Ma Thần Thiên Quân - Chương 7: Tai nạn hàng lâm (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Ma Thần Thiên Quân


Chương 7: Tai nạn hàng lâm (2)


Lúc này ở Ma Thần sơn cũng đã loạn thành một đoàn.

“Bọn hắn tấn công làm sao sẽ sớm như vậy? Chỉ có Trần Vạn Xuân đến, hắn bị cản lại rồi”. Có một vị Thần cảnh đại năng Tần gia nói ra. Theo lời hắn nói Tần gia mọi người rung động, Trần Vạn Xuân đã đột phá Thần chủ vẫn bị đẩy lùi, nghe thoại Vũ gia muốn chém hắn tại đây ah! Tần gia vẻn vẹn chỉ có một vị đột phá Thần chủ thế nhưng hắn tuổi thọ cũng không còn dài ah. Vũ gia vậy mà muốn chém một vị! Điều này cũng quá điên rồ ah, nên biết Vũ gia một tay Vũ gia lão tổ Vũ Tinh Trần xây nên cũng mới hơn năm nghìn năm. Bản thân hắn cũng không quá đáng mới vạn tuổi ah! Đúng rồi! Vũ Thần Phách! Trần Vạn Xuân nói hắn đã thành tựu Thần chủ, mọi người mộng ah! Hắn cũng chưa đầy 8 nghìn tuổi!

“Ai… phải đánh sao?”. Vũ Chu Vân nói sau đó đứng lên, khí thế thả ra ép mọi người ở đây chỉ có Vũ Thế Thân đứng vững, còn lại ép đến không thở nổi, hắn vậy mà đã đến Thần cảnh lục trọng đáng sợ cường giả. “Thế Thần, đưa mọi người Tần gia đi truyền tống trận, Tần gia không nên tham gia vũng nước đục này”. Hắn quay sang Vũ Thế Thần nói.

“Vâng! Phụ thân”. Nói rồi hắn quay về phía Tần gia nói. “Các vị, Tần gia bao năm nay vì Vũ gia ta mà chịu không ít tổn thất, Ta nếu không chết chắc chắn ngày sau đền bù gấp bội, lần này mong các vị quay về đi, không cần theo chúng ta chịu chết”. Vũ Thế Thần bất đắc dĩ nói ra.

“Thế Thần huynh, ngươi đây là ý gì? Tần gia ta đã nói là làm, việc này chúng ta quản rồi…”. Tần Nguyên Việt tức giận nói. Bọn hắn ;lần này đến đây chỉ có 4 vị Thần cảnh đại năng đi qua truyền tống trận mà đến, căn bản cũng không đóan trước liên quân lúc này lại để Trần Vạn Xuân đến đây công phá trước.

“Ngươi…Ngươi vậy mà cũng đã đột phá Thần cảnh đại năng, điều này sao có thể…’. Tần gia có Đại năng thất thanh nói ra nhìn Vũ Thế Thần.

“Được rồi, Tần gia, Vũ gia ta kết định, nếu Vũ gia ta còn sống một ngày chúng ta sẽ còn giao hảo, nếu Thiên Quân còn sống hi vọng chúng ta vẫn là thông gia, Nguyên Việt huynh, để ta tiễn Huynh đi thôi!”. Vũ Thế Thần mỉm cười nói thê lương rồi vung tay lên bao khỏa mọi người sau đó phóng về phía truyền tống trận. “Ha ha, Thanh Thanh, thế thúc trước nay điên cuồng tu luyện không để ý ngoại nhân, ngươi đứa con dâu này cũng chưa có quà gì, cho ngươi vật này, hi vọng ngươi có thể khai thêm vài mạch…”. Vũ Thế Thần nhìn sang Tần Thanh Thanh cười nói sau đó ném ra một bình sứ màu trắng cùng một viên tinh thể hàn băng.

“Thượng cổ băng tinh!?!…. Thế Thần huynh, vật này quá quý trọng, không nên ah! Còn chất lỏng này, e rằng không đơn giản ah”. Tần Nguyên Việt hoảng sợ nói. Thượng cổ băng tinh ah! Vật này e sợ cả Liệt Thần tinh vực cũng không tìm ra một khối, có lẽ ở tinh vực khác mới có. Bình sứ chứa chất lỏng hắn không biết nhưng đưa cũng Thượng cổ băng tinh e rằng cũng không phải phàm vật,

“Ha ha, sống chết đến nơi rồi, giữ lại làm gì, chi bằng cho Thanh Thanh tạo hóa ah! Chất lỏng này có thể giúp nhà ngươi vị kia kéo dài tuổi thọ có một tia may mắn chữa thương ah! Ngươi cầm đi đi”. Vũ Thế Thần cười nói làm cho Tần gia mọi người giật mình, vị kia mà Vũ Thế Thần nói là Tần gia Thần chủ ah! Đây là vật gì vậy mà giúp hắn chữa thương? Hắn Nguyên hồn bị thương ah.

“Ta Tần gia đã làm được gì mà đòi hồi báo chứ, Vũ huynh, mong thu hồi ah..”. tuy rằng động tâm nhưng quả thật Tần Nguyên Việt không dám nhận, vật này quá quý giá.

“Được rồi Tần huynh! Ba năm nay Tần gia cũng đã bỏ ra đủ rồi! Coi như là Vũ gia ta báo đáp ah! Đi thôi”.

“A A A…!! Vũ gia, ta sẽ quay lại, thù chặt tay ta sẽ đền lại gấp vạn, để cho Vũ gia ngươi đoạn tử tuyệt tôn”. Trên hư không lúc này vang lên tiếng thét đau đớn cùng với ngoan thoại

“Hừ! Cũng chỉ là bọn đạo chích! Vũ gia ta sợ ngươi? Nếu không phải những lão gia hỏa không biết xấu hổ kia, chúng ta lại sợ các ngươi? Lần sau ngươi dám đến ta tất chém ngươi!”. Một giọng nói bá đạo vang lên

“Hừ, so với chuột chạy còn nhanh hơn… e rằng nhưng tên kia mau tới”. Lại một giọng nói khác.

Hư không nứt ra đi ra hai vị lão giả đều là Vũ gia đời thứ hai, sau đó Vũ Thế Phách nói giọng nói vang vọng cả Thanh Vân tinh: “Mọi người nghe rõ, các ngươi có người là trung tâm với Vũ gia ta, có người cũng không phải, các ngươi hiểu ah, lúc này đây Vũ gia ta gặp phải tai nạn ngập trời, sống chết ở ngay trước mắt, có lẽ không đến vài canh giờ sẽ có đại năng phủ xuống, chúng ta cũng không đảm bảo sẽ bảo vệ được Thanh Vân tinh an bình, do đó ta để các ngươi lựa chọn, có thể ở lại Thanh Vân tinh cũng chúng ta đối phó ngoại địch, cũng có thể lập tức đi truyền tống trận rời đi chúng ta sẽ không ngăn cản. Mỗi người đều có gia thân, các ngươi không cần áy náy, bao năm nay các ngươi làm việc cho Vũ gia ta, chúng ta sẽ không oán trách các ngươi! Đi thôi!!!”.

“Vũ tổ, ta thề sống chết với Thanh Vân tinh…”. Có một Vị Thông thần cảnh hô lớn.

“Ha ha, đã chịu ơn thì sẽ trả, ta chắc chắn ở tới cuối cùng, chết không tiếc…”. Cũng có người nói ra.

“Tốt một trận chiến! Vũ tổ cho ta theo ah…”. có rất nhiều giọng nói vang lên ở đại cùng chóng ngoại địch, tuy nhiên cũng có không ít người rời đi.

“Vũ tổ, xin nhận vãn bối một lạy! Ta còn cả gia thân phải gánh vác, không thể ở lại cùng mọi người…’. Có người áy náy nói ra.

“Được rồi! Nếu đi thì nhanh một chút rời đi, những người muốn ở lại thì cũng nên tiễn đưa gia thân rời đi. Mở tất cả các truyền tống trận đi đi”. Đây thực ra cũng là cách mà Vũ gia đưa con em rời đi, Vũ gia đời thứ năm đa số là không bị nhận ra, do đó được đưa đi gần hết, chỉ còn lại bốn người Vũ Thiên Quân mà thôi. Nếu ngày sau có thể tìm về sẽ một lần nữa lập lại Vũ gia! Cho dù là địch nhân có ác độc thì cũng không thể ra tay với tất cả ah, khi đó e rằng sẽ chạm vào nhiều người phẫn nộ, các thế lực lớn chắc chắn sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy. Tuy nhiên âm thầm tra xét chắc chắn sẽ có! Phải xem vào may mắn ah!

Trong đình Vọng Nguyệt hồ lúc này bốn tên tiểu quỷ cũng đã biết chuyến, lấy bọn hắn trí tuệ đã không phải quá mức hoảng sợ, tuy rằng ban đầu cũng giật mình hoảng sợ thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, tố chất có bao nhiêu đáng sợ ah! Bọn hắn tuy còn nhỏ nhưng đều đã chém giết không ít yêu thú ah!

“Quả nhiên đã xảy ra chuyện! Xem ra việc của Thiên Phượng đã làm cho các thế gia khác kiêng kị chúng ta, Trần Vạn Xuân ah! Tốt một cái Trần gia, ta còn sống tất diệt hắn!”. Vũ Thiên Nhật mặt đầy tức giận nói ra. Hắn thường ngày lạnh nhạt nhưng cũng che lấp đi hắn là một kẻ chuyên giết chóc ah

“Xem ra chuyện này không đơn giả ah! Theo ta thấy có lẽ còn có đại năng từ ngoại vực tới…”. Vũ Thiên Nguyên suy tư nói.

Lúc này Vũ Thiên Quân đang ngồi xếp bằng, trán đã có mồ hôi, kể từ khi có động tĩnh hắn đã đánh thức nguyên hồn vận dụng thông thiên nhãn dò xét bên ngoài, hắn từ ba năm trước vẫn chưa một lần làm như vậy vì việc này ảnh hưởng rất lớn tới nguyên hồn, thậm chí nguyên anh và linh hồn của hắn cũng chịu ảnh hưởng lớn nên hắn không dám động dùng, theo hắn suy đoán, phải đến Thiên đan cảnh hắn mới dùng được bình thường mà không bị ảnh hưởng nhiều. Lần này dùng đến hắn nhìn ra hư không, bên ngoài Thanh Vân tinh lúc này đứng đầy các loại phi thuyền lớn nhỏ, trên đó đứng không ít người, có người tu vi thấp mới chỉ Nhân đan cảnh, cao thì lên tới Thần cảnh đại năng, có tới gần năm mươi vị Thần cảnh đại năng! Nhìn sâu trong tinh không, lần này hắn cảm giác tinh không vậy mà lớn hơn, đúng vậy! Là lớn hơn, làm cho hắn thấy rất quái dị! Bất ngờ hắn nhìn thấy không ít hơn hai mươi tia sáng đang lao về phía Thanh Vân tinh rất nhanh, cho dù rất xa nhưng khoảng chừng ba bốn canh giờ là sẽ tới! Có đại năng kinh khủng đến đây ah!

“A… Phụt!!!!..”. Vũ Thiên Quân ho ra máu, khuôn mặt tái nhợt thế nhưng ánh mắt lấp lóe sáng ngời, lau đi khóe miệng, hắn vậy mà nhếch miệng cười! Thông minh như hắn làm sao không hiểu ra có người muốn tận diệt Vũ gia hắn ah!!!

“Lão tứ, ngươi như thế nào…”. Vũ Thiên Phượng hoảng sợ nhìn Vũ Thiên Quân, nàng là lần đầu tiên thấy tiểu quỷ này ho ra máu ah

“Không sao, chỉ là quá vận dụng linh hồn và nguyên hồn thôi…. Lần này e sợ Vũ gia ta không xong…”. Vũ Thiên Quân nhìn trời ngưng trọng nói

“Sao có thể…”. Ba người Vũ Thiên Nguyên lại càng hoảng sợ. Bọn hắn đều biết tiểu tử này tuy rằng suốt ngày kéo bọn hắn đi nghịch ngợm nhưng làm việc tính toán rất tốt, chưa bao giờ thấy hắn thiếu ý tưởng ah! Ngoài ra hắn thiên phú vô cùng đáng sợ, hắn đã hình thành nguyên hồn ah! Bí mật này cũng chỉ có bốn người bọn hắn biết mà thôi.

“Mấy tên tiểu tử ngươi lại thần thần bí bí làm cái gì ah…”. Một giọng nói từ rất xa vọng tới, khi tiếng nói dừng lại thì có bốn người xuất hiện, bọn họ đều là Vũ gia đời thứ ba mấy người mạnh nhất! Thần cấp Tứ trọng siêu cấp cường giả!

“Các vị gia gia….”. Bọn hắn ngay lập tức chào hỏi. “Tam gia gia, ngoại giới xảy ra chuyện gì ah…”. Vũ Thiên Phượng lập tức hỏi.

“Các ngươi không cần lo! Mau đi theo chúng ta ah! Ta biết các ngươi hiểu chuyện nhưng việc này không liên quan đến các ngươi, lúc này để chúng ta chống đỡ, mang các ngươi đi mới là chuyện trọng yếu!”

“Tam gia gia, lõa tổ ông ta đã đột phá Thần tôn chưa?”. Vũ Thiên Quân bất ngờ hỏi.

“Hả? Lão nhân gia ông ta lúc này đang bế quan, việc này ta cũng không biết rõ, ngươi hỏi làm chi ah?” Tam gia gia kinh ngạc hỏi

“Ta e sợ có Thần tôn đại năng tấn công Vũ gia ta, mà còn không ít hơn hai mươi vị…”. Vũ Thiên Quân nói ra kinh người.

“Cái gì? Điều này sao có thể? Làm sao ngươi biết? Không được nói bừa ah”. Mấy vị gia gia giật mình hoảng sợ

“Tin tưởng ta ah! Đưa bọn ta đến chỗ Thần Phách lão tổ bọn hắn ah… Có lẽ ta có cách giúp Vũ gia ta giảm bớt tổn thất…”. Vũ Thiên Quân kinh người nói ra

“Lão tứ ngươi định…”. Vũ Thiên Nguyên kinh dị nói ra. “ Ngươi cũng không chắc chắn ah’

“Không làm vậy e là Vũ gia không có lấy một người sống sót ah”. Vũ Thiên Quân ngưng trọng nói.

“Các ngươi nói cái gì….”. Mấy vị gia gia không hiểu mấy tên kia nói gì ah

Vũ Thiên Quân chỉ chỉ dưới đất nói, “Ma Thần sơn có bí mật! Đưa ta đến chỗ Thần Phách Thái gia gia đi”.

“Bí mật?!? Đã vậy đi thôi….”. Tam gia gia cuốn lên ống tay áo mang theo bọn bốn người bay về phía Ma Thần sơn, bọn hắn cũng không có cách đưa bốn tên này đi ah.

Một lát sau bọn hắn đến Ma Thần sơn đỉnh.

“Tứ thúc, Thiên Quân nói có chuyện cần nói với ngài”. Tam gia gia lên tiếng

“Hồ nháo! Có chuyện là cần nói với ta?”. Vũ Thế Phách nói ra

“Thái gia gia! Ta cần ngài phá bỏ thu đồ quán! Cần mượn lực mấy vị Thái gia gia mới được ah?”. Vũ Thiên Quân vội nói

“Phá thư đò quán làm gì? Tiểu quỷ ngươi lại ra cái gì chủ ý?”. Vũ thế Phách không hiểu nói ra, nói xong thì người đã đến trước mặt mọi người.

“Phụ thân (Tứ thúc, Thái gia gia)….”. Mọi người liền chào hỏi.

“Thái gia gia, ta có cách tạm thời ngăn mấy vị Thần tôn để cho Vũ gia ta rời đi…”. Vũ Thiên Quân nói ra.

“Thần tôn?!? Ngăn trở? Làm sao ngươi biết có Thần tôn? Như thế nào ngăn cản?”. Vũ Thần Phách kinh dị nói.

“Ta biết ở dưới Ma Thần sơn có phong ấn một thứ đáng sợ! Ta có cảm giác nó không đối với Vũ gia ta thế nào nhưng chắc chắn sẽ cho những kẻ đến kia tử thương thảm trọng”. Vũ Thiên Quân tự tin nói

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN