Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề - Chương 32: Dạ bán lai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề


Chương 32: Dạ bán lai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mờ sáng thức giấc, Tâm Liên đã thấy chủ tử của nàng ngồi bên bàn gỗ chăm chú lật giở chồng sách, tóc vấn tạm lên cao để lộ vầng trán cao và cần cổ dài tinh xảo như khuôn vẽ. Nàng vội vàng bật dậy, cau mày nói: “Chủ nhân, người vốn đi đường dài nên ngủ nhiều một chút, sao giờ đã đang đọc sách rồi?”

Tống Ý Thiên thấy Tâm Liên tỉnh dậy, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống mặt bàn ôn nhu: “Ta ngủ rất ngon, vậy nên mới có tâm trạng tốt để xem sổ sách thế này. Linh Lung đang ở trù phòng chuẩn bị thiện sáng, ngươi ra ngoài cùng xem thế nào”. Nói rồi, nàng lại chú tâm vào trang giấy.

“Dạ” Tâm Liên gật đầu, toan mở cửa sương phòng định bước ra còn không quên ngoái lại càu nhàu: “Thiện sáng dọn lên là người không được đọc nữa đâu” “Được, ta biết rồi”. Tống Ý Thiên thuận miệng trả lời, thầm cười khổ trong lòng.

Hai ngày nữa, thuyền buôn vải của thương quần Lãnh gia sẽ xuất phát từ Thiết Nga Trưởng đến Nghi quốc. Bởi vậy nàng vạch ra sẵn những bước chuẩn bị cơ bản để trở thành Lãnh gia phu nhân. Hứa Dĩ Phàm có nói, lần này tới Nghi quốc, hắn thực sự có ý định làm ăn, bất quá lại muốn giao cho nàng quản lí. Cũng phải, đưa một nữ tử đi theo chỉ để làm vật trang trí vô dụng nhất định không phải là Hứa Dĩ Phàm, hắn hẳn nhiên sẽ nhìn thấy nàng có khả năng cần dùng tới. Hơn nữa, trước đây người Trịnh luôn độc quyền xuất gấm vóc khắp bốn bể Tứ quốc, nay thương quán Phán quốc có thể tận dụng thời cơ phát triển, tất là một điều tốt không nên bỏ lỡ. Từ sớm Hứa Dĩ Phàm đã xuất phủ, hôm này nàng cũng phải làm công việc của mình.

Cửa mở ra, Linh Lung cùng Tâm Liên bước vào, mang theo những tráp sơn son toả ra hương thơm ngào ngạt. Linh Lung cầm đống sổ sách của Tống Ý Thiên đặt sang một bên dành chỗ cho nào mì thuỷ tinh, canh gà ngân nhĩ, hạnh đào cao… lại dọn cho nàng khai vị đầu tiên bằng một ly Tồn Mai trà nhuận khí: “Toàn bộ những món này là đồ do trù phòng Trưởng Tôn phủ chuẩn bị cho phu nhân, khi nô tỳ tới tất cả đều đã được chuẩn bị chu đáo rồi. Đều là thức thanh đạm rất hợp khẩu vị của người, Đình tiểu thư đã căn dặn ổn thoả từ trước”

Tống Ý Thiên vui vẻ gật đầu, hỏi: “Vậy Đình Đình đâu rồi?” Linh Lung buồn cười đáp lời: “Hình như còn chưa có thức dậy”. Linh Lung gắp cho nàng một miếng bánh hạnh đào, lại nói: “Sáng sớm nay xa phu của Trưởng Tôn phủ có chuyển lời tới nô tỳ, nếu phu nhân cần tới Bích Giai phường sẽ lập tức chuẩn bị xe. Là do đích thân gia phân phó”

Tống Ý Thiên hơi nhướn mày liễu thầm nghĩ, Hứa Dĩ Phàm hắn quả đúng là luôn biết được nàng sẽ làm gì. Có điều, sổ sách hắn chưa có xem qua, vậy nên coi như lần này, nàng trên hắn một nước cờ rồi.

Nơi trọng yếu đúng là Bích Giai phường, vì người chủ Trịnh quốc trước kia đều uỷ thác sự vụ cho trưởng quầy tại đây, hiện tại Tống Ý Thiên nàng và Hứa Dĩ Phàm dưới thân phận chủ nhân có trực tiếp lộ diện cũng không thành vấn đề. Chỉ là, chỗ nàng muốn tới không phải duy nhất có Bích Giai phường.

Còn có Tu Hoa Lâu.

Tu Hoa Lâu là tửu quán nổi danh nhất thành nội Thiết Nga Trưởng, là nơi tập trung đủ lạc thú từ xướng ca tới kỹ nghệ, cũng rất thuận tiện đi lại giữa đám thương buôn. Tống Ý Thiên xem qua sổ sách một lượt, các cửa hiệu hay phường vải cho dù ở Trịnh quốc hay Phán quốc được Lãnh gia mua lại đều có liên kết, từ mặt hàng cho tới một số quan hệ làm ăn, cốt là để cho ai nhìn vào cũng thấy có sự thống nhất, không bị nghi ngờ. Mà trong số những địa điểm giao dịch của các phường thêu chuyển hàng tới Thiết Nga Trưởng luôn xuất hiện Tu Hoa Lâu.

Vậy nên, đây chính là nơi tốt nhất để bắt đầu tìm hiểu cách làm ăn.

Tu Hoa Lâu bề ngoài không khác là bao so với những đại tửu lâu thông thường để hưởng lạc, nhưng bên trong lại rất quy củ, tuy lúc Tống Ý Thiên và Tâm Liên mới bước vào tú nương còn tưởng là phu nhân nhà nào tới tìm cô nương đánh ghen, bất quá sau khi nàng nói nàng là Lãnh phu nhân, tiểu nhị lập tức dẫn nàng tới thương giao đường.

Nằm ở trái nhà phía tây Tu Hoa Lâu là nơi các lái buôn thường hay lui tới nhất, còn gọi là thương giao đường. Không chỉ có những phòng nhỏ riêng biệt để tiến hành các thương vụ, nơi này còn có một chính sảnh cho tất cả các thương nhân uống trà trò chuyện, mở rộng quen biết. Vừa có thể làm việc lại vừa được vây quanh bởi những mỹ nữ yêu kiều đàn ca múa hát tưng bừng, quả là thú vui không tầm thường.

Khi Tống Ý Thiên tới, trong chính sảnh đang là phần thuyết giảng của một thương nhân. Nàng vừa bước vào, tất cả đều không hẹn mà cùng quay lại, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hiếu kì. Vị đang diễn thuyết thay mặt mọi người cất tiếng: “Xin mạo muội hỏi, vị nương tử này chẳng hay là…”

Tống Ý Thiên nền nã mỉm cười, hơi nghiêng mình nói: “Lần đầu hạnh ngộ, ta là phu nhân của Trịnh quốc Lãnh gia, rất mong được các vị chiếu cố”

“Thì ra là Lãnh phu nhân. Đường xa vất vả, không biết tại sao lại tới Tu Hoa Lâu này?” Có người lên tiếng. Nàng chậm rãi đưa mắt nhìn qua một lượt thương giao đường, sau đó mới mở miệng: “Lần này ta tới Phán quốc, một là để phu quân nghiệm hành một lượt sản nghiệp của Lãnh gia. Còn thứ hai” khoé môi nàng vẽ lên một nụ cười như anh đào nở rộ: “Là tiếp quản Bích Giai phường thay cho phu quân từ đây. Mục đích đến thương giao đường này cũng chính là muốn trước hết ra mắt các vị, về sau còn nhiều cơ duyên giao hảo, tệ phụ rất mong được chỉ giáo nhiều hơn”

Lập tức tiếng xôn xao nổi lên khắp chính đường lớn: “Không thể nào. Vị Lãnh gia đó thật sự muốn giao Bích Giai phường đó cho phu nhân của hắn tiếp quản sao?” “Chẳng phải là nữ nhân ư? Có được mấy phần kiến thức buôn bán chứ”

Chính lúc ấy, một giọng nói từ góc trong căn phòng đột ngột vang lên giữa đám đông: “Nếu đã vậy, Lãnh phu nhân hãy cùng vào đây. Vừa hay Bạch lão bản đang luận về tình hình mua bán trà”. Nói đoạn, người đó thản nhiên chỉ tay sang chỗ trống bên cạnh mình: “Ngồi đây là được”

Nàng nghiêng mình đáp lễ, thướt tha bước xuống chỗ nọ. Mọi người thấy vậy cũng không dị nghị gì thêm, vị Bạch lão bản kia cũng tiếp tục: “Vừa rồi tại hạ đã nói…”

“Lãnh Việt thị xin đa tạ các hạ” Tống Ý Thiên ngồi xuống, mỉm cười. “Không có gì, ta là Thái Tịnh Khanh của cửa tiệm Thái gia. Phu nhân cứ gọi Thái công tử là được, đừng khách sáo” “Được, Thái công tử”.

Tống Ý Thiên gật đầu, nhớ lại hôm qua lúc mới vào thành, Tâm Liên hiếu kì ngó đầu ra ngoài ngưỡng mộ: cửa tiệm đồ cổ Thái gia này cũng thật lớn đi! Mà người này vẫn còn rất trẻ, nhìn qua có chút phong lưu nhưng không xa cách, chỉ cần chú ý ánh mắt cũng biết là một nhân vật tinh anh trong giới thương buôn.

Thái Tịnh Khanh rót cho nàng một chén trà, nhìn nàng hỏi: “Lãnh phu nhân là người Trịnh quốc sao? Vì sao lại nghĩ đến tận Thiết Nga Trưởng này để buôn bán vậy?”. Tống Ý Thiên đón lấy ly trà, đáp: “Vốn đúng là trước kia ta chưa ra khỏi Trịnh quốc bao giờ. Chẳng là thương quần của Lãnh gia bao gồm cả một vài phường vải ở Phán quốc, phu quân mong muốn ta san sẻ cho chàng đôi phần. Vì thế mới cho ta trước tiếp quản Bích Giai phường là phần quan trọng nhất, sau đó mở rộng sản nghiệp sang nước Nghi, vài ngày nữa là lên đường. Không biết Thái công tử đã nghe tới Tích Vân phường của Trịnh quốc chưa?”

Thái Tịnh Khanh vui vẻ cười, gật đầu nói: “Thì ra chính là gia nghiệp của Lãng gia, chẳng trách nào vừa mới tới Lãnh lão bản đã làm cả thành Thiết Nga Trưởng phải tròn mắt một phen”. Nàng có chút không hiểu, đặt tách trà xuống, hỏi: “Ý của Thái công tử là?”

“Phu nhân chưa biết sao, Tu Hoa Lâu này đã được Lãnh lão bản mua lại rồi”

Hứa Dĩ Phàm đã mua lại Tu Hoa Lâu?

Hắn nhìn nàng khó hiểu lại càng cảm thấy buồn cười: “Tới lúc hỏi ra mới biết, Lãnh lão bản nói muốn dành để tặng phu nhân. Làm vậy người có thể thường xuyên đến thương giao đường này mà nghe mấy màn thuyết diễn rồi”

Tống Ý Thiên im lặng, thầm dặn bản thân sau này không được đắc ý quá sớm, Hứa Dĩ Phàm là ai kia chứ. Bởi thế mà vừa rồi nàng với danh nghĩa Lãnh phu nhân mới dễ dàng ra vào Tu Hoa Lâu và thương giao đường như vậy. Có điều làm vậy có phần quá phô trương, rốt cuộc hắn đã tính toán, an bài những gì, quả thật nàng không đoán ra. Tống Ý Thiên không đáp nữa, chuyển sự chú ý tới cuộc tranh luận đang diễn ra.

“Nghi quốc hiện tại bất ổn, xuất chuyển hàng hoá bị kiểm soát nghiêm ngặt, rất khó khăn. Vì thế mà bao nhiêu trà từ khắp nơi, có cả nước Trịnh và nước Vệ đổ tới Thiết Nga Trưởng để đưa tới Nghi quốc đều bị kẹt lại. Vốn không thể xuất đi, vậy chỉ có thể tiêu huỷ đi thôi”

“Bạch lão bản, hàng mấy trăm lô trà đó, không nói tới chuyện hầu hết đều là hàng trung thượng phẩm, tính ra phải tới hơn trăm vạn lạng bạc có thể nói tiêu huỷ là tiêu huỷ sao”

“Trà được đưa tới đây từ các nước đều qua các cửa tiệm trung gian luận chuyển, vốn lời lãi không lớn, nay nếu chấp nhận đưa đi các nơi khác tiêu thụ tức là lại mất gấp đôi ngân lượng vận chuyển. Làm vậy khác nào mua dây buộc mình, chẳng thà cứ đốt đi”

Lần đầu tiên Tống Ý Thiên được thấy cảnh này, không giống như trong cung kẻ trên nói người dưới nghe, ở đây náo nhiệt vô cùng. Nàng có chút ngỡ ngàng, giọng nói không giấu được hào hứng quay sang Thái Tịnh Khanh: “Thương giao đường chính là lúc nào cũng vậy sao?”. “Cơ bản là thế ” Hắn trả lời, hớn hở bảo: “Ai có kiến giải gì đều cứ thế nói lên như vậy. Phu nhân thấy chuyện này nên làm sao giải quyết?”

Nàng mỉm cười hướng Thái Tịnh Khanh đáp: “Ta vốn chưa có nhiều kinh nghiệm, chỉ e chút chủ kiến sẽ khiến các vị cười chê”

“Phu nhân đừng khách sáo, cùng là người làm ăn, thứ có thể học hỏi lẫn nhau cũng chính là đầu óc” Thái Tịnh Khanh phất phất tay vui vẻ nói: “Nghi quốc vốn là quốc đảo, với khí hậu như vậy không thể tự trồng trà, cho nên chỉ còn cách nhập từ các nước khác, hầu hết đều chuyển từ Thiết Nga Trưởng tới. Hiện nay Nghi quốc gần như bế quan toả cảng, trà tồn động không thể xuất đi, phu nhân nói xem ai phải chịu tổn thất?”

Tống Ý Thiên suy nghĩ giây lát: “Tổn thất hai chiều, tuy thương nhân chúng ta chịu lỗ, nhưng chính Nghi quốc cũng không có nguồn trà để tiêu thụ”

Nàng chợt hiểu ra, sự tán dương đối với Thái Tịnh Khanh cũng tăng lên không ít: “Ý Thái công tử có lẽ là, trà nhập ngoại căn bản là một loại xa xỉ phẩm, nên thực chất, kẻ bị ảnh hưởng ở đây chính là những người có tiền và quý tộc. Có điều muốn cho bọn họ gây sức ép để giải trừ bế quan, quả thực ta nghĩ không ra”

Thái Tịnh Khanh nhìn nàng, miệng nở nụ cười có chút tinh quái: “Trong chốn thương trường lâu năm, có một thứ gọi là gian thương. Gian ở đây không phải là gian giảo, chỉ là một chút chiêu trò mà thôi. Phu nhân nghĩ xem, thay vì cố sống chết xuất hàng bằng mọi giá, nếu ta cứ tiếp tục kìm nguồn hàng, chưa nói những đạo trà tổng hiệu ở Nghi quốc lao đao mà văn võ bá quan trong triều, đến cả hoàng cung cũng không có trà uống. Tới lúc đó…”

“Không những lệnh bế quan được bãi bỏ mà giá thành cũng sẽ lên rất cao. Như vậy những phí tổn khi tồn hàng cũng không tính là gì nữa” Tống Ý Thiên gật đầu tiếp lời, lại nhìn thấy hắn đắc ý ngồi ung dung dùng trà bèn nói: “Kiến giải này của Thái công tử nói ra chắc chắn sẽ giải quyết được tranh luận hiện nay”

“Cứ mặc bọn họ, chẳng phải mấy lão nhân đó vừa rồi tỏ ra thất lễ với phu nhân sao. Dù gì cũng không phải là Thái gia ta thiệt thòi”

Tống Ý Thiên không khỏi thấy khôi hài,  xem ra vị Thái công tử này thật ấu trĩ, đành đưa khăn tay lên che miệng: “Làm vậy có vẻ không tốt lắm, công tử cũng nói cùng là người làm ăn cần học hỏi lẫn nhau. Vẫn là nên cho họ biết thì hơn”

Cuối cùng Thái Tịnh Khanh cũng đứng lên đưa ra chủ ý, có điều là dùng danh nghĩa của Lãnh phu nhân, đẩy hết công trạng cho nàng. Quả nhiên đám thương nhân đó không dám coi thường nàng nữa, lập tức cái nhìn về Lãnh gia phu nhân cũng khác đi hẳn. Điều này, là nàng phải cảm ơn Thái Tịnh Khanh.

Mấy ngày sau, Tống Ý Thiên bận tới nỗi ngoài hai bữa sáng tối ở Ngưng Lam viện, cả ngày nàng không ở Bích Giai phường thì cũng là tới chỗ Thái Tịnh Khanh học hỏi, lại theo hắn đi đây đó chào hỏi thương nhân trong vùng. Nàng thì như vậy, Hứa Dĩ Phàm và Trưởng Tôn Dư Huyền cũng tới quân doanh không về Trưởng Tôn phủ, khiến Hứa Lạc Đình một mình trong phủ buồn chán mà kêu khóc không thôi.

Mọi việc của Bích Giai phường vận hành vô cùng suôn sẻ, trưởng quầy cùng nhân công tuy lần đầu tiên diện kiến nữ chủ không biết vì sao đã nghe được chuyện ở thương giao đường, đối nàng thập phần tin tưởng và tôn kính. Có điều, trước nay Tống Ý Thiên luôn nghĩ việc xem sổ sách đối với nàng không thành vấn đề. Nhưng ngày qua ngày nàng mới nhận thấy, cái nàng thiếu chính là cách nhìn nhận của giới thương buôn.

“Tỉ như lúc đó phu nhân đã nhìn ra lợi hại của việc Nghi quốc bế quan trà phẩm tồn đọng nhưng lại không có cách biến cục diện đó thành có lợi cho mình. Hiện tại, phu nhân nhìn vào sổ sách Bích Giai phường, hoàn hảo nắm bắt tình hình buôn bán nhưng lại chưa biết dùng để nhân gấp đôi lời lãi trong tương lai, hơn nữa còn phải suy tính đối phó với các đối thủ. Chung quy lại, buôn bán nói trắng ra là trục lợi” Thái Tịnh Khanh vừa cẩn thận lau bức phù điêu sứ Mao Tễ, thản nhiên kết luận.

Nói đoạn, hắn cầm lên một chiếc hộp bọc gấm thật lớn, đặt lên mặt quầy gỗ trầm trạm hoa: “Không nói nữa. Ta vừa có được một món đồ vô cùng tốt, suy đi tính lại đột nhiên cảm thấy nếu để bán đi thì thật đáng tiếc”

“Chắc là thành quả của việc trục lợi thành công chăng?” Tống Ý Thiên thuận miệng lên tiếng. Thái Tịnh Khanh tỉ mỉ tháo từng lớp lụa buộc xung quanh ra, đắc ý làm bộ thở dài cảm thán: “Quả là tốn không ít công sức mới có thể tìm được về”.

Giữa lớp gấm mềm đỏ rực như son, cây đàn tỳ bà nằm ngay ngắn, chất bạch ngọc vân xanh toả ra ánh sáng lung linh tuyệt diệu, vừa chạm thì mát lạnh, cầm lâu lại ấm áp tới tận tâm can.

Thái Tịnh Khanh cao hứng mở miệng: “Cây tỳ bà này tên gọi là Vân Tào có từ thời thất quốc. Phu nhân có muốn thử đàn không?”

“Thất lễ rồi” Tống Ý Thiên dịu dàng cười nhẹ, không lấy cây đàn ra khỏi hộp mà lướt khẽ ngón tay thon dài qua từng dây đàn rồi gật đầu: “Âm sắc rất uyển chuyển du dương, là bảo vật cực phẩm. Tiếc rằng ta không biết chơi tỳ bà, Thái công tử có lẽ phải nhờ người khác thử đàn rồi”

Nhìn nàng giây lát, Thái Tịnh Khanh cũng không hề mất hứng, nói: “Không hề gì. Có điều phu nhân mới cần mời người thử đàn. Cây Vân Tào này ta vốn muốn tặng phu nhân”. Thấy nàng định cất tiếng thoái thác, hắn đã nhanh chóng bọc lại cây đàn yên vị trong hộp gấm son rồi đưa cho Tâm Liên bên cạnh thản nhiên: “Người không biết chơi đàn cũng không hề gì, đồ cổ quý ở chỗ sưu tầm, giống như mua chén sứ Mao Tễ không phải để ăn cơm. Cứ coi như đây là lễ vật kết giao của tiệm Thái gia và Bích Giai phường đi”

Đã nói tới vậy, Tống Ý Thiên cũng không tiện từ chối nữa. Nàng gật đầu bảo Tâm Liên nhận lấy, khẽ nhún mình cảm tạ: “Vậy thực sự phải cảm ơn Thái công tử. Ngày mai ta lên đường tới Nghi quốc, chắc chắn sẽ không quên kiếm một món đồ tốt để đáp lễ công tử”

Thời gian cũng không còn sớm, Tống Ý Thiên cáo từ Thái Tịnh Khanh cùng Tâm Liên đi bộ về Trưởng Tôn phủ. Ở Thiết thành được một thời gian, hơn nữa, với thân phận là một thương nhân, phố phường nới đây trong mắt Tống Ý Thiên lại càng thú vị hơn trước rất nhiều. Nhưng nhìn cảnh thịnh thế thái bình như vậy, nàng bỗng nhiên nhớ tới quang cảnh vùng biên quan heo hút của Trịnh quốc đi qua trên đường hoà thân. Cùng là nơi biên ải khắc nghiệt, vậy nhưng dưới sự cai trị của phụ vương nàng và Vũ Triều hoàng đế lại khác biệt lớn đến như vậy. Trịnh quốc hiện tại bá tính không an lạc ấm no, triều đình thì hủ bại, nếu xảy ra chiến sự liệu có chống trả được binh lực của Phán quốc hay không?

Tống Ý Thiên bất giác nhìn qua cây đàn tỳ bà trên tay Tâm Liên.

Thấy được ánh mắt của Tống Ý Thiên, Tâm Liên nhẹ giọng nói: “Phu nhân, Vân Tào tỳ bà này chúng ta có mang theo tới Nghi quốc không?” “Không cần, gửi lại Trưởng Tôn phủ là được rồi”. Tâm Liên hiểu ý chủ tử, nhẹ nhàng gật đầu.

Năm xưa vương gia dạy công chúa chơi cổ cầm thành thục, vốn còn muốn để người học gảy cả tỳ bà nhưng hết lần này tới lần khác đều không có cơ hội. Đến trước khi vương gia xuất chinh Nam Tô vẫn còn để nhắn lại rằng, đợi người trở về rồi hai người sẽ cùng tập tỳ bà. Chỉ là lúc ấy công chúa của nàng đã không đợi được nữa, phải xuất giá tới Phán quốc làm phi.

Về tới Trưởng Tôn phủ, đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa lạ mắt trước tả môn. Vừa vặn đoàn người bên trong bước ra, dẫn đầu là Lãnh gia chủ cùng một người nữa, nhìn qua lối trang phục có lẽ là một tiểu thương.

Tống Ý Thiên không tiện đi tới, bèn vòng qua cửa sau vào hậu viện. Đúng lúc Ngô quản gia đang phân phó người dọn dẹp ở đó, thấy nàng liền cúi người vui vẻ nói: “Lãnh phu nhân đã về. Vừa hay Lãnh gia cũng trở về sớm hơn người một chút”

“Ngô quản gia vất vả rồi” Nàng khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Khi nãy ta về tới phủ thấy phu quân đang tiếp vị nào đó, không rõ là ai vậy?”

Ngô quản gia đáp: “À, vị đó là một thương nhân của một trà hiệu nhỏ. Lão nô nghe nói vì muốn nhờ cậy Lãnh gia trong chuyến đi sắp tới lưu ý đôi chút tình hình giao dịch trà ở nước Nghi nên mới tới đây”

Tống Ý Thiên gật đầu vẻ đã biết, khách sáo với lão quản gia thêm đôi câu rồi trở về Ngưng Lam viện. Trong sương phòng vẫn đặt hoa quả tươi thanh mát.

Linh Lung sớm đã chuẩn bị hành lí xong xuôi vào một hòm gỗ, kì thực cũng không nhiều nhặn gì, mà chờ sẵn nàng về dùng cơm tối.

Nàng ấy đi tới dìu Tống Ý Thiên ngồi xuống, cầm chiếc quạt tròn thêu lá trúc đều đều quạt cho nàng “Phu nhân về rồi. Đi lại cả ngày, tối nay người nên nghỉ ngơi thật sớm mới tốt”, lại nhìn thấy Tâm Liên ôm trên tay một hộp gấm trân quý mới lên tiếng: “Người và Tâm Liên ra ngoài chắc đã vừa ý món đồ nào rồi”

“Đâu có, đó là lễ vật của Thái gia công tử tặng cho Bích Giai phường. Đồ của tiệm Thái gia tất cả đều là không quý thì hiếm, cây đàn tỳ bà này cũng không hề tầm thường” Tống Ý Thiên có phần mệt mỏi, khẽ nhắm mắt dưỡng nhan đáp. Tâm Liên sắp đặt ổn thoả xong, ghé tai nói với Linh Lung vài lời, Linh Lung nhanh chóng hiểu ra, điềm đạm cất tiếng: “Món đồ quý này nô tỳ sẽ gửi lại Trưởng Tôn phủ bảo quản cẩn thận, phu nhân yên tâm”

Lời nói vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tâm Liên vừa mở cánh cửa, hơi ngạc nhiên nhún mình: “Gia an hảo”

Hứa Dĩ Phàm bước vào, ánh nến trong phòng lại càng trở nên rực rỡ hơn, khiến bóng dáng sự vật in trên vách tường ẩn hiện như là chạm khắc. Tống Ý Thiên tuy có chút bất ngờ vì hắn tới gặp nàng nhưng cũng không vội, chậm rãi đứng lên nghênh đón: “Ta nghe nói người cũng vừa mới trở về, sao lại tới chỗ này?”

Trong bộ trường y xanh khoác bên ngoài áo xếp trắng thêu tay, Hứa Dĩ Phàm nhàn nhã ngồi xuống, tuỳ tiện thảy một xấp văn kiện lên mặt bàn gỗ xoan, nhàn nhạt mở miệng: “Mấy ngày rời phủ, hiện tại không đến chỗ ngươi sẽ khiến hạ nhân dị nghị”. Cả Thiết thành đều biết Lãnh lão bản sủng ái phu nhân của mình, tới mức giao phó Bích Giai phường chưa đủ còn mua lại cả Tu Hoa tửu lâu tặng cho nàng. Bất quá nếu cứ nước sông không phạm nước giếng như vậy, chẳng phải một màn đó đều trở thành công cốc hay sao.

Hứa Dĩ Phàm lười biếng lắc đầu một chút, khiến cho mái tóc cột lỏng buông xuống như hoà làm một với từng đường chỉ tinh tế trên bộ trường y chảy dài trên sàn lát men hoa. Tống Ý Thiên trông bộ dạng hắn không có ý định sẽ sớm rời đi, lại nhìn qua chồng văn kiện trước mặt.

Hắn cư nhiên tới đây ngồi ở sương phòng của nàng phê duyệt tấu chương từ Khiết Dương thành bí mật chuyển tới, thật khiến người ta không khỏi đau đầu. Nàng có chút không tự nhiên, đành lấy mấy cuốn sổ sách ra giết thời gian.

Thấy Tống Ý Thiên một lúc không lên tiếng, Hứa Dĩ Phàm tuỳ ý ngước mắt lên bắt gặp gương mặt nữ tử đang chăm chú, ánh mắt di chuyển trên trang giấy thi thoảng có mấy phần đăm chiêu như suy nghĩ chuyện gì. Nàng ta lúc này trên mặt không còn lớp hoá trang, chỉ có điều dọc theo thái dương vẽ một vết sẹo dài chẳng chịt, qua vài ngày không gặp lại như gầy đi một chút, để lộ vẻ tiều tuỵ ngày thường hắn hiếm khi phát hiện.

Nhìn nàng tập trung như vậy, Hứa Dĩ Phàm đột nhiên nổi hứng làm xao nhãng, thong thả nói: “Mấy ngày vừa rồi ở quân doanh cũng nghe nói không ít về bá khí của Lãnh phu nhân. Sự vụ ở Bích Giai phường thế nào rồi?”

Nghe Hứa Dĩ Phàm đột ngột hỏi, Tống Ý Thiên vốn đang chú tâm có hơi giật mình, đáp: “Trước nay Bích Giai phường vẫn luôn vận hành rất tốt, người không cần lo lắng. Có điều” Nàng hơi ngừng lại, nhìn Hứa Dĩ Phàm phía đối diện tiếp lời: “Ta không ngờ người đã nhanh như vậy mua lại Tu Hoa lâu”.

“Nhanh mua lại để người dân Thiết Nga Trưởng đều biết về thanh thế của Trịnh quốc Lãnh gia chúng ta” Hắn không nhìn nàng, mắt lướt nhanh qua những tờ trình nở nụ cười: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta lại bỏ qua nơi tập trung của tất cả tầng lớp lái buôn ở Thiết thành này dễ dàng như vậy sao?”

Bị hắn nói trúng, Tống Ý Thiên cũng không để tâm, gật đầu hờ hững: “Đúng là giúp ta mở mang rất nhiều, cũng quen biết được không ít trong giới thương nhân. Tiệm đồ cổ Thái gia còn có tặng một cây đàn tỳ bà từ thời thất quốc làm quà mừng, nói là thành ý kết giao với Lãnh đại đương gia”

Đôi mắt dài theo lời nàng nói nhìn qua chiếc hộp đặt trên án, khẽ ồ một tiếng, nhàn nhã hỏi: “Ngươi biết tấu tỳ bà sao?” “Không có, vị Thái công tử kia nói chén sứ Mao Tễ dùng để trưng bày chứ không phải ăn cơm”

“Thái công tử quả nhiên thú vị” Hứa Dĩ Phàm nói, khoé môi đẹp tựa tranh vẽ hơi dâng lên “Đó chính là người gần đây ngươi đi theo học hỏi đúng chứ? Hắn còn nói gì?”

Hiếm khi thấy hắn tỏ vẻ hứng thú với chuyện của nàng, Tống Ý Thiên có phần miễn cưỡng thuật lại những gì Thái Tịnh Khanh đã nói cho hắn.

Ai ngờ nghe xong, Hứa Dĩ Phàm hắn chỉ cười tà nhàn nhạt, hơi tựa cằm tạc vào đuôi bút lông cáo đỏ mà nói: “Không sai. Trục lợi theo cách của đám thương nhân đó, một người luôn sống trong cung không phải dễ mà có được”

“Nhưng tóm gọn việc buôn bán vào hai chữ “trục lợi” có phần không đúng. Nếu chỉ chăm chăm cho lợi ích bản thân bằng mọi giá, chung quy cũng không phải là kế lâu dài” Tống Ý Thiên vốn cũng không tán thành hai chữ “trục lợi” này, nhưng nàng mới chân ướt chân ráo học kinh doanh, không tiện nói ra với Thái công tử.

Nhìn ra trong giọng điệu của nàng có chút ương ngạnh, Hứa Dĩ Phàm đột nhiên thấy buồn cười. Hắn gập lại văn kiện đặt xuống, không nóng không lạnh cất lời: “Chúng ta sống trong cung, đương nhiên không giống như thương nhân cần thông qua buôn bán lời lãi để kiếm sống, vì thế miễn không làm việc trái đạo lí, thương nhân có thể dùng mọi cách để đem lại lợi ích cho mình”

Hắn dừng lại giây lát, đưa tay rót lấy một chén trà đưa lên nhấp một ngụm rồi tiếp lời: “Việc gì trên đời này thực chất đều là như vậy. Ngay cả việc làm hoàng đế cũng thế, cũng là trục lợi, nhưng là trục lợi cho muôn dân. Đích đến đã rõ ràng như vậy, chỉ là làm thế nào để trục lợi đối với mỗi người là khác nhau”

Tống Ý Thiên trầm ngâm. Hắn nói đúng, là nàng đã không suy nghĩ sâu xa.

Cũng không ngờ đối với Phán quốc Vũ Triều đế, làm thiên tử lại có ý nghĩa như vậy. Chẳng trách khắp nơi đều biết hắn tính tình lãnh khốc vô thường khó đoán tâm tư, nhưng vẫn luôn là một vị minh quân, niềm tự hào của trăm họ nước Phán.

Hai người cứ như vậy, chỉ lặng yên ngồi đối diện, mỗi người tập trung làm việc của mình. Đợi tới sang canh tư, Hứa Dĩ Phàm mới ôm đống văn kiện mà rời đi. Linh Lung tiễn hắn xong trở vào hầu nàng đi ngủ, mỉm cười: “Từ khi đến Thiết Nga Trưởng, dường như người và Lãnh gia đã hoà thuận hơn nhiều”

“Là đình chiến đó” Tống Ý Thiên bật cười giải thích, kéo tấm chăn lụa mềm lên, vì mệt mỏi mà dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Lúc Linh Lung gọi nàng thức dậy, nắng sớm mới chỉ vừa rọi qua những tán cây trập trùng của Ngưng Lam viện. Tống Ý Thiên chỉ ngồi đó, để cho Linh Lung và Tâm Liên giúp nàng chải lại tóc tai, sửa soạn y phục, sau cùng lên xe ngựa từ Trưởng Tôn phủ đi một mạch tới cảng biển Thiết thành.

Sóng vỗ vào mạn thuyền đang neo, vang lên như từng đợt trống liên hồi.

Tống Ý Thiên vừa xuống khỏi xe, đã thấy Hứa Dĩ Phàm đứng bên Trưởng Tôn Dư Huyền nói gì đó, khiến tiểu nữ tử chau mi không vui. Nhìn thấy nàng, lập tức a đầu ấy chạy lại nắm chặt lấy tay nàng kêu lên: “Tỷ tỷ!”

Khoé môi vẽ lên nụ cười tuyệt đẹp, tựa như ánh nắng buổi sớm vô cùng êm dịu mà ấm áp: “Xem muội kìa, cẩn thận một chút”. Hứa Lạc Đình trước nay lúc nào cũng nói cười không ngớt, nhưng lúc này sự lo lắng đã hiện cả lên nét mặt: “Tỷ tỷ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nhất định phải hảo hảo trở về mới được”

“Nhất định. Còn muội, cũng không được có chuyện gì, không được chạy lung tung, để Trưởng Tôn công tử có thể bảo vệ muội cho tốt”

Hàng hoá và đồ đạc đã được chuyển lên thuyền xong xuôi, Tống Ý Thiên khẽ buông tay, dịu dàng xoa đầu Hứa Lạc Đình rồi bước đi.

Từng đợt sóng nối tiếp nhau, gió mát nơi biên cương thổi căng những cánh buồm, đưa con thuyền dần dần rời bến. Tống Ý Thiên không quay lại, chỉ đứng ở mũi thuyền lặng yên nhìn về phía trước. Biển xanh nối liền một dải với chân trời, phố xá nhà cửa Thiết Nga Trường khuất đi, nhường chỗ cho bầu trời cao bao la rộng lớn.

Không biết bên kia biển cả sẽ là những gì? Nghi quốc trông như thế nào? Chuyện gì rồi sẽ xảy ra?

Tống Ý Thiên ngẩng đầu nhìn lên tầng trên của khoang thuyền, nơi có một nam nhân đang dựa mình vào cột buồm lớn, rèm mi phủ xuống đôi mắt dài nhắm hờ, dải tóc để mặc cho gió thổi tung bay.

Hắn là người đưa nàng vào hoàng cung Phán quốc, ghét bỏ nàng, nghi kị nàng, cũng từng vũ nhục nàng. Có điều nàng không ngờ tới rằng có một ngày, chính hắn lại là người cho nàng được trải nghiệm cảm giác tự do.

 Có điều nàng không ngờ tới rằng có một ngày chính hắn lại là người cho nàng được trải nghiệm cảm giác tự do

 Có điều nàng không ngờ tới rằng có một ngày chính hắn lại là người cho nàng được trải nghiệm cảm giác tự do

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN