Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề
Chương 7
Khắp không gian im lặng như tờ, yên ắng đến độ có thể nghe được tiếng mặt hồ gợn sóng, tiếng gió thỏi qua những khóm hoa, và cả tiếng hô hấp của Hứa Dĩ Phàm. Hắn tuy chỉ mặc bộ y phục màu tím bình thường lại đã ngấm nặng trịch nước lạnh băng, nhưng toàn thân vẫn toát ra một khí thế cực kì uy mãnh cùng khí chất cao quý của bậc đế vương. Từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều vô cùng thanh nhã, như một bức tượng được chạm khắc tỉ mẩn bằng tất cả tài hoa tinh túy của đất trời, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng băng lãnh. Từng giọt nước long lanh theo suối tóc trắng tựa thiên vân của hắn rơi xuống, càng khiến cho người ta không rét mà run trước mãnh lực bức người của hắn.
Hứa Dĩ Phàm lười nhác ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía nữ nhân ướt sũng trước mặt: “Ngươi là ai?”
Thanh âm lạnh lẽo, từng tiếng từng tiếng nhẹ rơi vào tai Tống Ý Thiên, như chiếc móc câu vô hình kéo tâm trí nàng trở lại. Không được rồi, dung mạo của nàng!
Hứa Dĩ Phàm không giống như phụ vương của nàng ở Trịnh quốc. Hậu cung nước Trịnh có tới hơn hai trăm nữ tử, trừ ra mười bốn, mười lằm người ở hàng chủ tử là còn được nhắc tới, ân sủng thường xuyên, còn lại tất thảy đều là những tiểu chủ vô danh thậm chí còn chẳng được nhớ tên, nhớ mặt. Nhưng Vũ Triều đế lại khác. Trên dưới Phán quốc chỉ có tám phi tần, cho dù hắn chưa từng gặp nàng trực tiếp cũng không thể nào nhận bừa thành một người khác được. Huống chi nàng Tống Ý Thiên hôm nay lại cố ý ăn vận trang phục xa hoa, phục sức lộng lẫy, không phải là ở vị cao như phi hay quý tần thì không thể tùy ý phô diễn.
Hứa Dĩ Phàm nhàn nhạt nhìn nữ tử trước mắt trầm ngâm hồi lâu, hơi cau mày khó chịu. Bình thường hễ hắn tùy tiện ho một tiếng, quần thần kẻ dưới không ai không nháo nhác hỏi thăm. Có lý nào nữ nhân này nghe hắn hỏi lại có thể chần chừ không chịu mở miệng.
Hứa Dĩ Phàm tiến sát đến bên Tống Ý Thiên, khiến nàng bất ngờ, theo bản năng vội vàng lùi lại một bước. Thấy vậy, hắn trong chớp mắt vòng một tay ra sau khóa chặt lấy eo nàng, tay còn lại nắm lấy cằm nàng, dùng lực đạo không hề nhỏ bắt nàng mở miệng: “Ta đang hỏi ngươi”
Tống Ý Thiên hít một hơi sâu, ổn định lại thần thái, cụp mi xuống đáp: “Thần thiếp Đoản Hoa phi, nguyên là Trịnh quốc Đoản Hoa tam công chúa”
Trịnh quốc tam công chúa? Đoản Hoa phi? Phải rồi, chính là nữ nhân đó, là nử tử hắn đã gả cho hắn làm phi, là nữ tử đã nhẫn nhịn không chịu kêu đau khi hắn vũ nhục nàng ở lễ đại hôn. Hứa Dĩ Phàm bỗng nhiên mỉm cười, đôi môi mỏng vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ, tay vẫn không buông ghì chặt Tống Ý Thiên: “Thì ra là ngươi, công chúa vô sỉ của Trịnh quốc”
Vô sỉ? Tống Ý Thiên bị hai chữ này làm cho đầu óc hỗn loạn. Hắn và nàng trước đây chưa từng gặp mặt, vì cớ gì hắn lại có thể nói nàng vô sỉ?
Tống Ý Thiên ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt lạnh lùng xen lẫn khinh bỉ của Hứa Dĩ Phàm. Đè nén uất ức trong lòng, Tống Ý Thiên mở miệng hỏi: “Xin hoàng thượng nói rõ, thần thiếp là vô sỉ ở chỗ nào?”
Hứa Dĩ Phàm nhướn đôi mày như vẽ, nét cười mỉa mai lại càng thêm đậm. Hắn cúi sát vào mặt nàng, sống mũi thẳng tắp cao ngạo chỉ cách vầng trán trắng muốt như trăng rằm của nàng vài phân, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra từng tiếng: “Tham luyến phi vị, sống chết đòi gả cho ta để làm gì? Nữ tử ta cần là Tống Hoài Ninh”. Tống Ý Thiên khó hiểu gạt tay hắn ra khỏi cằm mình, lách thân thể ra khỏi vòng tay của Hứa Dĩ Phàm.
Nàng lấy tay vuốt lấy trang phục nhàu nát ướt đẫm, dáng lưng thẳng tắp nhìn vào mắt hắn lạnh lẽo cất lời: “Đúng, người bệ hạ cầu hôn không phải là ta, ta không phải là Trịnh quốc đích công chúa Tống Hoài Ninh. Nhưng ta không hề cố sống cố chết, cưỡng cầu để được tới Phán quốc ngồi lên tước phi. Nếu ta đã không phải là người bệ hạ cần, tại sao khi biết ta sẽ là người được đưa tới lại không rút lại lời cầu hôn?”
Tại sao không rút lại lời cầu hôn? Hứa Dĩ Phàm cười nghĩ, lúc ấy rốt cuộc vì lý do gì mà hắn không rút lại lời đề nghị liên hôn. Người hắn muốn kết hôn chính là Tống Hoài Ninh, Hữu Tịnh đích công chúa Trịnh quốc, người con gái định mệnh mà hắn luôn khắc cốt ghi tâm. Nhưng đây hắn nhận về lại là Tống Ý Thiên… nàng quả rất thú vị, lại dám cả gan chất vấn ngược cả hắn, xưng “ta” với hắn.
Hắn tựa tiếu phi tiếu lười nhác nhìn nàng: “Nói rõ cho ngươi biết, khi ấy chính phụ vương ngươi đã gửi cho ta một bức thư, trăm ngàn lần cầu xin ta thu nhận ngươi. Trịnh vương nói ngươi đã ngưỡng mộ ta từ lâu, nhất quyết muốn thay đại tỷ thành thân với ta, nếu không sẽ đau khổ tới chết. Nhưng với giọng điệu của ngươi bây giờ, ra là ngươi đã đổi ý. Vậy ý ngươi muốn ta hưu ngươi?”
*Hưu: bỏ vợ – ly hôn.
Tống Ý Thiên khẽ nhắm mắt, mi mắt có chút lay. Thì ra chính phụ vương nàng đã bằng mọi giá, dồn bằng được nàng bước vào chống cung đình Phán quốc. Cũng chính người phụ vương ấy, là ngọn nguồn cho mọi sự, khiến nàng phải rời xa quê hương, rời xa người nàng thương yêu để chịu sự khinh bạc cùa đấng phu quân hoàng đế. Tống Ý Thiên nàng nhất định sẽ không luống cuống trước mặt hắn. Giữa nàng và hắn không có tình yêu, nàng có thể không đau lòng khi hắn lộng ngôn trước nàng, nhưng giẫm đạp tự tôn của nàng thì, hắn không xứng.
Bất quá, mối liên hôn này không thể bị phá vỡ được!
Chiến tranh giữa Phán quốc và Trịnh quốc như một cây thuốc nổ sắp sửa bùng cháy, mà mối liên hôn này lại chính là sự kìm hãm cuối cùng đễ ngăn trận chiến này nổ ra. Nếu Hứa Dĩ Phàm thực sự hưu thê, hắn nhất định cũng sẽ lấy cái cớ ấy để dấy binh chinh phạt Trịnh quốc. Triều đình Trịnh quốc đã mối mọt từ lâu, cho dù có còn Tĩnh thân vương Dương Triệt…vẫn còn những lão thần tận trung với nước, cũng khó có thể chống đỡ được với uy thế của Hứa Dĩ Phàm. Máu con dân vô tội Trịnh, Phán cũng theo đó mà chảy thành sông.
Nghĩ đến đó, Tống Ý Thiên cương quyết quỳ xuống, ánh mắt lóe lên tia kiên định, giọng điệu bình tĩnh tới mức khiến người ta phải giật mình: “Là ta đã hồ đồ rồi, xin bệ hạ thứ tội”. Không đợi hắn cho phép miễn lễ, nàng nhanh chóng đứng lên, hướng về phía Khâm Nhân cung mà đi tới.
Nhìn theo bóng dáng mỏng manh mà kiên cường khuất dần sau màn sương trắng, Hứa Dĩ Phàm cười lạnh. Nữ nhân này quả là tham luyến địa vị hoàng phi. Hắn cũng biết từ nhỏ nàng đã bị Trịnh vương ruồng bỏ, nhưng suy cho cùng, Tống Ý Thiên cũng là một công chúa, lại có thể nhẫn nhục chịu đựng khi bị hắn xúc phạm như vậy, thật không thể coi thường. Tuy vậy, chính phản ứng của nàng làm cho hắn nghi vấn. Nếu nàng thực sự yêu hắn, muốn dựa vào hắn để được quyền uy, tại sao lại tỏ ra vẻ lạnh lùng xa cách, lạnh nhạt đề phòng như vậy?
Cũng không ngoại trừ khả năng, Tống Ý Thiên làm như vậy là muốn lạt mềm buộc chặt, từng bước có được tâm tư hắn. Nếu quả đúng như vậy, tâm tư của nữ nhân này thật không thể coi thường.
Nhàn tản ngồi xuống bên mạn thuyền hãy còn chưa khô nước, Hứa Dĩ Phàm nhớ tới lời nói của vị ân sư đã cứu sống tính mạng hắn: “Chính vị công chúa mà người đã cứu vào ngày cuối cùng ở Trịnh quốc đó. Ta cần người bảo vệ nữ tử đó cả đời. Đó là mong muốn duy nhất của ta.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!