói vang lên, lại còn là giọng dì Lâm khẽ thì thầm hỏi Cảnh Hảo Hảo có muốn uống nước hay không.

Tầng một của Lưu Kim Tuế Nguyệt có điều hòa. Cảnh Hảo Hảo đã uống hai ly nước, người cũng thấy thoải mái hơn. Cô lắc đầu với dì Lâm.

Dì Lâm đi theo Lương Thần đã nhiều năm, biết rõ tính cách của anh nên dì hiểu anh càng im lặng thì trong lòng lại càng tức giận, bởi vậy, khi thấy Cảnh Hảo Hảo lắc đầu, bà Lâm lập tức lùi ra, cách Lương Thần xa nhất có thể.

Dương Thần thấy Lương Thần ngồi yên cả buổi mà không nói tiếng nào đã nghẹn tới mức khó chịu. Cuối cùng, anh ta không nhịn được đưa tay lên xoa trán, đang định cất tiếng hỏi thì di động của Lương Thần chợt reo lên.

Lúc này, anh mới chậm rãi mở mắt, cầm di động lên nhìn thoáng qua màn hình, sau đó tao nhã, thong dong kéo Cảnh Hảo Hảo đứng dậy, thuận tiện liếc Dương Thần một cái rồi đi về phía cửa Lưu Kim Tuế Nguyệt.

Dương Thần vội chạy theo.

Lương Thần vừa đi vừa nói bằng giọng nghe có vẻ rất tùy ý: “Tổng Giám đốc Dương, nghe nói hội sở của cậu giờ đã thuộc vào hàng đẳng cấp, không mặc lễ phục thì không thể vào, đúng không?”

“Không… Tổng Giám đốc Lương, cánh cổng của Lưu Kim Tuế Nguyệt luôn rộng mở chào đón anh bất cứ lúc nào mà. Quy định của Lưu Kim Tuế Nguyệt chưa bao giờ giới hạn với Tổng Giám đốc Lương cả.”

“Thế à?”

Lương Thần nghe vậy, bật cười thành tiếng. Anh chậm rãi quay lại, nhìn thoáng qua Dương Thần, giọng điệu đầy giễu cợt: “Tổng Giám đốc Dương thật khéo ăn nói, nói đến mức đầu lưỡi nở được hoa sen luôn!”

Dương Thần nghe thấy giọng Lương Thần, rõ ràng trong phòng mát lạnh nhưng sau lưng anh ta lại đẫm mồ hôi. Anh ta không khỏi chột dạ, cố gượng cười: “Tổng Giám đốc Lương thật biết nói đùa…”

“Tôi đùa với anh lúc nào. Tôi nghiêm túc đấy!”

Lương Thần nói xong, dẫn Cảnh Hảo Hảo đứng dậy, đi ra cửa chính của Lưu Kim Tuế Nguyệt. Anh giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa, cách một lớp kính, tiếp tục nói với Dương Thần đang đi theo đằng sau mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN