Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần
Chương 55: Thực sắc, tính dã
Nếu nửa tuần hương trước, Tuấn Thúc cũng nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, bàn tay khẽ xoa gò mã nàng thì tiểu hồ ly nhất định sẽ vui đến mức lòng như nở hoa. Nhưng bây giờ, Tang Chỉ vừa mở mắt ra, nghĩ đến chuyện vừa rồi phượng hoàng cao ngạo cầm ám khí lén tấn công mình liền gừ gừ kêu rống lên, bò dậy khua khua móng vuốt tấn công. Nửa làm nũng, nửa để giải tỏa bực tức, nàng nói : ‘‘Chàng đáng thiếp, chàng đánh thiếp, hu hu….Thiếp còn chưa bước qua cửa chàng đã ức hiếp thiếp rồi !’’
Phượng hoàng cao ngạo ôm lấy tiểu hồ ly, cũng là vừa tức vừa buồn cười, gạt những sợ tóc xõa xuống trước trán Tang Chỉ nói : ‘‘Ta sai rồi, sai rồi, là ta không tốt, đã không nhận ra nàng…’’ Mới nói được như vậy, Tuấn Thúc lại bật cười : ‘‘Ai bảo nàng không có việc gì làm lại đi giả làm thị vệ ?’’
Tuấn Thúc vốn đang bị thương, linh lực giảm mạnh, trước đó còn phải giao đấu với nhiều người, sớm đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa, giờ đang là buổi đêm sương giăng dày đặc, nào có nghĩ được rằng thị vệ ngốc đó chính là tiểu hồ ly không an phận nhà mình ?
Tang Chỉ thấy phượng hoàng cao ngạo cười mình, càng thấy ấm ức, nhào vào lòng chàng muốn cắn : ‘‘Chàng đánh thiếp bất tỉnh thì có lý ? Gừ…’’
Thấy vậy, Tuấn Thúc tuy hận không thể thuận thế kéo Tang Chỉ vào trong lòng, nhưng vẫn tóm lấy ma trảo của tiểu hồ ly, hắng giọng : ‘‘Đừng làm loạn, nàng không sợ bị kẻ dưới cười sao ?’’
Dứt lời, Tang Chỉ vô thức quay đầu, lúc này mới phát hiện Tiểu Quyên đang đứng ở cửa huyền quan, vươn hai tay, thò đầu vào, chăm chú quan sát động tĩnh bên trong. Tang Chỉ thấy vậy giật mình, vô thức đẩy phượng hoàng cao ngạo ra, gò má nóng như phát sốt.
O (….) o
Tiểu Quyên ngốc ngếch này cũng thật là….Sao đứng mãi ở đó mà không lên tiếng ? Tang Chỉ vừa cùng Tuấn Thúc thân mật, bị Tiểu Quyên nhìn thấy hết nên lúng túng đến mức không nói gì được, cuối cùng cất tiếng hỏi : ‘‘Ngươi….sao lại ở đây ?’’
Con hồ ly nào cũng có thể nghe ra ý của công chúa Tang Chỉ. Nói thẳng ra là bây giờ bản công chúa không cần ngươi hầu hạ, xuống dưới đợi lệnh đi. Nhưng Tiểu Quyên là ai chứ, nhìn cả nửa ngày, đứa trẻ này mới ngộ ra, ‘‘ồ’’ một tiếng : ‘‘Công chúa, con đương nhiên ở đây, vừa rồi người bị phò mã tương lai đánh ngất, con và ngài đã tìm được người và đưa người quay lại. Bây giờ người có đau đầu không ?’’
Tang Chỉ kinh ngạc, hãi hùng, muốn mắng Tiểu Quyên rồi đuổi đi nhưng vì có phượng hoàng cao ngạo ở đây, nàng phải thể diện, đành vòng vo, chống trán nói: ‘‘Thực sự là vẫn còn hơi đau, ngươi đi lấy giúp ta ít thuốc xoa.
Tiểu Quyên nghe thấy vậy, đứng yên tại chỗ bất động, lát sau mới tiêu hoá được lời của Tang Chỉ, lại ‘‘ồ’’ một tiếng, chớp mắt nói: ‘‘Nhưng mà công chúa, con nghe nói phò mã tương lai anh dũng vô song, từng đánh rất nhiều thượng tiên, thiên tướng, vừa rồi người bị ngài đánh một chiêu như vậy, thật sự là không sao chứ ? Có cần con gọi đại phu không ?’’
Tuấn Thúc vốn đang đứng ngay ngắn bên cạnh, nghe nha đầu ngờ nghệch nói hết lần này đến lần khác cũng không nhịn được nữa, gườm mắt, quả nhiên chủ nhân nào thì nha đầu vậy, ngựa nào yên cương đó, Tiểu Quyên ngốc nghếch và tiểu hồ ly thật quá hợp nhau. Phượng hoàng cao ngạo vừa nghĩ vừa nhướn mày nhìn Tang Chỉ, Tang Chỉ đương nhiên hiểu rõ Tuấn Thúc nghĩ gì, càng lúc càng tức đến không thở được, cuối cùng giận dữ quát: ‘‘Bản công chúa bảo ngươi đi thì ngươi đi đi !!’’
Tiểu Quyên bị quát như vậy, cũng coi như có chút phản ứng, liền chạy ra ngoài. Tang Chỉ thấy vậy, chỉ lo lại gặp rắc rối nữa, gọi nó lại, nói: ‘‘Ngươi phải nhớ kỹ, đi lấy thuốc rồi đừng quay lại đây nữa.’’ Nói xong, Tang Chỉ không kìm được cúi đầu xuống, gò má vừa mới hết hồng lại từ từ nóng ran.
Không phải nàng không muốn khiêm tốn, không phải nàng quá bức bách muốn ở riêng với phượng hoàng cao ngạo… chỉ là Tiểu Quyên này ngốc nghếch như vậy, nếu nàng không nói thẳng với nó, có thể nó sẽ quay lại.
Tiểu Quyên nghe thấy vậy, quả nhiên lại phát bệnh, nhìn trời, chớp mắt nói: ‘‘Nhưng mà công chúa, con đi lấy thuốc không cần nhiều thời gian như vậy, con…’’
Nó chưa nói hết câu, Tuấn Thúc cũng phải cất lời: ‘‘Bản Phượng quân nói ngươi đi lấy thuốc cần nhiều thời gian như vậy tức là cần nhiều thời gian như vậy, chưa đến buổi sáng ngày mai, chưa được quay lại.’’
Tiểu Quyên nhìn vào cặp mắt đen sâu thẳm khó đoán của Tuấn Thúc, giống như bị trúng bùa, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài. Cùng với việc Tiểu Quyên rời đi, cánh cửa vào thời khắc đó cũng được đóng lại. Phượng hoàng cao ngạo không nhịn được nữa, cười lớn. Tiểu hồ ly đương nhiên hiểu rõ Tuấn Thúc đang cười nàng, vừa tức vừa buồn cười, nhào đến muốn đánh tiếp.
‘‘Không được cười! Không được cười! Thiếp không ngốc như nha đầu Tiểu Quyên!’’
Lời vừa buông ra, người đã rơi vào lòng Tuấn Thúc, hơi thở nam tính quen thuộc mà lạ lẫm xộc vào mũi, tim Tang Chỉ bỗng đập nhanh hơn. Vừa ngẩng đầu, đôi môi ấm áp đã ập xuống, răng lưỡi quyện lấy nhau. Sự sốt ruột, lo lắng hơn nửa tháng trời từ từ được giải phóng trong nụ hôn này. Chiếc lưỡi linh hoạt của Tang Chỉ trườn vào trong miệng đối phương, nửa cắn nửa mài. Đúng lúc đó tiểu hồ ly nghĩ đến hơn nửa tháng nay phượng hoàng cao ngạo bặt vô âm tín, nàng đã lo lắng và đau khổ như thế nào, liền giận dữ đẩy Tuấn Thúc ra, còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy chàng rên khẽ một tiếng.
Tang Chỉ giật thót mình, xán đến hỏi thăm: ‘‘Chàng sao vậy ?’’
Phượng hoàng cao ngạo lắc đầu: ‘‘Không sao, vừa rồi giao đấu với các trưởng lão Hồ tộc, bị đánh trúng vai…’’
Tuấn Thúc nói vậy, tiểu hồ ly nào có tin, muốn đích thân kiểm tra vết thương mới chịu bỏ qua. Tuấn Thúc cũng chẳng ngần ngại, kéo cổ áo ra cho phu nhân tương lai kiểm tra. Tang Chỉ thấy vai của phượng hoàng cao ngạo quả thực có một vết tím, nàng thực sự buồn bã, cau mày mắng: ‘‘Các thúc thúc, bá bá cũng thật là… Đã nói trên người chàng có vết thương rồi mà vẫn còn đánh thật!’’
Tuấn Thúc nghe thấy Tang Chỉ bảo vệ mình, trong lòng giống như được trải một lớp mật ngọt ngào, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nói: ‘‘Sao nào, vẫn chưa gả đã ngả theo ta rồi ?’’
Tang Chỉ nghe thấy phượng hoàng cao ngạo học giọng điệu của hồ ly hủ lậu, cười giận dữ, duỗi tay ra đánh, tay vừa trượt xuống, lại vươn vào lòng phượng hoàng cao ngạo. Trước đây, Tang Chỉ kiểm tra vết thương cho Tuấn Thúc, chàng để lộ ra phần ngực như thế này cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ…
Tang Chỉ bỗng nhớ tới lời dặn dò của mẫu hậu mấy ngày trước, tai cũng đỏ ửng lên, cụp mắt xuống muốn rút tay lại, nhưng bị Tuấn Thúc nắm thật chặt trong lòng. Phượng hoàng cao ngạo đứng thẳng người, ôm lấy tiểu hồ ly, cắn vào tai nàng: ‘‘Tang Chỉ, nàng có biết bước cuối cùng của việc cướp dâu là gì không ?’’
Tiểu hồ ly nghe thấy thì vô cùng thẹn thùng, tay đặt ở trước ngực phượng hoàng cao ngạo rút lại không được, không rút lại cũng chẳng xong. Bước cuối cùng của việc cướp dâu, cũng chính là chuyện mẫu hậu dặn dò tỉ mỉ, làm sao nàng có thể không biết được chứ ? Loài hồ ly vốn tôn sùng thực sắc bản tính, tự nhận sinh sôi nảy nở là điểm then chốt của gốc rễ sự sống, nếu mất đi bản tính này, tông tộc sẽ không thể hưng vượng.
Thế là việc cướp dâu được tiến hành đến bước cùng, thực là là kiểm tra ‘‘hàng’’ trước hôn nhân của tân nương đối với tân lang. Nếu qua đêm nay, nữ tử hài lòng về tân lang thì vui mừng, rộn rã theo chàng về dinh, cử hành hôn lễ. Nếu không hài lòng thì nữ tử có thể không cùng tân lang về nhà, từ đây hai bên không cùng tân lang về nhà, từ đây hai bên không liên quan đến nhau nữa, tự yên ổn với thiên mệnh của mình.
Phượng hoàng cao ngạo rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến cướp dâu, với bước cuối cùng này cũng hiểu rất rõ. Chàng ôm tiểu hồ ly, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt: ‘‘Thế nào ? Công chúa Tang Chỉ cân nhắc tỉ mỉ chuyện này hay chưa ?’’
Tang Chỉ liếc Tuấn Thúc một cái, mắng: ‘‘Chỉ là kiểm tra ‘‘hàng’’ thôi mà, bản công chúa chẳng sợ, kiểm tra thì kiểm tra…’’ Lời chưa nói xong, môi đã bị phượng hoàng cao ngạo chiếm giữ, mơn man, cọ xát, đai lụa ở áo của Tang Chỉ không biết đã được cởi ra từ lúc nào. Tiểu hồ ly trườn xuống dưới, nhìn vào vòm ngực của phượng hoàng cao ngạo vẫn cảm thấy có chút choáng váng.
‘‘Tuấn Thúc…’’ Những lời phía sau đã bị Tuấn Thúc nuốt gọn, tỉ mỉ nhấm nháp, từ từ thưởng thức. Nụ hôn dần trượt đến bên tai, được hơi thở ấm nóng bao bọc, tiểu hồ ly không kìm được khẽ rùng mình, cơ thể vì vậy càng toát ra cảm giác bất an. Trong lúc say đắm, vành tai nhỏ nhắn đã bị Tuấn Thúc ngậm lấy, cánh tay ở trên eo cũng càng lúc càng siết chặt. Nhất thời, Tang Chỉ cũng không biết rõ được rốt cuộc là mình đang kiểm tra ‘‘hàng’’ hay là phượng hoàng cao ngạo đang kiểm tra ‘‘hàng’’ nữa…
Tiếng cười mê hoặc vãn vang vọng bên tai: ‘‘Tang Chỉ, nhìn ta ! Đừng sợ, chỉ cần nhắm mắt lại và hưởng thụ là được. Ừm, nhưng vẫn phải dặn dò khách quan một câu, ‘‘món hàng’’ này… một khi đã nhận, vĩnh viễn không thể trả lại.’’
Tang Chỉ nghe thấy vậy liền gật cười, giữ lấy cổ Tuấn Thúc, thè lưỡi liếm liếm hai vết răng nhỏ trên cổ chàng dương đắc ý, nói: ‘‘Yên tâm, ‘‘món hàng’’ này ta đã đánh dấu trên đó bốn trăm năm trước rồi, không ai có thể cướp được. Là của ta, chỉ có thể là của ta!’’
‘‘…’’ (Không sai, lại là ta, dấu chấm lửng đáng ghét!)
Hoa sen hé nở, hương thơm vấn vương, thật là một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, không phải đêm động phòng nhưng rất giống đêm động phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!