Dragon World - Chương 26: Băng Bích Đế Hoàng Hạt!!! Băng Băng???
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


Dragon World


Chương 26: Băng Bích Đế Hoàng Hạt!!! Băng Băng???


Trong luồng khí đen mới xuất hiện, tiếp theo đó có cảm giác như trời lại lạnh thêm nhiều, tuy nhiên vì cái áo nên Thiên chưa cảm thấy gì cả, vẫn nhiệt độ bình thường như trời thu thôi. Ngay lập tức, cả bầu trời cùng không gian quanh phạm vi trăm dặm như ảo thuật phát ra một luồng ánh sáng xanh màu lục bích xuất hiện rồi tỏa ra mọi nhóc ngách nơi này

“Thiên Mộng!!! Ngươi vẫn còn dám quay lại nhỉ? Lần trước tha thì lần này ngươi cứ chờ đấy để bị ta tiêu hoá đi!” Một con bọ cạp to tầm 2 mét xuất hiện cùng lời đe dọa mà khiến Thiên chỉ đứng nghe vậy thôi là đã thấy lạnh cả người rồi

“Ây da, mấy trăm nghìn năm rồi mà ngươi vẫn vậy nhỉ? Ta rất nhớ ngươi đấy Băng Băng!” Thiên Mộng Băng Tằm chỉ cười nhìn sinh vật trước mắt, cũng khá lâu không gặp rồi mà lúc nào gặp là bị ăn chửi là sao

Nhìn con Hồn thú trước mắt mà Thiên cũng thấy rất đẹp, tuy là hồn thú nhưng lại có nét gì đấy huyễn lệ cùng cao quý, cả một thân nhìn như pha lê vậy, màu chủ đạo là băng cùng lục bích, từ đầu đến đuôi chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác như là muốn bắt về làm vật trang trí vậy, quả thật rất đẹp, Thiên cũng chẳng biết nói vì nữa, có lẽ vì vậy mà Thiên Mộng Băng Tằm lại chết mê chết mệt đến thế

“Không ngờ ngươi chưa chết đấy Thiên Mộng à! Lại còn đến tận đây nữa thì phải cảm ơn sự cố gắng của ngươi rồi! Vì thế nên để đáp lại điều đó thì ta sẽ “tiêu hoá” ngươi thật “cẩn thận”!” Băng Bích Đế Hoàng Hạt nói xong rồi cũng đâm càng về phía tinh thần thực thể của Thiên Mộng Băng Tằm, tuy nhiên khi chạm đến nơi thì một cảm giác nguy hiểm bao phủ khắp toàn thân nó khiến nó muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại không thể bởi Thiên Mộng Băng Tằm với nụ cười vui vẻ đã như chờ sẵn vậy, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ, nhiều đến mức làm cả không gian như đặc quánh lại, Thiên cũng bị đi ra khỏi vùng không gian đặc biệt, Băng Bích Đế Hoàng Hạt bị Thiên Mộng Băng Tằm dùng lớp da còn lại của mình bắt lại, không thể cử động, không thể dùng chiêu thức, nó đang bất ngờ cùng rất phẫn nộ mà chẳng thể làm chi

“Cái tên đáng ghét vô dụng nhà ngươi lại dùng cái mưu hèn kế bẩn gì bắt ta lại hả? Thả ta ra, có ngon thì ra đây một đấu một!” Băng Bích Đế Hoàng Hạt kêu gào một lúc rồi cũng mệt, nó hiểu mình đang trong thế bí, bị tóm như này là hỏng rồi

“Rời khỏi nơi này đã!” Thiên Mộng Băng Tằm vẫy tay thu lại thi thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt rồi di chuyển nhanh khỏi nơi lạnh giá này, nên đi trước khi có thêm kẻ khác xuất hiện là tốt nhất

“Giờ thì nói chuyện tiếp được rồi!” Thiên Mộng Băng Tằm tìm một cái hang gần đấy rồi kiểm tra xem có con hồn thú nào không, có vẻ như đây là một cái hang trống, ngon!

“Băng Băng! Cũng đến cả trăm nghìn năm ta không gặp nhau rồi nhỉ? Ngươi ra đây nói chuyện đi, gửi ít tinh thần lực là được!” Thiên Mộng nhìn cái hình như cái kén mà nhẹ nhàng nói ra

“Cái tên này, dở chứng có vấn đề rồi, không biết có sao không nữa!” Băng Bích Đế Hoàng Hạt suy nghĩ cũng phải, đối với việc sử dụng tinh thần lực thì đương nhiên nó không bằng Thiên Mông Băng Tằm rồi, tuy nhiên cũng từng là người theo đuổi cùng hoàn cảnh hiện tại thì nó cũng chọn cách tin tưởng thôi

Một bóng hình nhỏ nhắn hiện ra trước mắt hai người Thiên Mộng Băng Tằm cùng Thiên, mái tóc màu xanh lục, đôi mắt trong veo như pha lê nhưng vẫn hiện lên màu xanh có pha chút vàng kim, một vẻ đẹp lạnh lùng, đúng là Hồn thú xếp thứ hai Cực Bắc chi Địa, nhìn tinh thần hư huyền ra thần hình nhân loại cũng đã là đại mĩ nhân rồi, có phần khác với Thiên Mộng Băng Tằm là quanh Băng Bích Đế Hoàng Hạt là bầu không khí lạnh ngắt như của một vị quân vương vậy, không thể coi thường nha. Thiên tự hỏi nếu mở phong ấn sức mạnh thì ai sẽ thắng đây, không biết nữa, kệ đi

“Có tố chất của S, dạng này theo chuẩn đoán là Tsun-dere, được! Lại còn một chút Loli nữa chứ! Kiệt tác là đây chứ đâu!” Thiên thầm đoán cùng nghĩ linh tinh bên cạnh mà chẳng ai để ý, cơ bản là một khinh, hai yếu, ba chắc là don”t care, dù có chú ý cũng chẳng sao, Thiên đã luyện cho mình kiểu tia gái mà không bị phát hiện rồi, che dấu đi phần thú tính, để lại sự ngây thơ vô chân thiên tà mà thôi, dù sao cũng mới có 12 gần 13 tuổi đi, không thể lộ sớm quá được

“Ngươi…..ngươi…..ngươi…là…nữ? Oắt đờ heo? I can”t belive….. Khoan đã, vậy là ngươi lừa ta suốt gần hai trăm nghìn năm qua! Thiên Mộng! Ngươi là nữ thì theo đuổi ta là cái khỉ gì? Mà cho ta vài giây bình tĩnh đã!” Nhìn cảnh Băng Bích Đế há hốc mồm vì ngạc nhiên cũng làm Thiên vui vẻ, sự thay đổi tình tiết tuy sẽ mạng đến vài yếu tố bất ngờ, tuy nhiên theo đó cũng sẽ là một vài tình tiết mới hay hơn và không thể bỏ lỡ được, như giờ vậy, nhìn Băng Bích Đế mà chỉ muốn lao lên ôm vào nựng vài nháy thôi. Mà đó cũng chỉ là nghĩ thôi, Thiên chưa muốn bị đông thành tượng băng điêu khắc nghệ thuật

“Bộ ta chưa nói hả? Lạ vậy ta, sao lại quên được nhỉ? Mà ta cũng đâu phải theo đuổi nhà ngươi, chỉ muốn kết bạn thôi! Mat kể cả đã như vậy cũng có làm sao? Chuyện ngươi thích Tuyết Đế cả cái Cực Bắc chi Địa này đều biết hết rồi, thêm ta nữa cũng có nhiều mat thiếu ta cũng đâu ít!” Thiên Mộng thêm cho một tràng làm Băng Đế cũng cạn cmn hết cả lời

“Vậy là ta tự biên tự diễn một vở kịch không có thật suốt mấy trăm nghìn năm hả?” Có vẻ bây giờ Băng Đế cũng lấy lại được tinh thần rồi, mặc dù chưa ổn định cho lắm, dù sao cũng là một niềm tin và hi vọng vài trăm nghìn năm nay bỗng sụp đổ cũng không phải đơn giản chịu đựng được, tuy nhiên với Băng Bích Đế Hoàng Cạp cũng rất nhanh hiểu mọi vấn đề và tiếp tục câu chuyện còn dở

“Vậy là ngươi trở thành Hồn hoàn cho tên nhân loại này sao? Không ngờ đấy!” Có vẻ khi biết giới tính thật của Thiên Mộng Băng Tằm làm Băng Bích Đế Hoàng Hạt bớt địch ý hơn, có lẽ là cùng giới tính chăng? Thiên cũng chẳng biết nữa

“Thật sự thì bây giờ ta vẫn không hiểu sao trong khoảng thời gian dài đằng đẵng giằng giặc mà con bọ cạp đó lại không biết giới tính của tỷ nhỉ?” Thật sự là Thiên cũng nghĩ mãi mà không câu trả lời nên đành truyền âm hỏi cho Thiên Mộng Băng Tằm

“Có lẽ khi còn ở dạng hồn thú ta xấu quá chăng?” Thiên Mộng Băng Tằm trả lời có vẻ hơi hoang mang

“Không thể nào! Nhìn lúc đó dễ thương mà!” Cũng đúng thôi, tuy nhìn dạng đó dễ thương cơ mà lại không phân biệt được giới tính nên nhầm ở chỗ này, Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng có máu Tsun nên kết quả thành ra vầy

“Hai người các ngươi tình tứ đủ chưa?” Có vẻ nhìn cảnh này làm Băng Bích Đế Hoàng Hạt nổi giận rồi, bị người ta bơ như thế cơ mà

“Ai tình tứ cơ chứ!” Thiên Mộng Băng Tằm đỏ mặt cãi lại tuy nhiên biểu hiện lại chả giống chút nào, Thiên chỉ cười khổ lắc đầu, làm vậy là gián tiếp thừa nhận rồi mẹ trẻ ơi

“Bỏ qua chuyện đó sang một bên, lần này ta về là muốn làm một việc quan trọng cùng với ngươi!” Thiên Mộng Băng Tằm giải thích xong vài việc rồi cũng vào vấn đề chính

“Chuyện gì? Mà tại sao lại là ta? Ta coi ngươi chỉ là thức ăn mà thôi!” Có vẻ Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng bị khiêu ra trí tò mò từ mấy câu nói của Thiên Mộng Băng Tằm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN