Sát thủ của mùi hương
Chương 42: Vách núi sinh tử
“Anh vừa làm gì tôi thế hả?”
Anh ngồi dậy bật cười
“Mặt em dính cát nên anh lấy ra giúp thôi”
Anh đứng dậy rồi đi ra cửa hang động nhìn xung quanh một hồi, cô bước ra chợt hỏi
“Này, chúng ta có thể trở về được không?”
Anh vừa đi vừa nói
“Để xem hòn đảo này có người sinh sống không đã”
Cô đi phía sau anh chợt sờ bụng mình, anh bật quay lại hỏi
“Tinh Nhiên, em sao vậy?”
Cô nheo mày nói
“Qua giờ tôi vẫn chưa ăn gì cho nên rất đói”
Anh tiếp lời
“Hay em ngồi ở đây, anh đi tìm thức ăn”
Cô lắc đầu
“Không, tôi rất sợ ở một mình, cho nên tôi muốn đi cùng anh”
Anh mỉm cười nhẹ
“Thế thì đi thôi”
10:00 trưa, hai người đi dọc giữa khu rừng và chỉ hái được một ít hoa quả.
Cô và anh ngồi xuống nghỉ ngơi ở một bóng cây lớn thì anh bật hỏi:
“Tinh Nhiên, nếu chúng ta không thể ra được hòn đảo này, em có chấp nhận sống cùng anh không?”
Tinh Nhiên bật ngạc nhiên sửng sờ
“Sao anh lại nói thế? Chúng ta chỉ cần ở đây đợi là sẽ có người đến cứu mà”
Anh thở dài
“Cả tối hôm qua đi tìm hang động và lúc sáng giờ đi xung quanh khu rừng, anh nhận ra nơi này không có ai sinh sống cả,cũng có thể nói đây là một hòn đảo hoang nên việc để thông báo cho người khác đến cứu chúng ta là không thể”
Tinh Nhiên lo sợ, nét mặt lo lắng
“Không thể nào, tôi không muốn sống ở đây đâu, ở đây không có nhà, lại rất ít thức ăn, làm sao mà sống được chứ?”
Anh bật cười đặt nhẹ tay lên đầu cô
“Em đừng kích động, đó chỉ là giả thiết của anh thôi, chắc chắn chúng ta sẽ thoát được ra khỏi đây”
Cô yên lòng chợt nghĩ
( Nếu như thật sự hết cách, không lẽ mình sẽ sống với anh ta mãi mãi trên hòn đảo hoang này sao?)
Đột nhiên có tiếng nói chuyện to nhỏ trong khu rừng
Tước Thần chợt đứng dậy khiến Tinh Nhiên thắc mắc hỏi
“Anh định đi đâu vậy?”
Anh tiếp lời
“Anh nghe thấy có tiếng người nói chuyện”
Anh vội đi thì Tinh Nhiên cũng đi theo anh lên tiếng:
“Khoan đã, chờ tôi với”
Hai người đi dần lại một hướng, tiếng nói chuyện ngày càng rõ dần, phía trước mặt anh và cô là một nhóm người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau, Tinh Nhiên bật mừng nói
“A…có người kìa, may quá”
Đám người đó đứng dậy nhíu mày trừng mắt nhìn anh và cô thì Tinh Nhiên vừa đi lại vừa nói
“Xin lỗi chúng tôi bị lạc trên đảo này, mọi người có biết làm thế nào để ra khỏi đây không?”
Bỗng anh đi đến nhanh chóng kéo tay Tinh Nhiên lại, cô bật nhíu mày hỏi
“Anh làm gì vậy?”
Anh nheo mày nói
“Đừng qua đó, chúng là người xấu”
Cô ngạc nhiên nhìn đám người đang nhíu mắt nhìn mình, chúng thật hung tợn, một tên cầm đầu trong số đó cười nhếch nói
“Xem kìa, có hai miếng mồi ngon rồi, có bao nhiêu tiền hay đồ gì giao ra hết cho bọn tao, bằng không thì bỏ mạng tại đây đi”
Tinh Nhiên bật sợ hãi lùi về sau lưng anh lấp mấp
“Mấy người này là…”
Anh tiếp lời
“Chúng là thổ phỉ”
Tên cầm đầu cầm một con đao dài ra hâm dọa to tiếng nói
“Phải, bọn tao là cướp đấy, có gì trong người giao hết ra đây”
Anh chợt nhìn Tinh Nhiên bật cười
“Thế thì hay rồi, nếu bọn cướp sống ở đây vậy có thể sẽ có một ngôi làng nào đó gần đây”
Tinh Nhiên nhăn mặt nói
“Tôi biết nhưng chúng ta sắp chết đến nơi kìa, anh có thứ gì thì giao cho chúng đi”
Anh lại bật cười thản nhiên
“Từ lúc trôi dạt vào bờ thì trên người anh chẳng còn gì cả, em thì sao?”
Cô sờ lên cằm mình ngẫm nghĩ
“Tôi cũng vậy, điện thoại tôi bị rơi đi đâu rồi không biết”
Bọn cướp nghiêm mặt hung tợn quát
“Tụi mày đang đùa với tao à? Không có gì thì phải chết”
Chúng nói xong thì chạy đến định bắt anh và cô thì
anh nhanh chóng kéo tay cô nói lớn
“Chạy thôi”
Bọn cướp chạy phía sau đuổi hét không ngừng
“Đứng lại”
“Tụi bây không thoát được đâu”
Một hồi chạy đến bờ vực, cô giật mình nhìn xuống dưới xanh mặt nói
“Chúng ta bị dồn đến đường cùng rồi”
Tên cướp cười lớn
“Hừ, giờ thì chết được rồi nhé”
Anh nhìn cô bình thản hỏi
“Em sợ độ cao không?”
Cô nhìn anh lo lắng
“Này anh hỏi vậy là ý gì? Anh không được làm mấy chuyện điên rồ đó”
Anh bật cười
“Thế em chọn bị mấy tên cướp này giết à?”
Cô lắc đầu nhíp mắt
“Tôi không muốn chết”
Anh lại mỉm cười nói
“Chúng ta đã đến vạch cuối của thế giới bên kia rồi, nếu nhảy xuống dưới chúng ta sẽ chết, nếu ở đây bị mấy tên cướp này giết,chúng ta cũng chết”
Cô sợ hãi lo lắng lấp mấp
“Tôi…tôi thật sự không nghĩ đến mình phải chết ở đây, tại sao anh không lo lắng gì cả”
Anh mỉm cười trả lời
“Vì có em”
Đám cướp nhếch môi hằn giọng nói
“Đã sắp chết đến nơi rồi còn tư tình, tụi bây giết chúng nó đi”
Đám cướp chợt tiến lại gần thì anh ôm lấy cô lùi dần ra sau hỏi
“Tinh Nhiên, nếu chúng ta còn sống, em phải chấp nhận anh nhé”
Cô ôm lấy người anh gật đầu
“Tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa không lẽ không chấp nhận anh sao?”
Anh mỉm cười hạnh phúc rồi ôm lấy người cô thật chặt ngã người dần xuống vách núi.
Trong lúc ngã xuống,cô ôm anh chặt hét to hỏi
“Này,chúng ta sẽ ở bên nhau tới lúc chết như thế này sao?”
Anh mỉm cười nói lớn
“Đừng gọi anh là này, tên anh là Hàn Tước Thần, anh muốn em gọi tên anh như thế”
Hai người ngã xuống vực sâu phía dưới, tiếng vọng của cô vẫn không ngừng vang lên trên cao
“Bây giờ anh mới chịu nói tên thì có phải quá muộn rồi không?”
Phía trên, đám cướp nhìn nhau nói
“Ngã xuống dưới thì chỉ có chết thôi”
“Bỏ đi, về thôi”
Chúng quay lưng đi mất
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!